Nhà trường rất nhanh đã đưa ra thông báo về “vô lương tâm”, nhưng chỉ nói đó là vấn đề tác phong, còn cụ thể ra sao thì không nhắc tới. Và trục xuất là việc đương nhiên.
Lộ Nhiễm nói “vô lương tâm” đang bị giam giữ. Không chỉ là vấn đề về tác phong làm việc mà còn nhận hối lộ, sàm sỡ nữ sinh nữa.
Cố Kiều quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Trình Chu: “Anh làm sao?”
Trình Chu ừm một tiếng, rồi tiếp tục làm bài tập Toán.
“Liệu vô lương tâm có trả thù em không, con người ông ta nhỏ mọn, ghi thù, lần này chắc chắn ông ta sẽ nhớ mãi không quên cho coi.” Cố Kiều có chút lo lắng nói.
“Không sao.” Trình Chu ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trừ phi ông ta muốn chết.”
Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng Trình Chu không hề nói đùa.
Tần Dịch đeo cặp sách, đi vào từ lối cửa trước, nhưng không về vị trí của mình, mà đi tới bên cạnh Cố Kiều.
“Good morning.” Tần Dịch nói.
“Đồng hồ của cậu tớ đã sửa xong rồi, trả cậu này.” Cố Kiều lấy đồng hồ điện tử của Tần Dịch ra khỏi cặp sách: “Cậu đeo thử xem có còn rộng không?”
Tần Dịch đeo thử lên tay, rồi mỉm cười nói với cô: “Cảm ơn nhé.” Nói xong mới đi về vị trí ngồi của mình.
Lộ Nhiễm ngồi một bên ngẩn người khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Tần Dịch cười với cậu sao, bình thường cậu ấy không thích cười, là kiểu anh đẹp trai cool ngầu vậy đó, trưa thứ sáu tuần trước, hoa khôi lớp A3 tới đưa thư tình, nhưng cậu ấy chẳng thèm liếc người ta lấy một cái.”
“Không phải chứ, cậu ấy luôn rất thích cười mà.” Cố Kiều cảm thấy Lộ Nhiễm có chút làm quá. Ít nhất là mỗi lần gặp Tần Dịch, cậu ấy đều tươi cười.
“Không phải.” Lộ Nhiễm nhìn chằm chằm Cố Kiều một hồi: “Cậu ấy chỉ cười với cậu, còn đối với người khác rất hiếm khi nở nụ cười, nếu không cậu hỏi mọi người mà xem, này, tiểu Thu, Tần Dịch đã cười với cậu bao giờ chưa?”
Cô gái ngồi bàn phía trước quay lại, mặt mũi mơ màng lắc đầu lia địa. Khi quay người lại, còn liếc trộm Trình Chu vài cái, trái tim thiếu nữ như muốn nổ tung một hồi rồi mới có thể quay lên.
Trình Chu đứng dậy, túm cổ áo Cố Kiều lôi cô ra ngoài. Đi đến hành lang bên ngoài lớp học, anh mới buông cô ra, hỏi: “Em đã thu tiền của Tần Dịch chưa?”
Cố Kiều ngạc nhiên: “Tiền gì?”
Trình Chu nhắc nhở cô: “Tiền sửa đồng hồ, chẳng phải em sửa đồng hồ cho người ta luôn thu tiền hay sao, đến cả Triệu Hà cũng không cho mặc cả.”
Quả thực anh chưa từng thấy cô sửa đồng hồ cho ai mà không thu tiền, chỉ Tần Dịch là ngoại lệ.
Cố Kiều nhỏ giọng nói: “Muốn thu lắm, nhưng ngại không nỡ thu.” Hơn nữa khi nghĩ đến những vệt đỏ trên cổ tay Tần Dịch, cô cảm thấy có chút đau lòng, không biết là đau lòng cho Tần Dịch hay cho chính bản thân mình nữa, hay là cảm giác thương cảm đối với người cùng cảnh ngộ. Vết thương trên cổ tay cậu ấy cũng là do mẹ đánh sao, hay là ba đánh? Trình Chu đương nhiên không quan tâm tới vấn đề tiền bạc, anh chỉ nhìn không được cách đối xử của cô với Tần Dịch khác so với các bạn khác. Điều này khiến anh vô cùng bực bội, bực bội một cách vô cớ.
Lão Kim từ cầu thang đi lên, nhìn thấy Trình Chu và Cố Kiều liền đi tới nói: “Sắp tới kì thi giữa kỳ rồi, mau vào lớp đi.”
Trình Chu và Cố Kiều quay lại lớp học, Triệu Hà kéo cánh tay Trình Chu, thì thầm: “Cố Kiều nhà chúng ta với cậu bạn mới chuyển tới kia là thế nào?”
Trình Chu gạt tay Triệu Hà ra: “Có thể là quan hệ gì nữa, thợ sửa chữa đồng hồ và khách hàng chứ sao.”
Triệu Hà quay đầu lại liếc nhìn Tần Dịch, rồi nói với Trình Chu: “Tôi thấy Cố Kiều không có thu tiền, cậu hiểu Kiều Kiều mà, là một fan hâm mộ tiền bạc chính hiệu, tôi thấy cậu ấy đối xử với cái tên Tần Dịch kia có chút khác biệt.”
“Con mẹ nó cậu im ngay cho tôi.” Trình Chu đập cuốn từ điển tiếng Anh trên tay xuống bàn. “Bộp” một tiếng, khiến cả lớp học đều phải quay lại nhìn.
Cứ thế cho đến khi tan học, Trình Chu lúc nào cũng nhăn nhó với Cố Kiều, khi về nhà cũng là một người đi trước một người đi sau. Cố Kiều đi phía trước, cách xa đám Trình Chu, Triệu Hà khoảng năm, sáu mét. Trông không giống như đang cùng nhau về nhà.
Tần Dịch từ phía sau chạy tới, đi bên cạnh Cố Kiều, mỉm cười với cô: “Tớ đưa cậu về nhà nhé.”
Cậu ấy không nhìn thấy hội Trình Chu, còn tưởng Cố Kiều đang đi một mình.
Cố Kiều quay lại liếc nhìn Trình Chu một cái, anh đang dừng lại, mặt không chút biểu cảm nhìn cô, ánh mắt có phần lạnh lùng.
Cố Kiều nói với Tần Dịch: “Cảm ơn cậu, nhưng hai đứa mình không tiện đường, tớ về nhà cùng Trình Chu rồi.”
Tần Dịch quay lại nhìn Trình Chu, cảm nhận được vẻ không hài lòng trong mắt đối phương, cậu nói với Cố Kiều: “Vậy ngày mai gặp nhé, có cần tớ mang đồ ăn sáng cho cậu không?”
Trước khi Cố Kiều quay lại, Trình Chu đã lao tới chỗ cô.
“Cô gái của tôi, tôi tự chăm sóc, không phiền đến người ngoài phải lo lắng.” Hai chữ của tôi anh còn cố tính nhấn mạnh, rất rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền sở hữu đối với Cố Kiều.
Nói xong liền lập tức nắm tay cô kéo đi. Đúng đó, chính là nắm tay. Thật ra, từ nhỏ tới lớn, bắt đầu từ cấp hai anh đã rất ít khi nắm tay cô ra ngoài, không giống như khi còn nhỏ. Lúc này, nắm tay cô chỉ là để Tần Dịch nhìn, chủ yếu là bởi vì, ngay lúc này đây anh rất muốn nắm tay cô. Không những vậy còn nắm rất chặt, như thể muốn nhập bàn tay cô vào xương cốt mình vậy.
Bàn tay to lớn và ấm áp, Cố Kiều khẽ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ. Nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt “tình cảm anh em”, vậy thì nắm tay là chuyện gì đó hết sức bình thường, đâu có gì đáng ngạc nhiên.
Một vài nữ sinh lớp bên cạnh đi qua, nhìn Cố Kiều với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ rồi lẩm bẩm: “Ghen tị với Cố Kiều thật đó, có thể làm em gái của hot boy.”
Tần Dịch cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười với Cố Kiều, rồi quay người rời đi.
Triệu Hà cảm thấy cái tên Trình Chu này có hơi kích động, không còn giữ được lý trí nữa rồi. Vì vậy, cậu đi tới, nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của Cố Kiều. Như vậy, trông sẽ giống như những người bạn tốt đang nắm tay nhau, không có gì đáng xấu hổ cả.
Trình Chu buông tay Cố Kiều, đi vòng ra phía sau Triệu Hà, ôm lấy cổ cậu ấy bắt đầu đánh.
Triệu Hà than thở bất bình, cố ý nói: “Đều là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vậy tại sao trúc mã cậu thì có thể nắm tay, còn trúc mã tôi thì không?”
“Con mẹ nó, cậu muốn chết rồi phải không?” Trình Chu túm lấy Triệu Hà dùng sức đấm cậu ấy một cái.
Cố Kiều đến bên vệ đường mua hai xiên kẹo hồ lô, đưa cho Trình Chu và Triệu Hà mỗi người một xiên. Triệu Hà cắn một miếng, còn Trình Chu lai đưa xiên kẹo trên tay mình cho Cố Kiều, sau đó đến cướp xiên kẹo của Triệu Hà, rồi cùng với Cố Kiều mỗi người một xiên. Thực ra, anh không thích ăn mấy thứ như kẹo hồ lô, vừa ngọt quá lại vừa chua quá. Nhưng Cố Kiều thích chúng, cộng thêm anh không thể chịu được việc để cô và Triệu Hà ăn cùng nhau. Vì vậy, mới biến Triệu Hà thành vật làm nền.
Ăn xong kẹo hồ lô về đến nhà, Cố Kiều mở cửa phòng khách, Giang Cầm đang nằm xem TV trên ghế sofa, cô không nói lời nào, cũng không có ý định rửa bát, mà muốn đi thẳng về phòng. Kể từ lần Giang Cầm đá cô một cái trước mặt “Vô lương tâm”, cô đã không còn gọi Giang Cầm một tiếng mẹ nữa. Ngay cả khi cần giao tiếp, cũng sẽ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Về nhà sao không chào hỏi ai thế hả?” Giang Cầm quay đầu liếc nhìn Cố Kiều, dường như bà ta đã quên mất việc đó, nên nhắc nhở cô: “Vào rửa bát đi.”
Cố Kiều làm như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng vào phòng ngủ. Giang Cầm ném chiếc điều khiển trong tay mình xuống bàn trà. Cố Kiều hít một hơi thật sâu nói: “Con vào phòng làm bài tập.”
“Cũng đâu có thấy con được điểm cao trong bài kiểm tra.” Giang Cầm lầm bầm, giọng nói vô cùng bất mãn và chán ghét.
“Ngày nào cũng về đến nhà cái là chui ngay vào phòng, cũng chẳng thấy con được điểm cao hơn Trình Chu bao giờ.” Giang Cầm chỉ biết thành tích học tập của Trình Chu là rất tốt, nhưng chắc chắn không biết tại thành phố Dung này chẳng có nổi mấy người có thể vượt qua được điểm số của Trình Chu.
“Liên quan gì đến mẹ?” Cố Kiều vừa nói vừa đẩy cửa phòng mình.
Giang Cầm vội vàng lao tới, đá tung cánh cửa đang dần khép lại, chỉ thẳng vào mặt Cố Kiều: “Con ăn nói với người lớn bằng cái thái độ gì thế hả, càng lớn càng láo!”
Sau khi nói xong, bà ta lại nhìn thấy bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ đang đặt trên bàn chưa cất đi của Cố Kiều.
“Ngày nào cũng loay hoay với mấy cái mớ hỗn độn kia thì thành tích làm sao mà khá cho nổi, nếu không thi đậu đại học thì cả đời này của con coi như xong, có biết tiểu Tuyết ở tòa bên cạnh không, thi vào một trường trung cấp, cuối cùng thì thế nào, mới học năm nhất đã chửa ễnh cái bụng ra, học hành thì chẳng học, bây giờ vào làm tại công xưởng văn phòng phẩm của bọn mẹ, cả đời nghèo khó bị người ta coi thường.” Giang Cầm càng nói càng kích động, rồi tiến tới cầm lấy hộ dụng cụ trên bàn Cố Kiều.
Cố Kiều không quan tâm tới tiểu Tuyết, cô chỉ muốn giật lại hộp dụng cụ trong tay Giang Cầm, nhưng bà ta không cho: “Trong kì thi lần này, nếu điểm số của con cao hơn Trình Chu, mẹ sẽ trả lại cho con.”
Nói xong liền cầm theo nó hung hăng ra ngoài.
Cố Kiều cầm cặp sách trên bàn lên đập mạnh vào cửa mấy cái, coi như là hành động phản kháng.
Bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ đó không phải là một bộ dụng cụ thông thường, nó rất có ý nghĩa với cô. Từng có một cửa hàng sửa chữa đồng hồ nhỏ trên con phố gần đây, trong cửa hàng có một người thợ sửa chữa rất tốt bụng, ông ấy tên là thầy Ngô. Cố Kiều thường xuyên đến xem thầy Ngô sửa đồng hồ và học được rất nhiều kỹ năng từ ông ấy.
Sau đó, thầy Ngô qua đời, ông đã tặng bộ dụng cụ sửa chữa quý giá nhất đó cho Cố Kiều. Ông cụ nằm trong bệnh viện, cơ thể đã đến cực hạn của sinh mệnh, nhưng lại lưu luyến không thể nhắm mắt, đến khi Cố Kiều tới, hai tay ông trịnh trọng cầm bộ dụng cụ này trao cho cô, lúc đó mới có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, khóe miệng còn như thể đang khẽ nở nụ cười.
Cố Kiều chạy sang phòng ngủ của Giang Cầm, muốn đòi lại bộ dụng cụ. Giang Cầm nhất quyết không đưa, đem nó giấu vào ngăn kéo: “Sửa đồng hồ, sửa đồng hồ, sau này có thể làm nên cái trò trống gì chứ, một tháng kiếm nổi bao nhiêu tiền?”
Giang Cầm nói như vậy, Cố Kiều cũng chẳng mấy ngạc nhiên, xung quanh cô, ngoài Trình Chu ra, chẳng còn ai ủng hộ ước mơ của cô. Ngay cả đám Triệu Hà và Thôi Cửu cũng nghĩ rằng cô không thích học, rồi nhàn rỗi quá, mới sửa chữa cho vui, hoàn toàn không hợp với hai từ ước mơ.
Cố Kiều không đòi được hộp dụng cụ, đành quay về phòng mình đóng cửa lại, sau đó xé nát đống bài tập về nhà của mình. Họ càng ép cô học, cô càng không học, đặc biệt là Giang Cầm, khi bà đã coi thường ước mơ của cô rồi tịch thu bộ dụng cụ đó.
Trình Chu đang cầm cây bút mà Cố Kiều tặng mình làm một ít bài tập về nhà, lại nghe thấy tiếng cãi vã bên cạnh truyền tới, anh khẽ cau mày, muốn điểm thi của cô cao hơn anh ư, việc này chẳng phải là quá đơn giản hay sao.
Biết hiện tại cô đang rất khó chịu, anh bỏ bút xuống, nhảy qua tường, đi vào phòng cô. Nhìn xuống đống bài tập rách tan nát trên bàn của Cố Kiều, Trình Chu lại quay về nhà, lấy bài tập của mình sang, sau đó sửa hai chữ Trình Chu bên trên thành Cố Kiều. Tiếp đến anh ngồi vào bàn cô, dùng tay trái tiếp tục làm bài tập.
Nhìn thấy Trình Chu, tâm trạng Cố Kiều đã tốt hơn rất nhiều, dù sao thì cũng chỉ có anh là người duy nhất ủng hộ ước mơ của cô. Cố Kiều ngồi bên mép giường, đung đưa hai chân, hỏi: “Anh tiểu Chu, ước mơ của anh là gì?”
Ước mơ sao? Vấn đề này Trình Chu chưa từng nghĩ tới, cũng không có nghề nghiệp nào thực sự muốn làm, nếu nhất định phải chọn một cái, thì có lẽ là muốn làm tổng tài. Dù sao thì tổng tài có thể kiếm được nhiều tiền, như vậy sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, để cô thoải mái theo đuổi ước mơ của mình.
“Ước mơ của anh ấy hả, ước mơ của anh chính là biến ước mơ của em thành hiện thực.” Trình Chu vừa làm bài tập vừa nói: “Kiều Kiều, sau này em mở một cửa tiệm sửa chữa đồng hồ đi, nó ngầu lắm đó.”
Ánh sáng của chiếc đèn bàn làm nổi bật bóng hình tuyệt đẹp của anh, khuôn mặt anh không thể hiện biểu cảm gì quá đặc biệt, như thể đang đề cập đến một vấn đề vụn vặt vậy. Nhưng ai cũng sẽ biết, câu nói đó hoàn toàn không phải nói cho vui.
Lộ Nhiễm nói “vô lương tâm” đang bị giam giữ. Không chỉ là vấn đề về tác phong làm việc mà còn nhận hối lộ, sàm sỡ nữ sinh nữa.
Cố Kiều quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Trình Chu: “Anh làm sao?”
Trình Chu ừm một tiếng, rồi tiếp tục làm bài tập Toán.
“Liệu vô lương tâm có trả thù em không, con người ông ta nhỏ mọn, ghi thù, lần này chắc chắn ông ta sẽ nhớ mãi không quên cho coi.” Cố Kiều có chút lo lắng nói.
“Không sao.” Trình Chu ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trừ phi ông ta muốn chết.”
Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng Trình Chu không hề nói đùa.
Tần Dịch đeo cặp sách, đi vào từ lối cửa trước, nhưng không về vị trí của mình, mà đi tới bên cạnh Cố Kiều.
“Good morning.” Tần Dịch nói.
“Đồng hồ của cậu tớ đã sửa xong rồi, trả cậu này.” Cố Kiều lấy đồng hồ điện tử của Tần Dịch ra khỏi cặp sách: “Cậu đeo thử xem có còn rộng không?”
Tần Dịch đeo thử lên tay, rồi mỉm cười nói với cô: “Cảm ơn nhé.” Nói xong mới đi về vị trí ngồi của mình.
Lộ Nhiễm ngồi một bên ngẩn người khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Tần Dịch cười với cậu sao, bình thường cậu ấy không thích cười, là kiểu anh đẹp trai cool ngầu vậy đó, trưa thứ sáu tuần trước, hoa khôi lớp A3 tới đưa thư tình, nhưng cậu ấy chẳng thèm liếc người ta lấy một cái.”
“Không phải chứ, cậu ấy luôn rất thích cười mà.” Cố Kiều cảm thấy Lộ Nhiễm có chút làm quá. Ít nhất là mỗi lần gặp Tần Dịch, cậu ấy đều tươi cười.
“Không phải.” Lộ Nhiễm nhìn chằm chằm Cố Kiều một hồi: “Cậu ấy chỉ cười với cậu, còn đối với người khác rất hiếm khi nở nụ cười, nếu không cậu hỏi mọi người mà xem, này, tiểu Thu, Tần Dịch đã cười với cậu bao giờ chưa?”
Cô gái ngồi bàn phía trước quay lại, mặt mũi mơ màng lắc đầu lia địa. Khi quay người lại, còn liếc trộm Trình Chu vài cái, trái tim thiếu nữ như muốn nổ tung một hồi rồi mới có thể quay lên.
Trình Chu đứng dậy, túm cổ áo Cố Kiều lôi cô ra ngoài. Đi đến hành lang bên ngoài lớp học, anh mới buông cô ra, hỏi: “Em đã thu tiền của Tần Dịch chưa?”
Cố Kiều ngạc nhiên: “Tiền gì?”
Trình Chu nhắc nhở cô: “Tiền sửa đồng hồ, chẳng phải em sửa đồng hồ cho người ta luôn thu tiền hay sao, đến cả Triệu Hà cũng không cho mặc cả.”
Quả thực anh chưa từng thấy cô sửa đồng hồ cho ai mà không thu tiền, chỉ Tần Dịch là ngoại lệ.
Cố Kiều nhỏ giọng nói: “Muốn thu lắm, nhưng ngại không nỡ thu.” Hơn nữa khi nghĩ đến những vệt đỏ trên cổ tay Tần Dịch, cô cảm thấy có chút đau lòng, không biết là đau lòng cho Tần Dịch hay cho chính bản thân mình nữa, hay là cảm giác thương cảm đối với người cùng cảnh ngộ. Vết thương trên cổ tay cậu ấy cũng là do mẹ đánh sao, hay là ba đánh? Trình Chu đương nhiên không quan tâm tới vấn đề tiền bạc, anh chỉ nhìn không được cách đối xử của cô với Tần Dịch khác so với các bạn khác. Điều này khiến anh vô cùng bực bội, bực bội một cách vô cớ.
Lão Kim từ cầu thang đi lên, nhìn thấy Trình Chu và Cố Kiều liền đi tới nói: “Sắp tới kì thi giữa kỳ rồi, mau vào lớp đi.”
Trình Chu và Cố Kiều quay lại lớp học, Triệu Hà kéo cánh tay Trình Chu, thì thầm: “Cố Kiều nhà chúng ta với cậu bạn mới chuyển tới kia là thế nào?”
Trình Chu gạt tay Triệu Hà ra: “Có thể là quan hệ gì nữa, thợ sửa chữa đồng hồ và khách hàng chứ sao.”
Triệu Hà quay đầu lại liếc nhìn Tần Dịch, rồi nói với Trình Chu: “Tôi thấy Cố Kiều không có thu tiền, cậu hiểu Kiều Kiều mà, là một fan hâm mộ tiền bạc chính hiệu, tôi thấy cậu ấy đối xử với cái tên Tần Dịch kia có chút khác biệt.”
“Con mẹ nó cậu im ngay cho tôi.” Trình Chu đập cuốn từ điển tiếng Anh trên tay xuống bàn. “Bộp” một tiếng, khiến cả lớp học đều phải quay lại nhìn.
Cứ thế cho đến khi tan học, Trình Chu lúc nào cũng nhăn nhó với Cố Kiều, khi về nhà cũng là một người đi trước một người đi sau. Cố Kiều đi phía trước, cách xa đám Trình Chu, Triệu Hà khoảng năm, sáu mét. Trông không giống như đang cùng nhau về nhà.
Tần Dịch từ phía sau chạy tới, đi bên cạnh Cố Kiều, mỉm cười với cô: “Tớ đưa cậu về nhà nhé.”
Cậu ấy không nhìn thấy hội Trình Chu, còn tưởng Cố Kiều đang đi một mình.
Cố Kiều quay lại liếc nhìn Trình Chu một cái, anh đang dừng lại, mặt không chút biểu cảm nhìn cô, ánh mắt có phần lạnh lùng.
Cố Kiều nói với Tần Dịch: “Cảm ơn cậu, nhưng hai đứa mình không tiện đường, tớ về nhà cùng Trình Chu rồi.”
Tần Dịch quay lại nhìn Trình Chu, cảm nhận được vẻ không hài lòng trong mắt đối phương, cậu nói với Cố Kiều: “Vậy ngày mai gặp nhé, có cần tớ mang đồ ăn sáng cho cậu không?”
Trước khi Cố Kiều quay lại, Trình Chu đã lao tới chỗ cô.
“Cô gái của tôi, tôi tự chăm sóc, không phiền đến người ngoài phải lo lắng.” Hai chữ của tôi anh còn cố tính nhấn mạnh, rất rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền sở hữu đối với Cố Kiều.
Nói xong liền lập tức nắm tay cô kéo đi. Đúng đó, chính là nắm tay. Thật ra, từ nhỏ tới lớn, bắt đầu từ cấp hai anh đã rất ít khi nắm tay cô ra ngoài, không giống như khi còn nhỏ. Lúc này, nắm tay cô chỉ là để Tần Dịch nhìn, chủ yếu là bởi vì, ngay lúc này đây anh rất muốn nắm tay cô. Không những vậy còn nắm rất chặt, như thể muốn nhập bàn tay cô vào xương cốt mình vậy.
Bàn tay to lớn và ấm áp, Cố Kiều khẽ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ. Nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt “tình cảm anh em”, vậy thì nắm tay là chuyện gì đó hết sức bình thường, đâu có gì đáng ngạc nhiên.
Một vài nữ sinh lớp bên cạnh đi qua, nhìn Cố Kiều với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ rồi lẩm bẩm: “Ghen tị với Cố Kiều thật đó, có thể làm em gái của hot boy.”
Tần Dịch cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười với Cố Kiều, rồi quay người rời đi.
Triệu Hà cảm thấy cái tên Trình Chu này có hơi kích động, không còn giữ được lý trí nữa rồi. Vì vậy, cậu đi tới, nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của Cố Kiều. Như vậy, trông sẽ giống như những người bạn tốt đang nắm tay nhau, không có gì đáng xấu hổ cả.
Trình Chu buông tay Cố Kiều, đi vòng ra phía sau Triệu Hà, ôm lấy cổ cậu ấy bắt đầu đánh.
Triệu Hà than thở bất bình, cố ý nói: “Đều là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vậy tại sao trúc mã cậu thì có thể nắm tay, còn trúc mã tôi thì không?”
“Con mẹ nó, cậu muốn chết rồi phải không?” Trình Chu túm lấy Triệu Hà dùng sức đấm cậu ấy một cái.
Cố Kiều đến bên vệ đường mua hai xiên kẹo hồ lô, đưa cho Trình Chu và Triệu Hà mỗi người một xiên. Triệu Hà cắn một miếng, còn Trình Chu lai đưa xiên kẹo trên tay mình cho Cố Kiều, sau đó đến cướp xiên kẹo của Triệu Hà, rồi cùng với Cố Kiều mỗi người một xiên. Thực ra, anh không thích ăn mấy thứ như kẹo hồ lô, vừa ngọt quá lại vừa chua quá. Nhưng Cố Kiều thích chúng, cộng thêm anh không thể chịu được việc để cô và Triệu Hà ăn cùng nhau. Vì vậy, mới biến Triệu Hà thành vật làm nền.
Ăn xong kẹo hồ lô về đến nhà, Cố Kiều mở cửa phòng khách, Giang Cầm đang nằm xem TV trên ghế sofa, cô không nói lời nào, cũng không có ý định rửa bát, mà muốn đi thẳng về phòng. Kể từ lần Giang Cầm đá cô một cái trước mặt “Vô lương tâm”, cô đã không còn gọi Giang Cầm một tiếng mẹ nữa. Ngay cả khi cần giao tiếp, cũng sẽ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Về nhà sao không chào hỏi ai thế hả?” Giang Cầm quay đầu liếc nhìn Cố Kiều, dường như bà ta đã quên mất việc đó, nên nhắc nhở cô: “Vào rửa bát đi.”
Cố Kiều làm như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng vào phòng ngủ. Giang Cầm ném chiếc điều khiển trong tay mình xuống bàn trà. Cố Kiều hít một hơi thật sâu nói: “Con vào phòng làm bài tập.”
“Cũng đâu có thấy con được điểm cao trong bài kiểm tra.” Giang Cầm lầm bầm, giọng nói vô cùng bất mãn và chán ghét.
“Ngày nào cũng về đến nhà cái là chui ngay vào phòng, cũng chẳng thấy con được điểm cao hơn Trình Chu bao giờ.” Giang Cầm chỉ biết thành tích học tập của Trình Chu là rất tốt, nhưng chắc chắn không biết tại thành phố Dung này chẳng có nổi mấy người có thể vượt qua được điểm số của Trình Chu.
“Liên quan gì đến mẹ?” Cố Kiều vừa nói vừa đẩy cửa phòng mình.
Giang Cầm vội vàng lao tới, đá tung cánh cửa đang dần khép lại, chỉ thẳng vào mặt Cố Kiều: “Con ăn nói với người lớn bằng cái thái độ gì thế hả, càng lớn càng láo!”
Sau khi nói xong, bà ta lại nhìn thấy bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ đang đặt trên bàn chưa cất đi của Cố Kiều.
“Ngày nào cũng loay hoay với mấy cái mớ hỗn độn kia thì thành tích làm sao mà khá cho nổi, nếu không thi đậu đại học thì cả đời này của con coi như xong, có biết tiểu Tuyết ở tòa bên cạnh không, thi vào một trường trung cấp, cuối cùng thì thế nào, mới học năm nhất đã chửa ễnh cái bụng ra, học hành thì chẳng học, bây giờ vào làm tại công xưởng văn phòng phẩm của bọn mẹ, cả đời nghèo khó bị người ta coi thường.” Giang Cầm càng nói càng kích động, rồi tiến tới cầm lấy hộ dụng cụ trên bàn Cố Kiều.
Cố Kiều không quan tâm tới tiểu Tuyết, cô chỉ muốn giật lại hộp dụng cụ trong tay Giang Cầm, nhưng bà ta không cho: “Trong kì thi lần này, nếu điểm số của con cao hơn Trình Chu, mẹ sẽ trả lại cho con.”
Nói xong liền cầm theo nó hung hăng ra ngoài.
Cố Kiều cầm cặp sách trên bàn lên đập mạnh vào cửa mấy cái, coi như là hành động phản kháng.
Bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ đó không phải là một bộ dụng cụ thông thường, nó rất có ý nghĩa với cô. Từng có một cửa hàng sửa chữa đồng hồ nhỏ trên con phố gần đây, trong cửa hàng có một người thợ sửa chữa rất tốt bụng, ông ấy tên là thầy Ngô. Cố Kiều thường xuyên đến xem thầy Ngô sửa đồng hồ và học được rất nhiều kỹ năng từ ông ấy.
Sau đó, thầy Ngô qua đời, ông đã tặng bộ dụng cụ sửa chữa quý giá nhất đó cho Cố Kiều. Ông cụ nằm trong bệnh viện, cơ thể đã đến cực hạn của sinh mệnh, nhưng lại lưu luyến không thể nhắm mắt, đến khi Cố Kiều tới, hai tay ông trịnh trọng cầm bộ dụng cụ này trao cho cô, lúc đó mới có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, khóe miệng còn như thể đang khẽ nở nụ cười.
Cố Kiều chạy sang phòng ngủ của Giang Cầm, muốn đòi lại bộ dụng cụ. Giang Cầm nhất quyết không đưa, đem nó giấu vào ngăn kéo: “Sửa đồng hồ, sửa đồng hồ, sau này có thể làm nên cái trò trống gì chứ, một tháng kiếm nổi bao nhiêu tiền?”
Giang Cầm nói như vậy, Cố Kiều cũng chẳng mấy ngạc nhiên, xung quanh cô, ngoài Trình Chu ra, chẳng còn ai ủng hộ ước mơ của cô. Ngay cả đám Triệu Hà và Thôi Cửu cũng nghĩ rằng cô không thích học, rồi nhàn rỗi quá, mới sửa chữa cho vui, hoàn toàn không hợp với hai từ ước mơ.
Cố Kiều không đòi được hộp dụng cụ, đành quay về phòng mình đóng cửa lại, sau đó xé nát đống bài tập về nhà của mình. Họ càng ép cô học, cô càng không học, đặc biệt là Giang Cầm, khi bà đã coi thường ước mơ của cô rồi tịch thu bộ dụng cụ đó.
Trình Chu đang cầm cây bút mà Cố Kiều tặng mình làm một ít bài tập về nhà, lại nghe thấy tiếng cãi vã bên cạnh truyền tới, anh khẽ cau mày, muốn điểm thi của cô cao hơn anh ư, việc này chẳng phải là quá đơn giản hay sao.
Biết hiện tại cô đang rất khó chịu, anh bỏ bút xuống, nhảy qua tường, đi vào phòng cô. Nhìn xuống đống bài tập rách tan nát trên bàn của Cố Kiều, Trình Chu lại quay về nhà, lấy bài tập của mình sang, sau đó sửa hai chữ Trình Chu bên trên thành Cố Kiều. Tiếp đến anh ngồi vào bàn cô, dùng tay trái tiếp tục làm bài tập.
Nhìn thấy Trình Chu, tâm trạng Cố Kiều đã tốt hơn rất nhiều, dù sao thì cũng chỉ có anh là người duy nhất ủng hộ ước mơ của cô. Cố Kiều ngồi bên mép giường, đung đưa hai chân, hỏi: “Anh tiểu Chu, ước mơ của anh là gì?”
Ước mơ sao? Vấn đề này Trình Chu chưa từng nghĩ tới, cũng không có nghề nghiệp nào thực sự muốn làm, nếu nhất định phải chọn một cái, thì có lẽ là muốn làm tổng tài. Dù sao thì tổng tài có thể kiếm được nhiều tiền, như vậy sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, để cô thoải mái theo đuổi ước mơ của mình.
“Ước mơ của anh ấy hả, ước mơ của anh chính là biến ước mơ của em thành hiện thực.” Trình Chu vừa làm bài tập vừa nói: “Kiều Kiều, sau này em mở một cửa tiệm sửa chữa đồng hồ đi, nó ngầu lắm đó.”
Ánh sáng của chiếc đèn bàn làm nổi bật bóng hình tuyệt đẹp của anh, khuôn mặt anh không thể hiện biểu cảm gì quá đặc biệt, như thể đang đề cập đến một vấn đề vụn vặt vậy. Nhưng ai cũng sẽ biết, câu nói đó hoàn toàn không phải nói cho vui.
Danh sách chương