Cả một ngày, Cố Kiều không dám nhìn về phía Trình Chu, bởi vì cảm xúc lưu lại trên tay cô quá sâu sắc. Khi lén lút nhìn anh, cô sẽ kìm không được mà nhìn chằm chằm vào môi anh. Dáng vẻ anh cắn cô, ánh mắt đem theo sự tham lam như thiêu như đốt. Anh đối với Trình Tranh không đến mức độ như vậy nhỉ, có phải anh thích cô hay không? Nếu không phải người yêu, thì sao có thể làm ra hành động thân mật như vậy? Đột nhiên có chút khó hiểu, không biết phải đối diện với anh thế nào cho phải.
Trình Chu cũng vậy, khi quay lại lớp học, bình tĩnh hơn một chút, anh mới nhận ra mình đã phản ứng hơi quá, bản thân đã tức giận tới mức cắn cô mới có thể giải tỏa cơn bực bội trong lòng. Trước giờ chỉ cần đá vào mông cô đã có thể giải tỏa, sao hôm nay lại thành ra thế này? Tại sao lại cắn cô một cái? Từng bước từng bước làm những việc không nên làm với cô, càng ngày càng tiến đến gần hơn, cảm giác này giống như là nghiện. Ai biết được bước tiếp theo anh sẽ làm ra những việc choáng váng đầu óc gì hơn nữa? Nghĩ đến việc anh đã làm với cô vào đêm hôm đó, đối diện đôi môi cô như đang mời gọi, anh đã hôn trộm cô. Triệu Hà nói quả không sai, anh chính là một tên biến thái.
Nhưng anh lại không thể khống chế được ham muốn chiếm hữu của mình đối với cô. Một tay anh nuôi nấng cô lớn khôn, đương nhiên cô chính là của anh, việc này có vấn đề gì sao? Đâu có vấn đề gì cần phải suy nghĩ?
Nó giống như việc anh trồng một bông hoa, anh chăm sóc cô từ khi còn nhỏ xíu. Cuối cùng cũng có một ngày, cô nở ra thành một đóa hoa xinh đẹp và anh có thể thưởng thức, chiếm hữu, nhưng đột nhiên lại có một người qua đường muốn hái nó, việc này bảo anh sao có thể không đi liều mạng với người ta cơ chứ? Có vấn đề gì sao? Hoàn toàn không?
Sau một hồi xây dựng tâm lý kiên cố, Trình Chu đã có thể thoải mái hơn nhiều và cảm giác tội lỗi, xấu hổ về những gì anh đã lén lút làm với cô cũng giảm đi không ít.
Buổi tối, sau khi tan học, Cố Kiều thu dọn sách vở, cùng Trình Chu, Triệu Hà và Thôi Cửu ra khỏi lớp học. Như thường lệ, bốn người cùng nhau đi ra cổng trường. Triệu Hà kéo Thôi Cửu đi phía trước, để lại Trình Chu và Cố Kiều phía sau.
Kể từ khi anh cắn cô một cái, hai người họ đã không nói với nhau câu nào. Quả thực có chút không biết phải làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.
Triệu Hà và Thôi Cửu vểnh tai lên nhưng không nghe thấy tiếng nói phía sau, Triệu Hà lo lắng quay đầu lại, cố ý nói: “Kiều Kiều, lát nữa về đến nhà thì nhắn tin báo cho người ta một tiếng, nếu không người ta lo cho cậu chết đi được.”
Quả nhiên, câu nói này đã thành công chọc giận Trình Chu.
“Sao phải nhắn tin cho cậu, nếu có nhắn cũng là nhắn cho tôi mới đúng.” Trình Chu tiến lên phía trước, đá cho Triệu Hà một cái.
Cố Kiều vô cùng lanh lợi, tiện đà thêm thắt: “Đúng đó, tớ thân với anh tiểu Chu của tớ nhất.”
Trình Chu đưa tay lên xoa tóc Cố Kiều hai cái, nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm.”
Bầu không khí dường như đã trở lại như trước, nhưng Trình Chu biết, hiện tại anh không còn có thể đối xử với cô như đã từng nữa rồi. Khi nhìn lại, cô không còn là ngọn cây non nớt như khi còn nhỏ nữa, mà giống như một bông hồng vừa chớm nở, quyến rũ mê người, như có độc.
Triệu Hà và Thôi Cửu đi tới, hỏi Trình Chu: “Kỳ thi lần này sao thế, tại sao lại cố ý để điểm thấp như vậy?”
Triệu Hà nhỏ giọng bổ sung một câu: “Vô duyên vô cớ để Tần Dịch đạt hạng nhất.” Ngụ ý chính là: Anh thua rồi đó, anh tiểu Chu.
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái rồi mỉm cười, không lên tiếng. Anh đã từng nói, ước mơ của anh chính là bảo vệ ước mơ của cô, chỉ là một bài thi giữa kì mà thôi, cũng đâu phải thi đại học.
Cố Kiều về đến nhà, Giang Cầm đã ngồi sẵn trên ghế sofa đợi cô, hôm nay là ngày công bố điểm thi giữa kỳ, lão Lý ở công xưởng bà ta mới gửi phiếu điểm thi của con gái ông ta vào nhóm Wechat, nghe nói lọt vào top 50 toàn khối, nên lúc này đang khoe khoang không ngớt.
“Về rồi à, có bảng điểm chưa?” Giang Cầm lạnh mặt hỏi.
“Có rồi đây.” Cố Kiều lấy từ trong cặp sách ra hai phiếu điểm, một phiếu của cô, một phiếu của Trình Chu. Cô vẫn cầm trong tay, chưa đưa qua ngay, mà nói: “Lần trước mẹ có nói, chỉ cần điểm số của con nhiều hơn Trình Chu, thì mẹ sẽ trả lại bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ cho con.”
Giang Cầm gật đầu đáp: “Phải.” Sau đó lại nói với giọng chẳng mấy tin tưởng: “Chẳng lẽ điểm của con cao hơn Trình Chu thật sao, cậu ấy năm nào cũng đứng thứ nhất toàn khối đó.”
Cố Kiều đưa phiếu điểm trên tay cho Giang Cầm. Giang Cầm cúi đầu nhìn xong, rồi ném tờ phiếu xuống đất. Thành tích của Cố Kiều bà ta biết rõ, thi chẳng được nổi bao nhiêu điểm, nhưng còn điểm sổ này của Trình Chu quả thực là quá giả.
“Chỉ vì lấy lại được bộ dụng cụ mà con học cách dối trá rồi phải không?” Giang Cầm chỉ vào Cố Kiều.
Cố Kiều cúi người, nhặt phiếu điểm lên, không muốn lãng phí lời, liền nói thẳng: “Làm ơn trả lại bộ dụng cụ sửa chữa cho con.” Giọng điệu vô cùng lạnh lùng và xa cách.
Giang Cầm quay người trở về phòng, dường như đang tìm thứ gì đó, nhưng lại không tìm thấy.
“Con giấu cây gậy tre đi rồi sao?” Giang Cầm rống lên trong phòng.
Bà ta bước ra ngoài, một tay cầm hộp dụng cụ, đi đến trước mặt Cố Kiều, giơ tay lên.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Cố Kiều nhìn Giang Cầm một cái rồi ra ngoài mở cửa. Trình Chu đứng bên ngoài, trông thấy cô, anh khẽ nhíu mày rồi bước vào.
Có người ngoài, Giang Cầm không tiện phát tiết, bà ta chỉ liếc nhìn Trình Chu một cái nhưng không nói lời nào.
Trình Chu đi tới chỗ Giang Cầm, bóng người cao lớn ập tới, anh giật lấy hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ trên tay bà ta, lạnh lùng nói: “Làm người phải biết giữ chữ tín.”
Nói xong, liền quay người, cầm theo hộp dụng cụ rồi kéo Cố Kiều ra ngoài.
Giang Cầm không dám gây hấn với Trình Chu, chỉ đành hét lên với Cố Kiều: “Muộn vậy rồi con còn muốn đi đâu!”
Cố Kiều ngoảnh lại, mỉm cười với bà ta, đáp: “Việc này, mẹ quản không nổi đâu.”
Dù sao thì bà ta cũng đâu có ý định quản, chỉ khi nào bực tức muốn tìm chỗ trút giận mới nhớ tới cô mà thôi.
Trình Chu đưa Cố Kiều ra ngoài hành lang. Hai người đứng bên cửa, hôm nay trăng vừa to vừa tròn, ánh trăng rơi trên người bọn họ, tạo thành một khối liền nhau. Trình Chu đưa hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ cho Cố Kiều. Cô nhận lấy, mở ra kiểm tra một chút, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Anh tiểu Chu, là anh cố ý phải không?” Cố Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Chu, nói: “Cố ý để bài thi được điểm thấp.”
“Rồi sao, em định tạ ơn anh thế nào đây?” Ánh mắt Trình Chu lướt qua khuôn mặt cô gái trước mặt, sau đó rơi xuống khóm hồng sau lưng, đồng thời nhàn nhạt nói: “Thành tích lần này thấp như vậy, khiến hình tượng phong lưu tài tử của anh tiểu Chu nhà em sụp đổ hoàn toàn rồi.”
“Thôi thôi, ngài là tài tử, không sai, còn phong lưu gì gì đó thì khỏi.” Cô vừa nói vừa nhìn anh: “Đến nửa cô bạn gái ngài còn chưa có, còn đòi cái gì mà phong với chả lưu.”
“Ý gì đây, coi thường ai đó hả?” Trình Chu đưa tay lên nhéo mũi Cố Kiều, cảm giác ấm áp mềm mại khiến anh khẽ khựng lại, nhất thời quên mất việc thu tay về. Ngón tay lại dần dần đi xuống, cuối cùng chạm lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Cố Kiều hơi nghiêng đầu lại, ngón tay anh cũng di chuyển theo, lưng hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đứng trong màn đêm, nên không thể nhìn rõ sắc mặt của cô, có lẽ là đỏ nhỉ, kèm theo đó là một chút ngại ngùng.
“Đừng, đừng sờ, còn sờ nữa là bong da đó.” Cố Kiều tránh sang một bên.
Trình Chu thu tay lại, nhìn xuống mu bàn tay bên phải của Cố Kiều: “Tay còn đau không?”
Cố Kiều phản ứng lại, liếc nhìn xuống vị trí bị Trình Chu cắn, vết cắn đã biến mất từ lâu, cũng không còn đau nữa, nhưng cô vẫn khẽ nhíu mày: “Đau, đau lắm, muốn anh tiêu Chu thổi mới khỏi.”
Cô nói xong liền đưa mu bàn tay đến bên môi anh. Trình Chu cúi đầu nhìn một cái, rồi bắt đầu thổi. Cố Kiều nhân cơ hội nâng tay lên, đặt vào môi anh, khiến cảm giác ấm áp cùng hơi thở của anh in sâu vào mu bàn tay mình. Nhất thời, cả hai cùng lúc giật mình.
Cố Kiến Nghiệp tan làm về nhà, ông đi tới lối vào hành lang, cũng ngẩn người khi trông thấy họ.
“Kiều Kiều, tiểu Chu?”
Cô và anh lúc này mới phản ứng lại, liền lên tiếng chào hỏi.
Cố Kiến Nghiệp vừa lấy chìa khóa vừa nói với Cố Kiều: “Trời lạnh rồi, về nhà sớm một chút.”
Cố Kiều vâng một tiếng. Cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ luôn ngắn gọn súc tích như vậy.
Khi Cố Kiến Nghiệp vào trong hành lang, Trình Chu cũng cất bước, rồi quay đầu lại nói với Cố Kiều: “Đi thôi.”
Cô theo sau, tuy anh không nói là đi đâu, nhưng cô biết.
Mười giờ tối, trên đường vắng vẻ ít người qua lại, bên đường le lói ánh đèn nê ông, cột đèn ngoài tiệm cắt tóc “985” vẫn sáng trưng, trong tiệm lác đác vài người khách.
“Anh đã thấy kiểu tóc mới của Lộ Nhiễm chưa, cậu ấy làm ở tiệm này đó.” Cố Kiều nói.
“Ồ, không thấy.” Trình Chu đáp.
“Anh có biết tám chuyện không thế, chưa nói đã hết rồi.” Cố Kiều nói.
“Vậy thì phải nói thế nào, nói ồ nó rất đẹp, em cũng nên đi làm tóc đi hả?” Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái.
“Nếu anh đã nói vậy thì…” Cố Kiều khúc khích cười.
“Biến.” Trình Chu vừa nói vừa đi về phía trước.
Hai người dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Đây chính là tiệm sửa chữa đồng hồ trước đây của sư phụ Ngô, cả ba người con trai của sư phụ Ngô đều không muốn kế thừa nghề nghiệp sửa chữa thủ công này của ba mình, nên sau khi sư phụ Ngô qua đời, tiệm sửa chữa đồng hồ này đã được con dâu út của ông ấy đổi thành tiệm tạp hóa. Đã hai, ba năm trôi qua, nhưng chiếc biển hiệu bên trên vẫn không hề thay đổi: Tiệm đồng hồ sư phụ Ngô.
“Kiều Kiều, tiểu Chu?” Con dâu út của sư phụ Ngô gọi một tiếng.
Cố Kiều mỉm cười, vẫn vẫy tay với bà ấy. Trước đây, mỗi lần Cố Kiều tới tiệm xem sư phụ Ngô sửa đồng hồ, khi đó con dâu út của ông cũng thường xuyên tới đưa cơm.
Bà chủ nhìn thấy hộp dụng cụ trong tay Cố Kiều, mỉm cười nói: “Kiều Kiều, sau này vẫn muốn sửa đồng hồ hả, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, không có tương lai.”
Trình Chu xoa tóc Cố Kiều đáp: “Vậy thì có sao, cố Kiều nhà cháu vui vẻ là được.”
Bà chủ tươi cười nói: “Sau này Trình Chu lớn, có phải muốn cưới Cố Kiều làm vợ hay không?”
Câu nói này, khiến Trình Chu chẳng vui chút nào, cái gì mà sau này lớn lên, bây giờ anh cũng không còn nhỏ nữa, đã là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành rồi.
Trông thấy sắc mặt chẳng mấy tốt của Trình Chu, Cố Kiều vội vàng nắm lấy cánh tay anh, sau đó vẫy vẫy tay chào bà chủ rồi kéo anh đi. Đang yên đang lành, lại nói cái gì mà làm vợ với không làm vợ, khiến anh tiểu Chu nhà cô không vui rồi.
Khi trở về, gió có hơi to, lúc này đã là tháng mười một, trời cũng bắt đầu trở lạnh. Trình Chu dự định cuối tuần này sẽ đi mua len về để đan khăn cho Cố Kiều.
“Này, năm nay em muốn khăn màu gì?” Trình Chu hỏi.
“Em dùng chiếc năm ngoái là được rồi, năm ngoái màu đen, nhưng rất dễ phối đồ.” Cố Kiều nghiêng mặt qua, khẽ mỉm cười đáp.
Không được, năm nay phải thay cái mới, màu đỏ được không, đỏ cam, nhìn vào sẽ cảm thấy ấm áp, lại tôn da nữa.” Trình Chu nói.
“Được, chỉ cần là của anh tiểu Chu tặng, thì cái gì em cũng thích.” Cố Kiều tươi cười nói.
Khi về đến nhà, cô đi phía sau Trình Chu, đợi anh mở cửa.
Trình Chu quay lại: “Em về nhà em đi, theo anh làm gì?”
Cố Kiều kéo kéo vạt áo Trình Chu, nói: “Hôm nay em ngủ cùng anh được không?”
Trình Chu lấy lại chìa khóa, quay người, đứng đối diện với Cố Kiều, nhìn vào mắt cô, nói: “Không được.”
Lúc này, Cố Kiều chỉ đành lấy chìa khóa nhà mình ra mở cửa, bước vào. Cố Kiến Nghiệp đã ngủ, Giang Cầm thì vẫn còn thức. Đèn trong phòng khách đã tắt, TV cũng tắt, xung quanh tối om một mảng, theo ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên sofa, khiến cô giật mình hoảng sợ.
Cố Kiều không lên tiếng, dự định cứ thế đi thẳng về phòng mình. Cô chẳng hề quan tâm Giang Cầm đang làm gì, hay đang cằn nhằn những gì.
“Cây gậy tre đó, con để đâu?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến Cố Kiều phải rùng mình một cái.
Cô không trả lời, cứ thế đi tới mở cửa phòng ngủ. Hiện tại cô đang học lớp mười một, chỉ một năm nữa là có thể rời khỏi nơi này, đến bất cứ đâu cũng được, chỉ cần không phải ở lại căn nhà này.
Giang Cầm từ ghế sofa đứng dậy: “Hỏi con đó, sao không trả lời.”
Cố Kiều quay đầu lại, liếc nhìn Giang Cầm một cái, trên mặt không chút biểu cảm: “Con vứt rồi, bẻ nó thành từng mảnh rồi vứt.”
Giang Cầm muốn giật hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ trên tay Cố Kiều, nhưng lại bị cô giấu đi.
“Nhãi ranh, chán sống rồi phải không?” Giang Cầm vừa nói vừa vung tay lên.
Thời điểm cánh tay rơi xuống, Cố Kiều đã tóm được cổ tay bà ta. Giang Cầm đã quen với công việc chân tay, Cố Kiều sức yếu, về cơ bản là không thể ngăn được bà, vậy nên chỉ đành né tránh, trốn vào phòng ngủ. Đáng tiếc là cánh cửa đã bị Giang Cầm chặn lại, không thể đóng.
“Mẹ đi ra.” Cố Kiều duỗi chân ra, muốn đẩy bàn chân đang chặn ở cửa của Giang Cầm.
“Cho mày ăn cho mày mặc, vậy mà mày lại muốn đuổi tao ra, nếu có biến cũng là mày phải biến, điểm thi cao hơn Trình Chu thì đã làm sao, đó là cho cậu ấy nhường mày, mày nên mở to mắt ra mà nhìn lại điểm số của mày xem, như thế liệu có thể thi nổi được vào trường đại học nào cơ chứ?”
Giang Cầm không chịu đi, Cố Kiều cũng chẳng muốn ở chung với bà ta, vì vậy cô nghiêng người, đi qua Giang Cầm: “Biến thì biến.”
Nói xong liền mở cửa phòng khách lao ra ngoài. Giang Cầm vẫn ở bên trong mắng thêm vài câu, nhưng Cố Kiều đã tự động lọc nó ra khỏi đầu. Cô đứng ở cửa, nhìn về phía nhà Trình Chu, muốn qua đó gõ cửa nhưng lại không dám, lúc này bà nội Trình chắc đã ngủ rồi, người già thường khó ngủ, làm bà thức giấc cũng không hay.
Trên người cô chỉ có một chùm chìa khóa, điện thoại vẫn trong cặp sách, chưa lấy ra. Giang Cầm bảo cô biến, đương nhiên cô sẽ không thực sự biến mất, đợi đến khi bà ta ngủ rồi, cô mới lén lút quay về nhà ngủ, nếu không sẽ phải ngủ ngoài đường, lạnh chết đi được. Khách sạn lại càng không ổn, vào đó chắc chắn phải tiêu tiền.
Cố Kiều đứng dựa người bên tường ngoài hành lang hồi lâu, âm thanh trong nhà cũng dần biến mất, nhưng để tránh phải đụng mặt Giang Cầm lần nữa, cô quyết định muộn hơn một chút mới vào nhà.
Lúc này, lại cảm thấy hơi đói bụng, nghĩ tới tiệm Hoành thánh bên ngoài khu chung cư vẫn chưa đóng cửa, Cố Kiều muốn ăn một chút. Cô lao vào làn gió, bây giờ còn lạnh hơn cả lúc vừa rồi ra ngoài cùng Trình Chu. Xung quanh không một bóng người, cảm giác cô đơn khiến người ta lạnh lẽo.
Cố Kiều ôm chặt hai cánh tay, run rẩy đi ra ngoài cổng khu nhà, từ xa đã trông thấy luồng khói ấm từ cửa hàng Hoành thánh. Muộn như vậy mà bên trong vẫn có khách.
“Ông chủ, cho con một tô ba mươi viên Hoành thánh nhân thịt tươi.” Cố Kiều ngồi xuống, mỉm cười nói với ông chủ: “Ra ngoài vội quá, quên không đem theo tiền, ngày mai con trả được không?”
“Không vấn đề.” Ông chủ đã rất quen với Cố Kiều, liền tươi cười đáp lại cô.
“Hôm nay đến một mình sao, tiểu Chu đâu, bình thường vẫn thấy con như cái đuôi của cậu ấy cơ mà.” Ông chủ trêu chọc nói.
“Đuôi nhỏ thành tinh rồi ạ, nên muốn tự vùng vẫy.” Cố Kiều mỉm cười, cũng hùa theo câu nói đùa của chủ quán.
Tính tình cô trước giờ rất tốt, cái miệng lại ngọt ngào, hàng xóm xung quanh ai cũng yêu ai cũng quý. Chỉ khi ở nhà đối diện với Giang Cầm cô mới biến thành một người chẳng hề thích cười.
Vị khách đang ngồi phía trước, đưa lưng về phía cô đột nhiên quay lại: “Cố Kiều.”
“Á, Tần Dịch, muộn vậy rồi sao cậu lại ở đây, nhà cậu cách nơi này xa lắm mà?” Cố Kiều đứng dậy khỏi ghế, đi đến ngồi đối diện với Tần Dịch.
Lúc này cô mới thấy rõ, trên mặt Tần Dịch có vết thương, ở phía dưới cằm.
Cậu ấy lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng khi thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, sau đó đưa tay lên che lại.
Trình Chu cũng vậy, khi quay lại lớp học, bình tĩnh hơn một chút, anh mới nhận ra mình đã phản ứng hơi quá, bản thân đã tức giận tới mức cắn cô mới có thể giải tỏa cơn bực bội trong lòng. Trước giờ chỉ cần đá vào mông cô đã có thể giải tỏa, sao hôm nay lại thành ra thế này? Tại sao lại cắn cô một cái? Từng bước từng bước làm những việc không nên làm với cô, càng ngày càng tiến đến gần hơn, cảm giác này giống như là nghiện. Ai biết được bước tiếp theo anh sẽ làm ra những việc choáng váng đầu óc gì hơn nữa? Nghĩ đến việc anh đã làm với cô vào đêm hôm đó, đối diện đôi môi cô như đang mời gọi, anh đã hôn trộm cô. Triệu Hà nói quả không sai, anh chính là một tên biến thái.
Nhưng anh lại không thể khống chế được ham muốn chiếm hữu của mình đối với cô. Một tay anh nuôi nấng cô lớn khôn, đương nhiên cô chính là của anh, việc này có vấn đề gì sao? Đâu có vấn đề gì cần phải suy nghĩ?
Nó giống như việc anh trồng một bông hoa, anh chăm sóc cô từ khi còn nhỏ xíu. Cuối cùng cũng có một ngày, cô nở ra thành một đóa hoa xinh đẹp và anh có thể thưởng thức, chiếm hữu, nhưng đột nhiên lại có một người qua đường muốn hái nó, việc này bảo anh sao có thể không đi liều mạng với người ta cơ chứ? Có vấn đề gì sao? Hoàn toàn không?
Sau một hồi xây dựng tâm lý kiên cố, Trình Chu đã có thể thoải mái hơn nhiều và cảm giác tội lỗi, xấu hổ về những gì anh đã lén lút làm với cô cũng giảm đi không ít.
Buổi tối, sau khi tan học, Cố Kiều thu dọn sách vở, cùng Trình Chu, Triệu Hà và Thôi Cửu ra khỏi lớp học. Như thường lệ, bốn người cùng nhau đi ra cổng trường. Triệu Hà kéo Thôi Cửu đi phía trước, để lại Trình Chu và Cố Kiều phía sau.
Kể từ khi anh cắn cô một cái, hai người họ đã không nói với nhau câu nào. Quả thực có chút không biết phải làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này.
Triệu Hà và Thôi Cửu vểnh tai lên nhưng không nghe thấy tiếng nói phía sau, Triệu Hà lo lắng quay đầu lại, cố ý nói: “Kiều Kiều, lát nữa về đến nhà thì nhắn tin báo cho người ta một tiếng, nếu không người ta lo cho cậu chết đi được.”
Quả nhiên, câu nói này đã thành công chọc giận Trình Chu.
“Sao phải nhắn tin cho cậu, nếu có nhắn cũng là nhắn cho tôi mới đúng.” Trình Chu tiến lên phía trước, đá cho Triệu Hà một cái.
Cố Kiều vô cùng lanh lợi, tiện đà thêm thắt: “Đúng đó, tớ thân với anh tiểu Chu của tớ nhất.”
Trình Chu đưa tay lên xoa tóc Cố Kiều hai cái, nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm.”
Bầu không khí dường như đã trở lại như trước, nhưng Trình Chu biết, hiện tại anh không còn có thể đối xử với cô như đã từng nữa rồi. Khi nhìn lại, cô không còn là ngọn cây non nớt như khi còn nhỏ nữa, mà giống như một bông hồng vừa chớm nở, quyến rũ mê người, như có độc.
Triệu Hà và Thôi Cửu đi tới, hỏi Trình Chu: “Kỳ thi lần này sao thế, tại sao lại cố ý để điểm thấp như vậy?”
Triệu Hà nhỏ giọng bổ sung một câu: “Vô duyên vô cớ để Tần Dịch đạt hạng nhất.” Ngụ ý chính là: Anh thua rồi đó, anh tiểu Chu.
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái rồi mỉm cười, không lên tiếng. Anh đã từng nói, ước mơ của anh chính là bảo vệ ước mơ của cô, chỉ là một bài thi giữa kì mà thôi, cũng đâu phải thi đại học.
Cố Kiều về đến nhà, Giang Cầm đã ngồi sẵn trên ghế sofa đợi cô, hôm nay là ngày công bố điểm thi giữa kỳ, lão Lý ở công xưởng bà ta mới gửi phiếu điểm thi của con gái ông ta vào nhóm Wechat, nghe nói lọt vào top 50 toàn khối, nên lúc này đang khoe khoang không ngớt.
“Về rồi à, có bảng điểm chưa?” Giang Cầm lạnh mặt hỏi.
“Có rồi đây.” Cố Kiều lấy từ trong cặp sách ra hai phiếu điểm, một phiếu của cô, một phiếu của Trình Chu. Cô vẫn cầm trong tay, chưa đưa qua ngay, mà nói: “Lần trước mẹ có nói, chỉ cần điểm số của con nhiều hơn Trình Chu, thì mẹ sẽ trả lại bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ cho con.”
Giang Cầm gật đầu đáp: “Phải.” Sau đó lại nói với giọng chẳng mấy tin tưởng: “Chẳng lẽ điểm của con cao hơn Trình Chu thật sao, cậu ấy năm nào cũng đứng thứ nhất toàn khối đó.”
Cố Kiều đưa phiếu điểm trên tay cho Giang Cầm. Giang Cầm cúi đầu nhìn xong, rồi ném tờ phiếu xuống đất. Thành tích của Cố Kiều bà ta biết rõ, thi chẳng được nổi bao nhiêu điểm, nhưng còn điểm sổ này của Trình Chu quả thực là quá giả.
“Chỉ vì lấy lại được bộ dụng cụ mà con học cách dối trá rồi phải không?” Giang Cầm chỉ vào Cố Kiều.
Cố Kiều cúi người, nhặt phiếu điểm lên, không muốn lãng phí lời, liền nói thẳng: “Làm ơn trả lại bộ dụng cụ sửa chữa cho con.” Giọng điệu vô cùng lạnh lùng và xa cách.
Giang Cầm quay người trở về phòng, dường như đang tìm thứ gì đó, nhưng lại không tìm thấy.
“Con giấu cây gậy tre đi rồi sao?” Giang Cầm rống lên trong phòng.
Bà ta bước ra ngoài, một tay cầm hộp dụng cụ, đi đến trước mặt Cố Kiều, giơ tay lên.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Cố Kiều nhìn Giang Cầm một cái rồi ra ngoài mở cửa. Trình Chu đứng bên ngoài, trông thấy cô, anh khẽ nhíu mày rồi bước vào.
Có người ngoài, Giang Cầm không tiện phát tiết, bà ta chỉ liếc nhìn Trình Chu một cái nhưng không nói lời nào.
Trình Chu đi tới chỗ Giang Cầm, bóng người cao lớn ập tới, anh giật lấy hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ trên tay bà ta, lạnh lùng nói: “Làm người phải biết giữ chữ tín.”
Nói xong, liền quay người, cầm theo hộp dụng cụ rồi kéo Cố Kiều ra ngoài.
Giang Cầm không dám gây hấn với Trình Chu, chỉ đành hét lên với Cố Kiều: “Muộn vậy rồi con còn muốn đi đâu!”
Cố Kiều ngoảnh lại, mỉm cười với bà ta, đáp: “Việc này, mẹ quản không nổi đâu.”
Dù sao thì bà ta cũng đâu có ý định quản, chỉ khi nào bực tức muốn tìm chỗ trút giận mới nhớ tới cô mà thôi.
Trình Chu đưa Cố Kiều ra ngoài hành lang. Hai người đứng bên cửa, hôm nay trăng vừa to vừa tròn, ánh trăng rơi trên người bọn họ, tạo thành một khối liền nhau. Trình Chu đưa hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ cho Cố Kiều. Cô nhận lấy, mở ra kiểm tra một chút, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Anh tiểu Chu, là anh cố ý phải không?” Cố Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trình Chu, nói: “Cố ý để bài thi được điểm thấp.”
“Rồi sao, em định tạ ơn anh thế nào đây?” Ánh mắt Trình Chu lướt qua khuôn mặt cô gái trước mặt, sau đó rơi xuống khóm hồng sau lưng, đồng thời nhàn nhạt nói: “Thành tích lần này thấp như vậy, khiến hình tượng phong lưu tài tử của anh tiểu Chu nhà em sụp đổ hoàn toàn rồi.”
“Thôi thôi, ngài là tài tử, không sai, còn phong lưu gì gì đó thì khỏi.” Cô vừa nói vừa nhìn anh: “Đến nửa cô bạn gái ngài còn chưa có, còn đòi cái gì mà phong với chả lưu.”
“Ý gì đây, coi thường ai đó hả?” Trình Chu đưa tay lên nhéo mũi Cố Kiều, cảm giác ấm áp mềm mại khiến anh khẽ khựng lại, nhất thời quên mất việc thu tay về. Ngón tay lại dần dần đi xuống, cuối cùng chạm lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Cố Kiều hơi nghiêng đầu lại, ngón tay anh cũng di chuyển theo, lưng hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đứng trong màn đêm, nên không thể nhìn rõ sắc mặt của cô, có lẽ là đỏ nhỉ, kèm theo đó là một chút ngại ngùng.
“Đừng, đừng sờ, còn sờ nữa là bong da đó.” Cố Kiều tránh sang một bên.
Trình Chu thu tay lại, nhìn xuống mu bàn tay bên phải của Cố Kiều: “Tay còn đau không?”
Cố Kiều phản ứng lại, liếc nhìn xuống vị trí bị Trình Chu cắn, vết cắn đã biến mất từ lâu, cũng không còn đau nữa, nhưng cô vẫn khẽ nhíu mày: “Đau, đau lắm, muốn anh tiêu Chu thổi mới khỏi.”
Cô nói xong liền đưa mu bàn tay đến bên môi anh. Trình Chu cúi đầu nhìn một cái, rồi bắt đầu thổi. Cố Kiều nhân cơ hội nâng tay lên, đặt vào môi anh, khiến cảm giác ấm áp cùng hơi thở của anh in sâu vào mu bàn tay mình. Nhất thời, cả hai cùng lúc giật mình.
Cố Kiến Nghiệp tan làm về nhà, ông đi tới lối vào hành lang, cũng ngẩn người khi trông thấy họ.
“Kiều Kiều, tiểu Chu?”
Cô và anh lúc này mới phản ứng lại, liền lên tiếng chào hỏi.
Cố Kiến Nghiệp vừa lấy chìa khóa vừa nói với Cố Kiều: “Trời lạnh rồi, về nhà sớm một chút.”
Cố Kiều vâng một tiếng. Cuộc trò chuyện giữa hai cha con họ luôn ngắn gọn súc tích như vậy.
Khi Cố Kiến Nghiệp vào trong hành lang, Trình Chu cũng cất bước, rồi quay đầu lại nói với Cố Kiều: “Đi thôi.”
Cô theo sau, tuy anh không nói là đi đâu, nhưng cô biết.
Mười giờ tối, trên đường vắng vẻ ít người qua lại, bên đường le lói ánh đèn nê ông, cột đèn ngoài tiệm cắt tóc “985” vẫn sáng trưng, trong tiệm lác đác vài người khách.
“Anh đã thấy kiểu tóc mới của Lộ Nhiễm chưa, cậu ấy làm ở tiệm này đó.” Cố Kiều nói.
“Ồ, không thấy.” Trình Chu đáp.
“Anh có biết tám chuyện không thế, chưa nói đã hết rồi.” Cố Kiều nói.
“Vậy thì phải nói thế nào, nói ồ nó rất đẹp, em cũng nên đi làm tóc đi hả?” Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái.
“Nếu anh đã nói vậy thì…” Cố Kiều khúc khích cười.
“Biến.” Trình Chu vừa nói vừa đi về phía trước.
Hai người dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Đây chính là tiệm sửa chữa đồng hồ trước đây của sư phụ Ngô, cả ba người con trai của sư phụ Ngô đều không muốn kế thừa nghề nghiệp sửa chữa thủ công này của ba mình, nên sau khi sư phụ Ngô qua đời, tiệm sửa chữa đồng hồ này đã được con dâu út của ông ấy đổi thành tiệm tạp hóa. Đã hai, ba năm trôi qua, nhưng chiếc biển hiệu bên trên vẫn không hề thay đổi: Tiệm đồng hồ sư phụ Ngô.
“Kiều Kiều, tiểu Chu?” Con dâu út của sư phụ Ngô gọi một tiếng.
Cố Kiều mỉm cười, vẫn vẫy tay với bà ấy. Trước đây, mỗi lần Cố Kiều tới tiệm xem sư phụ Ngô sửa đồng hồ, khi đó con dâu út của ông cũng thường xuyên tới đưa cơm.
Bà chủ nhìn thấy hộp dụng cụ trong tay Cố Kiều, mỉm cười nói: “Kiều Kiều, sau này vẫn muốn sửa đồng hồ hả, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, không có tương lai.”
Trình Chu xoa tóc Cố Kiều đáp: “Vậy thì có sao, cố Kiều nhà cháu vui vẻ là được.”
Bà chủ tươi cười nói: “Sau này Trình Chu lớn, có phải muốn cưới Cố Kiều làm vợ hay không?”
Câu nói này, khiến Trình Chu chẳng vui chút nào, cái gì mà sau này lớn lên, bây giờ anh cũng không còn nhỏ nữa, đã là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành rồi.
Trông thấy sắc mặt chẳng mấy tốt của Trình Chu, Cố Kiều vội vàng nắm lấy cánh tay anh, sau đó vẫy vẫy tay chào bà chủ rồi kéo anh đi. Đang yên đang lành, lại nói cái gì mà làm vợ với không làm vợ, khiến anh tiểu Chu nhà cô không vui rồi.
Khi trở về, gió có hơi to, lúc này đã là tháng mười một, trời cũng bắt đầu trở lạnh. Trình Chu dự định cuối tuần này sẽ đi mua len về để đan khăn cho Cố Kiều.
“Này, năm nay em muốn khăn màu gì?” Trình Chu hỏi.
“Em dùng chiếc năm ngoái là được rồi, năm ngoái màu đen, nhưng rất dễ phối đồ.” Cố Kiều nghiêng mặt qua, khẽ mỉm cười đáp.
Không được, năm nay phải thay cái mới, màu đỏ được không, đỏ cam, nhìn vào sẽ cảm thấy ấm áp, lại tôn da nữa.” Trình Chu nói.
“Được, chỉ cần là của anh tiểu Chu tặng, thì cái gì em cũng thích.” Cố Kiều tươi cười nói.
Khi về đến nhà, cô đi phía sau Trình Chu, đợi anh mở cửa.
Trình Chu quay lại: “Em về nhà em đi, theo anh làm gì?”
Cố Kiều kéo kéo vạt áo Trình Chu, nói: “Hôm nay em ngủ cùng anh được không?”
Trình Chu lấy lại chìa khóa, quay người, đứng đối diện với Cố Kiều, nhìn vào mắt cô, nói: “Không được.”
Lúc này, Cố Kiều chỉ đành lấy chìa khóa nhà mình ra mở cửa, bước vào. Cố Kiến Nghiệp đã ngủ, Giang Cầm thì vẫn còn thức. Đèn trong phòng khách đã tắt, TV cũng tắt, xung quanh tối om một mảng, theo ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên sofa, khiến cô giật mình hoảng sợ.
Cố Kiều không lên tiếng, dự định cứ thế đi thẳng về phòng mình. Cô chẳng hề quan tâm Giang Cầm đang làm gì, hay đang cằn nhằn những gì.
“Cây gậy tre đó, con để đâu?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến Cố Kiều phải rùng mình một cái.
Cô không trả lời, cứ thế đi tới mở cửa phòng ngủ. Hiện tại cô đang học lớp mười một, chỉ một năm nữa là có thể rời khỏi nơi này, đến bất cứ đâu cũng được, chỉ cần không phải ở lại căn nhà này.
Giang Cầm từ ghế sofa đứng dậy: “Hỏi con đó, sao không trả lời.”
Cố Kiều quay đầu lại, liếc nhìn Giang Cầm một cái, trên mặt không chút biểu cảm: “Con vứt rồi, bẻ nó thành từng mảnh rồi vứt.”
Giang Cầm muốn giật hộp dụng cụ sửa chữa đồng hồ trên tay Cố Kiều, nhưng lại bị cô giấu đi.
“Nhãi ranh, chán sống rồi phải không?” Giang Cầm vừa nói vừa vung tay lên.
Thời điểm cánh tay rơi xuống, Cố Kiều đã tóm được cổ tay bà ta. Giang Cầm đã quen với công việc chân tay, Cố Kiều sức yếu, về cơ bản là không thể ngăn được bà, vậy nên chỉ đành né tránh, trốn vào phòng ngủ. Đáng tiếc là cánh cửa đã bị Giang Cầm chặn lại, không thể đóng.
“Mẹ đi ra.” Cố Kiều duỗi chân ra, muốn đẩy bàn chân đang chặn ở cửa của Giang Cầm.
“Cho mày ăn cho mày mặc, vậy mà mày lại muốn đuổi tao ra, nếu có biến cũng là mày phải biến, điểm thi cao hơn Trình Chu thì đã làm sao, đó là cho cậu ấy nhường mày, mày nên mở to mắt ra mà nhìn lại điểm số của mày xem, như thế liệu có thể thi nổi được vào trường đại học nào cơ chứ?”
Giang Cầm không chịu đi, Cố Kiều cũng chẳng muốn ở chung với bà ta, vì vậy cô nghiêng người, đi qua Giang Cầm: “Biến thì biến.”
Nói xong liền mở cửa phòng khách lao ra ngoài. Giang Cầm vẫn ở bên trong mắng thêm vài câu, nhưng Cố Kiều đã tự động lọc nó ra khỏi đầu. Cô đứng ở cửa, nhìn về phía nhà Trình Chu, muốn qua đó gõ cửa nhưng lại không dám, lúc này bà nội Trình chắc đã ngủ rồi, người già thường khó ngủ, làm bà thức giấc cũng không hay.
Trên người cô chỉ có một chùm chìa khóa, điện thoại vẫn trong cặp sách, chưa lấy ra. Giang Cầm bảo cô biến, đương nhiên cô sẽ không thực sự biến mất, đợi đến khi bà ta ngủ rồi, cô mới lén lút quay về nhà ngủ, nếu không sẽ phải ngủ ngoài đường, lạnh chết đi được. Khách sạn lại càng không ổn, vào đó chắc chắn phải tiêu tiền.
Cố Kiều đứng dựa người bên tường ngoài hành lang hồi lâu, âm thanh trong nhà cũng dần biến mất, nhưng để tránh phải đụng mặt Giang Cầm lần nữa, cô quyết định muộn hơn một chút mới vào nhà.
Lúc này, lại cảm thấy hơi đói bụng, nghĩ tới tiệm Hoành thánh bên ngoài khu chung cư vẫn chưa đóng cửa, Cố Kiều muốn ăn một chút. Cô lao vào làn gió, bây giờ còn lạnh hơn cả lúc vừa rồi ra ngoài cùng Trình Chu. Xung quanh không một bóng người, cảm giác cô đơn khiến người ta lạnh lẽo.
Cố Kiều ôm chặt hai cánh tay, run rẩy đi ra ngoài cổng khu nhà, từ xa đã trông thấy luồng khói ấm từ cửa hàng Hoành thánh. Muộn như vậy mà bên trong vẫn có khách.
“Ông chủ, cho con một tô ba mươi viên Hoành thánh nhân thịt tươi.” Cố Kiều ngồi xuống, mỉm cười nói với ông chủ: “Ra ngoài vội quá, quên không đem theo tiền, ngày mai con trả được không?”
“Không vấn đề.” Ông chủ đã rất quen với Cố Kiều, liền tươi cười đáp lại cô.
“Hôm nay đến một mình sao, tiểu Chu đâu, bình thường vẫn thấy con như cái đuôi của cậu ấy cơ mà.” Ông chủ trêu chọc nói.
“Đuôi nhỏ thành tinh rồi ạ, nên muốn tự vùng vẫy.” Cố Kiều mỉm cười, cũng hùa theo câu nói đùa của chủ quán.
Tính tình cô trước giờ rất tốt, cái miệng lại ngọt ngào, hàng xóm xung quanh ai cũng yêu ai cũng quý. Chỉ khi ở nhà đối diện với Giang Cầm cô mới biến thành một người chẳng hề thích cười.
Vị khách đang ngồi phía trước, đưa lưng về phía cô đột nhiên quay lại: “Cố Kiều.”
“Á, Tần Dịch, muộn vậy rồi sao cậu lại ở đây, nhà cậu cách nơi này xa lắm mà?” Cố Kiều đứng dậy khỏi ghế, đi đến ngồi đối diện với Tần Dịch.
Lúc này cô mới thấy rõ, trên mặt Tần Dịch có vết thương, ở phía dưới cằm.
Cậu ấy lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng khi thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, sau đó đưa tay lên che lại.
Danh sách chương