Cố Kiều và Tần Dịch đến nhà nghỉ mà tối qua Tần Dịch đã ở. Nhân viên lễ tân có ấn tượng rất sâu sắc với Tần Dịch, vì cậu quá đẹp trai, cộng thêm trên mặt lại có vết thương. Biết rằng hai người muốn xem lại video giám sát, nhưng nhân viên lễ tân đành bất lực, nói việc này không được, quá phiền phức, trừ phi được cơ quan công an yêu cầu đưa ra thì bọn họ mới tình nguyện cung cấp.

Cố Kiều vô cùng lo lắng, cô thương lượng với Tần Dịch, ngày mai sẽ nhờ lão Kim tới đây nói giúp một câu. Kết quả của cuộc thương lượng chỉ có thể dừng lại ở đó, hơn nữa lão Kim cũng chưa chắc đã có thể lấy được nó.

Khi ra khỏi nhà nghỉ, bên cạnh có một dì bán hàng tại quầy canh Mala đang cằn nhằn: “Học sinh bây giờ ấy mà, chẳng chịu lo lắng học hành, mới tí tuổi đầu đã đi thuê phòng với nhau, nếu mà là con gái tôi, tôi sẽ đánh chết không tha.”

Tần Dịch nắm chặt tay, Cố Kiều kéo cánh tay câu, nói nhỏ: “Bỏ đi, đi thôi.”

“Tớ đưa cậu về nhà nhé.” Tần Dịch nói.

Cố Kiều gật đầu.

Khi đi ngang qua một gian hàng bán khoai lang, Cố Kiều hít hà một hơi, thơm thật đó. Tần Dịch đi đến mua một củ, đưa cho Cố Kiều, bảo cô tranh thủ ăn lúc còn đang nóng.

Cố Kiều thổi thổi, muốn bóc vỏ bên ngoài, lúc này mới phát hiện, vỏ khoai lang thật sự rất khó bóc, lại nóng, có chỗ phần vỏ với phần thịt còn dính liền vào nhau. Trước đây ăn khoai lang, đều là Trình Chu giúp cô bọc vỏ.

“Cần tớ giúp không?” Tần Dịch hỏi.

Cố Kiều xua tay, nói: “Không cần, không cần, lát nữa về nhà tớ ăn sau. Cảm ơn cậu đã mua cho tớ.”

Đi đến cổng khu nhà, Cố Kiều dừng lại, mỉm cười nói với Tần Dịch: “Vậy tạm biệt nhé, ngày mai gặp.”

Tần Dịch khẽ cười, đứng nhìn cô đi vào trong khu nhà, rồi quay người rời đi.

Cố Kiều nhìn thấy Tần Dịch lên một chiếc xe taxi, còn cô thì ngồi cạnh bồn hoa nhỏ bên rìa đường chính của khu chung cư. Cô chờ Trình Chu.

Chẳng bao lâu thì trông thấy Trình Chu và Triệu Hà cùng nhau đi vào. Triệu Hà phát hiện ra Cố Kiều trước, liền chạy tới: “Kiều Kiều.” Nói xong lại kéo cô qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay tan học cậu và Tần Dịch rủ nhau đi hú hí ở đâu thế?”

Cố Kiều trừng Triệu Hà một cái: “Chú ý dùng từ, cái gì mà hú hí, chỉ cùng nhau đi làm chút việc thôi.”

Triệu Hà tiến lại gần: “Nói với tớ đi, việc gì thế, đảm bảo không kể cho Trình Chu.”

Cố Kiều không dám nói đến mấy việc như đi thuê phòng với người khác, những loại từ vựng này tuy rằng không là thật, nhưng vẫn không thể nói.

Trình Chu đi tới, quả nhiên sắc mặt u ám như mây mù. Triệu Hà rất thức thời, liền lập tức bỏ chạy, đồng thời còn để lại cho Cố Kiều một cái nhìn đầy thương cảm.

Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước, Cố Kiều bám theo sau, ôm lấy cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: “Anh tiểu chu, sao có một lúc không gặp mà anh lại đẹp trai hơn rồi.”

Nhưng thủ đoạn này rõ ràng là vô dụng.

“Hay là, em hôn anh một cái nhé?” Cố Kiều mỉm cười: “Đừng giận nữa có được không?”

Trình Chu hất tay cô ra, túi khoai lang nướng trên tay Cố Kiều rơi xuống, cô vội vàng cúi xuống nhặt nó lên. Cũng may là không rơi ra khỏi túi, nếu không thì thật là lãng phí, cô còn chưa kịp ăn.

“Em không biết bóc vỏ.” Cố Kiều đưa củ khoai trên tay đến trước mặt Trình Chu.

“Tự mua sao?” Cuối cùng Trình Chu cũng lên tiếng: “Hay là Tần Dịch mua?”

“Em tự mua.” Cố Kiều trả lời, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng vào anh, một bên mũi chân đưa qua đưa lại trên nền bê tông.

Thấy cô như vậy, Trình Chu lập tức phát hiện, cô đang nói dối.

“Được rồi, là Tần Dịch mua, ngày mai em sẽ trả lại tiền cho cậu ấy.” Cố Kiều thấp giọng nói.

Trình Chu cầm lấy củ khoai lang nướng trong tay Cố Kiều, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

“Này, sao anh lại vứt đi, những mấy tệ đó.” Cố Kiều đứng trước thùng rác, thò đầu ngó vào bên trong.

Cô còn chưa ăn, vậy mà anh lại ném đi rồi.

Trình Chu đi tới, túm cổ Cố Kiều, đẩy cô ra sau bãi đậu xe. Lưng dựa vào bức tường, anh lại đứng rất gần, Cố Kiều đành phải nghiêng mặt sang một bên. Cô có thể nghe thấy tiếng hơi thở cùng hơi ấm của anh khi anh áp lại gần.

Trình Chu đưa tay ra, ngón tay cái vuốt ve trên môi cô. Cố Kiều không dám lên tiếng, chậm rãi tinh nghịch cúi đầu xuống, rồi đột nhiên mở miệng cắn mạnh vào ngón tay anh một cái.

Trình Chu kêu lên một tiếng, cau mày nhìn cô.

“Em nhất định sẽ nghe lời anh tiểu Chu, không yêu đương sớm, yêu sớm thực sự nguy hiểm, em và Tần Dịch…”

Cô mới nói được nửa câu, khi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt như đem theo ánh lửa, như thiêu như đốt, khiến nhiệt độ không khí xung quanh như thể tăng vọt.

“Đừng nhắc đến tên người đó, không cho phép chơi cùng cậu ấy nữa, nghe không hả?” Anh áp vào tai cô, nói từng từ từng từ một cách nghiêm túc.

“Nhưng mà, Tần Dịch, cậu ấy không có bạn bè.” Cố Kiều nhìn Trình Chu, còn đang muốn tiếp tục nói gì đó, đột nhiên môi lại bị anh cắn.

Hơn nữa, còn cắn rất mạnh, sau đó nhanh chóng tách ra, cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng vài giây. Bên tai là tiếng thở gấp của anh, thân hình anh cao lớn, vây hãm cô, bao bọc lấy cả cơ thể cô.

“Á, đau…” Cố Kiều chạm vào vị trí vừa bị Trình Chu cắn.

“Anh vừa hôn em hay cắn em vậy?” Cố Kiều cúi đầu, đỏ mặt, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

“Mẹ kiếp, ai thèm hôn em?” Trình Chu có chút cáu kỉnh, quay mặt đi, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh mình hôn trộm cô khi cô đang ngủ. Lúc ấy, anh hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm giác tội lỗi và tự trách của bản thân.

Có người vào đậu xe trong bãi, khiến bầu không khí trở nên rối tinh rối mù. Trình Chu buông Cố Kiều ra, cuối cùng cảnh cáo một câu: “Tránh xa Tần Dịch ra.”

Cố Kiều thực sự không muốn gật đầu, dù sao thì cô và Tần Dịch đã là bạn tốt của nhau rồi, tình cảm anh em quan trọng thì tình bạn cũng vậy.

“Biến.” Trông thấy bộ dạng như vậy của cô, Trình Chu lại càng thêm khó chịu.

Cố Kiều vội vàng chạy theo anh. Khi đến lối vào hành lang, trời đột nhiên đổ mưa nhỏ. Mặc dù cảm thấy cô rất phiền, nhưng nếu bị cảm thì không phải là càng phiền hơn sao? Trình Chu cởi áo khoác ra, đội lên đầu Cố Kiều, che cho cô chạy vào hành lang.

“Anh vừa cắn em một cái, nhưng lại che mưa cho em, vì vậy em sẽ không tính nợ với anh nữa.” Cố Kiều nói xong, liền quay người chuẩn bị mở cửa vào nhà.

“Em đang nói nhăng nói cuội gì thế hả?” Trình Chu cũng lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.

Hai người ai về nhà nấy.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, một tia chớp xẹt ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm vang lên. Đã gần vào thu, dù sao thì sấm chớp cũng còn tiếp diễn dài dài. Cố Kiều ngồi trên giường, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh cảnh ngoài hoa viên, sau đó đăng lên trang cá nhân. Tiêu đề là: Trời mưa rồi, sấm nổi rồi, mọi người trốn mau thôi.

Sau khi đăng bài, cô đặt điện thoại xuống cạnh gối và vùi mình dưới chăn bông.

Trình Chu đang đọc sách, một tia chớp xẹt qua, khiến cả thế giới xung quanh lóe sáng, sau đó là tiếng sấm đùng đoàng. Anh đóng cuốn sách lại, lấy điện thoại ra bấm gọi cho Cố Kiều, không thể kết nối, máy bận. Năm phút sau, Trình Chu gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không gọi được. Muộn như vậy rồi, lại trong điều kiện thời tiết thế này, vậy mà cô đang nói chuyện điện thoại với ai? Chẳng phải cô sợ sấm sét nhất hay sao? Cứ gặp thời tiết như vậy sẽ không ngủ được, nhất định cần anh bên cạnh mới yên tâm.

Trinh Chu mặc áo mưa, nhảy qua tường, đi vào hoa viên nhà Cố Kiều. Trong phòng bật chiếc đèn bàn, ánh đẹp màu cam chiếu lên giường cô. Quả nhiên là đang sợ hãi, cả người vui trong chăn, đầu cũng không thò ra ngoài. Hiển nhiên là cô vẫn cần anh.

Trình Chu mở cửa phòng Cố Kiều, một tiếng sấm nữa lại đánh xuống. Dường như người trong chăn không hề nghe thấy tiếng động khi Trình Chu bước vào. Anh đang định gọi cô lại nghe thấy tiếng cười phá lên dưới lớp chăn. Là giọng của cô, còn cười vô cùng vui vẻ nữa. Sau đó là tiếng cô nói, xem ra là đang gọi điện với ai đó. Vậy nên đây chính là lý do tại sao anh gọi không được.

Một khi các quy tắc thói quen bị phá vỡ, sẽ khiến con người ta cảm thấy bối rối. Trình Chu đến áo mưa cũng không cởi, bên dưới nước còn đang nhỏ giọt. Anh đưa tay vén chăn bông của Cố Kiền lên, trên màn hình điện thoại đang sáng nhìn thấy hai chữ Tần Dịch.

Cố Kiều một tay cầm điện thoại, nụ cười đông cứng nơi khóe miệng, nói: “Nói chuyện sau nhé, bai bai.” Cô nói xong liền cúp máy.

Trình Chu kéo áo mưa trên người, cởi ra. Sắc mặt thì không cần phải nói, thực sự còn tệ hơn cả thời tiết bên ngoài. Trước đây, mỗi lần mưa to sấm chớp, nếu không có anh bên cạnh, cô sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng hiện tại thì sao, lại núp trong chăn, nói cười với người con trai khác. Khoảng khắc nhìn thấy cái tên Tần Dịch, Trình Chu cảm thấy trái tim như bị ai đó xát muối, đau đến thấu xương, và vô cùng hoảng loạn.

Cố Kiều bò dậy ngồi bên mép giường, vừa định nói thì đột nhiên người trước mặt tiến tới, đè cô xuống. Nhưng anh không lên tiếng, cứ ôm cô như vậy, ôm thật lâu. Bên ngoài vang lên tiếng sấm, anh lại càng ôm cô chặt hơn.

“Không cho phép em gọi điện cho người khác trong điều kiện thời tiết như vậy, chỉ có thể để anh ở cạnh em.” Cuối cùng anh cũng mở lời.

Đôi môi anh áp vào tai cô. Cảm giác tê ngứa chạy dọc từ vành tai đến từng lỗ chân lông trên cơ thể, Cố Kiều cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt anh. Đôi mắt màu trà của anh u tối trong bóng đêm, đôi môi đang khẽ mở, vòng tay vẫn ôm cô thật chặt.

Trong tư thế ái muội như vậy, nếu nói là tình cảm giữa anh và em, thì e rằng đến chính bản thân họ cũng không thể lừa mình được nữa. Thế nhưng vẫn có người nói dối không chớp mắt.

“Em là em gái của anh, của một mình anh, hiểu không?” Anh nói đem theo ngữ khí uy hiếp.

“Được, được, được.” Cô trả lời: “Là của anh, của một mình anh.”

Cuối cùng anh cũng nhận được câu trả lời vừa ý, nên mới tách khỏi người cô. Trình Chu cầm chăn bông bên cạnh lên, ném vào mặt cô: “Mau ngủ đi cho anh.”

Cố Kiều đỏ mặt, chôn người trong chăn không dám thò ra. Cô xấu hổ không biết phải nhìn anh thế nào, nên chỉ dành nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.

Trình Chu kéo ghế đến, ngồi bên mép giường. Mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt, gió thổi qua khe cửa, anh đứng dậy, đóng chặt cửa, cài chốt, rồi kéo rèm cửa lại.

Cố Kiều nhắm mắt, có vẻ như đang ngủ. Cô lén lút hé mắt nhìn Trình Chu, anh đang ngồi trên ghế, dường như đang nhìn mình, thấy vậy, Cố Kiều vội vàng nhắm chặt mắt lại.

“Ngủ đi, mai còn đi học.” Anh đã nhìn thấu cô.

Cố Kiều trở mình, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tiếng mưa bên ngoài cũng nhỏ dần, nhưng sấm chớp thì ngược lại, mỗi lúc một to. Cố Kiều khẽ run rẩy, bị tiếng sấm làm cho giật mình, nhưng may là vẫn không tỉnh dậy.

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người cô, như thể đang an ủi. Từ nhỏ, khi mới quen cô, mỗi lần cô ngủ không ngon giấc, bà nội đã dạy anh vỗ vỗ như vậy, vì vậy anh đã giữ thói quen đó đến tận bây giờ.

Khóe môi cô hơi cong, không biết là do việc an ủi có tác dụng hay do cô đang mơ thấy giấc mơ đẹp nào đó. Cô cười thật đẹp, dù chỉ là thoáng qua cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.

Trình Chu nhìn thấy khóe môi Cố Kiều hơi đỏ, chẳng lẽ là do bị anh cắn trong bãi đậu xe, vậy mà chảy máu sao, anh có tàn nhẫn vậy không? Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đó. Khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô lại khẽ nhúc nhích, đôi môi mềm mại đem theo sự quyến rũ nhẹ nhàng, nhanh chóng cướp đi mọi suy nghĩ của anh.

Bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm, Cố Kiều nhíu mày, cơ thể khẽ cử động. Nhưng không hề mở mắt, đôi môi mấp máy: “Anh tiểu Chu, em sợ.”

Câu nói này như có ma thuật, khiến Trình Chu không thể rời khỏi cô. Cuối cùng, anh lại hôn lên môi cô, ban đầu còn nhẹ nhàng vì sợ sẽ đánh thức cô dậy, nhưng sau đó, anh đã không còn kìm chế được mà dùng sức…

Thực ra Cố Kiều đã tỉnh dậy vì tiếng sấm vừa rồi, chỉ là cô không mở mắt. Hóa ra cô luôn mơ thấy nụ hôn của anh tiểu Chu là thế này sao. Nó đem theo sự dịu dàng, cũng đem theo những mê loạn, tận đáy lòng dường như có thứ gì đó đang tan chảy. Cô muốn anh làm vậy, nhưng lại sợ nếu mình mở mắt, anh sẽ bỏ chạy, vì vậy cứ thế nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng lại kìm không được muốn phối hợp với anh.

“Ưm…”

Nghe thấy âm thanh của Cố Kiều, Trình Chu như bừng tỉnh, định rời khỏi cô. Một trận sấm chớp lại ập xuống, cô đột ngột ôm lấy anh, đôi mắt hé mở, nhỏ giọng thì thầm: “Anh tiểu Chu, em sợ.”

Trình Chu nhìn vào mắt người con gái, không thể đoán được cô đang thức hay ngủ. Nếu cô biết anh làm vậy với cô, liệu cô có không thèm để ý đến anh nữa hay không? Mặc dù bình thường vẫn có thể mơ mơ hồ hồ phát hiện ra sự yêu thích của cô đối với anh, nhưng hiện tại anh lại cho rằng, có lẽ cô đã thích Tần Dịch nhiều hơn một chút. Vừa nghĩ đến cái tên Tần Dịch, Trình Chu như thể phát điên, anh mặc kệ cô có đang ngủ hay không, bất chấp hậu quả, hôn cô lần nữa.

Không biết có phải là do ảo giác hay không mà anh lại cảm thấy như cô đang phối hợp với nụ hôn của mình. Toàn bộ hơi thở cùng suy nghĩ của anh lúc này đều hoàn toàn rồi loạn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện