Cùng với sự “kết hợp” của Triệu Hà và Thôi Cửu, khiến tất cả các chương trình lãng mạn mà Trình Chu đã chuẩn bị đều bị mắc kẹt. Nếu không vì muốn để Cố Kiều vui vẻ trong ngày sinh nhật của cô, thì anh đã ném hai cái tên thần kinh này ra ngoài từ lâu rồi.
Khi sang nhà Trình Chu, bà nội Trình đang nấu nướng trong bếp, nói hôm nay sẽ làm bữa tiệc lớn để chúc mừng sinh nhật Cố Kiều. Cố Kiều chạy đến bên cạnh giúp đỡ rửa rau thái thịt, chuẩn bị gia vị.
“Bà, con cảm ơn bà.” Cố Kiều mỉm cười, rửa sạch tay, rồi đút một miếng đậu phộng vào miệng bà nội Trình.
“Đứa nhỏ này, con khách sao làm gì chứ?” Bà nội Trình mỉm cười nói: “Tiểu Chu nhà bà nhờ cả vào con đó, Kiều Kiều, quản nó cho thật tốt, cái thằng phá nhà này, bà nói nó nó cũng không chịu nghe.”
Nói xong lại liếc nhìn chiếc áo trên người mình, trách móc: “Con xem, có chút vải rách thế này làm gì mà đến tám trăm tệ chứ?”
Cố Kiều sờ sờ, thầm nghĩ, quầy bán hàng đêm ngoài cổng khu nhà, bán có tám tệ một chiếc, giống hệt thế này. Được rồi, thực ra thì khi sờ vào cũng có chút không giống nhau.
Cố Kiều tươi cười, dỗ dành bà cụ: “Cũng là do anh tiểu Chu yêu thương bà mà.”
Bà nội Trình nghe xong cười đến mức khóe miệng sắp đến mang tai luôn rồi.
Cố Kiều bận bịu trong bếp xong xuôi, cô đi vào phòng Trình Chu, cả ba trúc mã của cô đều ở bên trong tán gẫu.
Triệu Hà đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào mái tóc của Cố Kiều hồi lâu, cảm thán nói: “Kiểu tóc ảnh hưởng quá nhiều đến con người.”
Thôi Cửu: “Đúng, trước đây mỗi khi nhìn Kiều Kiều, cả người đều toát lên “khí chất” như chó gặm, bây giờ thì thật là…”
Còn chưa nói hết câu, đã bị Trình Chu đá một cái: “Còn nhìn nữa thì biến về đi.”
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái, cảm thấy cắt cho cô kiểu tóc đẹp như vậy quả là một chiến lược quá sai lầm, có nhìn thế nào cũng thấy kiểu tóc chó gặm trước đây thuận mắt hơn một chút.
Mấy người cùng nhau ăn bánh gato, ăn trưa, sau đó lại chơi cùng nhau một lúc.
Buổi tối về đến nhà, Cố Kiều mở cửa ra, có chút bất ngờ khi thấy ba đang ở nhà. Lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ba mình đang nấu nướng trong bếp.
Giang Cầm không có nhà, có lẽ là vẫn chưa về.
Cố Kiều thay giày, đi vào bếp, chào một tiếng ba.
“Lát nữa ăn mì nhé?” Cố Kiến Nghiệp nói.
Cố Kiều gật đầu, cô đã chẳng còn nhớ đã bao lâu trong nhà không có khói bếp rồi. Có lẽ ba cô biết hôm nay là sinh nhật cô, nếu không sẽ không gửi lì xì cho cô, cũng không đột nhiên nghĩ đến chuyện ăn mì.
Hai cha con không còn gì để nói, Cố Kiều vào phòng ngủ ngồi một lát, rồi báo với Trình Chu tối nay mình không sang nhà anh ăn cơm. Tính toán thời gian cũng sắp xong, Cố Kiều ra khỏi phòng, cũng là lúc Cố Kiến Nghiệp bưng mì đặt lên bàn.
Một tô mì Dương Xuân [1] bình thường, vẻ ngoài cũng không có gì đặc sắc, có lẽ do nấu hơi lâu, nên rau xanh bên trong đã cuốn thành một cụm. Nhìn thấy hơi nóng bốc lên, không hiểu tại sao Cố Kiều lại có chút muốn khóc. Có phải vì quá lâu rồi không được nhìn thấy khói bếp trong nhà như vậy rồi không? Con người Cố Kiến Nghiệp rất thật thà, ít nói, thậm chí đến một câu chúc mừng sinh nhật cũng không nói với con gái. Không biết phải nói thế nào, nên không nói. Vì đã quá lâu không giao tiếp, nên đến cách thể hiện cảm xúc cũng không biết.
“Ba.” Cố Kiều cầm đũa lên, đột nhiên nói: “Cảm ơn mì ba nấu.”
Tay Cố Kiến Nghiệp khẽ dừng lại, chẳng qua chỉ là một tô mì, những bậc cha mẹ thông thường, làm gì có ai là không thường xuyên nấu cho con cái họ, chỉ có gia đình của cô mới luôn để nồi niêu bếp núc lạnh ngắt như vậy.
“Tranh thủ còn nóng, mau ăn đi.” Cố Kiến Nghiệp nói.
Cố Kiều gật đầu.
Cả căn nhà, ngoại trừ tiếng ăn mì ra, thì chẳng còn âm thanh nào khác, khiến không khí có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là hai cha con thân thiết không khoảng cách, nhưng đã mười mấy năm thiếu vắng tình thân, thiếu cũng đã thiếu rồi và rất khó để bù đắp lại. Dù sao thì con người cũng chỉ trưởng thành một lần, lần đầu tiên cô bước đi, lần đầu tiên cô cất tiếng nói, lần đầu tiên cô học cầm đũa, nếu đã bỏ lỡ thì sẽ chẳng thể làm lại lần nữa.
Trước khi Giang Cầm tan làm về, Cố Kiều và Cố Kiến Nghiệp đã ăn xong mì và dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Không phải Giang Cầm không nhớ ra hôm nay là sinh nhật Cố Kiều, nhưng việc bà ta còn nhớ hơn nữa, đó là vì Cố Kiều mà mình mới bỏ lỡ kỳ thi đại học, rồi phải chịu cả đời bất hạnh.
Tiếng mở cửa vang lên, Giang Cầm về nhà. Cố Kiều quay người chuẩn bị về phòng. Tốt hơn hết là hai mẹ con không đụng mặt nhau.
“Mẹ vừa về là con đi, mẹ nợ con cái gì à, hay là thế nào?” Giang Cầm để túi xách xuống, nói.
Cố Kiều không trả lời, cô không muốn nói, cũng chẳng muốn bận tâm, im lặng là cách tốt nhất để tránh xung đột. Cô mở cửa phòng mình, đi vào, rồi đóng lại. Nếu là trước đây, mỗi lần bị Giang Cầm vô duyên vô cớ làm khó, cô sẽ đóng sầm cửa lại để bày tỏ cũng như phát tiết những bất mãn trong lòng. Nhưng hôm nay, như thể đột nhiên trưởng thành, những gì Giang Cầm nói không còn làm cô tổn thương nữa.
Mười tám tuổi, quả thật là đã lớn.
Một khi cánh cửa đóng lại, tất cả thời gian và không gian đều là của riêng cô. Cố Kiều bước ra hoa viên, ngẩng đầu lên bầu trời. Một đêm mùa hè, bầu trời cao vời vợi, vô cùng yên tĩnh, một vài ngôi sao lấp lánh sáng, không có mặt trăng.
Hoa viên bên cạnh truyền đến tiếng đàn Piano đang đánh bản nhạc chúc mừng sinh nhật, phá tan màn đêm yên tĩnh. Trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cô nhoẻn miệng cười, trèo lên tường, ngồi trên bờ tường hoa viên, quay mặt về phía anh, đôi chân khẽ đung đưa.
Anh mặc chiếc áo phông trắng ban sáng, cặp lông mày nghiêm nghị, đôi mắt đẹp đẽ nhìn cô, đáy mắt còn sâu hơn cả bầu trời đêm. Những ngón tay của anh nhảy nhót trên phím đàn, lúc nhanh lúc chậm, như một tinh linh khiêu vũ theo nhịp điệu.
Khi bài hát kết thúc, anh đứng dậy, dựa vào cây đàn, mở rộng vòng tay. Dáng người anh rất cao, hai tay mở rộng, thành một đường cong rất đẹp. Cố Kiều nhảy xuống khỏi bờ tường và lao vào vòng tay Trình Chu. Anh bế cô lên, đặt ngồi trên phím đàn, khiến người cô khẽ chạm vào vài nốt nhạc.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trình Chu cúi người về phía trước, áp sát bên tai cô.
Mặc dù câu nói này ngày hôm nay anh đã nói rất nhiều lần, những không lúc nào nghe lại cảm động như lúc này. Giọng anh đều đều, trầm thấp, gợi cảm mê người. Cố Kiều đỏ mặt, nhìn lên những vì sao trên bầu trời, rồi lại dán chặt vào mắt anh. Bầu trời đêm thật đẹp, những không đẹp bằng một phần vạn đôi mắt của anh.
Anh hôn cô, triền miên không dứt. Cố Kiều đang ngồi trên chiếc đàn Piano nên không dám di chuyển, vì hễ cử động là phím đàn làn vang lên. Cơ thể không thể kiểm soát, mỗi lúc run rẩy, lại làm phím đàn kêu vang, Trình Chu bế cô xuống khỏi cây đàn, một tay ôm lấy cô, tay còn lại từng nốt từng nốt nhạc, lướt trên phím đàn. Không thể nghe ra đây là ca khúc nào, nhưng lại hay một cách đáng ngạc nhiên.
Nhịp điệu ngón tay rơi trên phím đàn đồng đều với nhịp điệu của môi và lưỡi, mỗi khi giai điệu ngân lên, nụ hôn của anh rơi trên người cô lại vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại. Khi giai điệu cao vút mãnh liệt, nụ hôn của anh cũng như đem theo tiết tấu, khiến cô gần như khó thở.
Anh bế cô về phòng, hung hăng tiến tới. Cô có thể cảm nhận được sự phấn khích của anh, cũng như cảm nhận được sự kiềm chế, nhẫn nhịn của anh.
“Anh tiểu Chu.” Cô ôm anh nói: “Em trưởng thành rồi, em không sợ.”
Cả hai đã làm vô số điều thân mật, trong lớp sau giờ học khi không có người, trên tầng thượng của tòa nhà dạy học, trong phòng ngủ của cô và của anh, thậm chí là cả phía sau chòi hóng mát của khu nhà.
Sự tò mò, khám phá cơ thể đối với người khác giới của tuổi thanh xuân luôn đem theo hormone xao động không ngừng, mỗi một lần hôn đều như đang tuyên thệ, anh yêu em, em là của anh, anh cũng là của em. Nhưng mỗi lần đến bước phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng, anh lại bỏ qua cho cô.
Lúc này, cô lại nở rộ trước mặt anh, nói với anh rằng mình không sợ, mà đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, cả trái tim lẫn cơ thể đều chấp nhận anh.
Vào một buổi tối đẹp trời như vậy, ngày cô tròn mười tám tuổi, cô đã sẵn sàng trao cho anh cả thể xác lẫn tâm hồn của mình.
Cố Kiều đỏ mặt, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Trình Chu nhìn lướt qua, là bao cao su.
“Em vẫn còn nhỏ.” Trình Chu khó chịu nói. Dù đã gấp gáp đến khó nhịn, như thể đã đạt đến giới hạn, có thể nổ tung bất lúc nào.
Anh ôm cô vào lòng, kéo chiếc chăn hè đắt lên người hai người.
Cô nép sát trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh nói: “Vậy thì tới khi nào?”
Đến khi nào mới có thể thực sự trở thành người con gái của anh?
Anh vươn tay nhéo chóp mũi cô một cái, nói: “Đợi em lớn thêm chút nữa.”
Cô hỏi: “Vậy, đến lúc đó, anh có đưa em đi không, anh tiểu Chu?”
Anh đáp: “Đương nhiên.”
Trình Chu không nói, nhưng Cố Kiều hiểu, ngày đó sẽ là ngày sau khi kết thúc kỳ thi đại học.
Anh chăm chỉ học hành, là vì muốn chuẩn bị cho tương lai của hai người, cô tốt như vậy, đương nhiên anh muốn cho cô một tương lai tốt đẹp nhất, chỉ cần anh mạnh mẽ, có anh bảo vệ, cô mới có thể không cần lo lắng mọi chuyện, chỉ cần làm những gì cô thích là được.
Đêm nay, Cố Kiều ngủ lại bên chỗ Trình Chu. Sáng hôm sau khi thức dậy, đi ngang qua chiếc gương, cô liếc nhìn vào bên trong một cái. Tại sao tóc cô lại bị chó gặm rồi thế này? Cô mới chỉ xinh đẹp được có một ngày mà đã bị “ai đó” ác ý bóp chết cái đẹp luôn rồi?
Ra tay trong lúc người ta đang ngủ say, đúng là hèn quá mà.
Khi sang nhà Trình Chu, bà nội Trình đang nấu nướng trong bếp, nói hôm nay sẽ làm bữa tiệc lớn để chúc mừng sinh nhật Cố Kiều. Cố Kiều chạy đến bên cạnh giúp đỡ rửa rau thái thịt, chuẩn bị gia vị.
“Bà, con cảm ơn bà.” Cố Kiều mỉm cười, rửa sạch tay, rồi đút một miếng đậu phộng vào miệng bà nội Trình.
“Đứa nhỏ này, con khách sao làm gì chứ?” Bà nội Trình mỉm cười nói: “Tiểu Chu nhà bà nhờ cả vào con đó, Kiều Kiều, quản nó cho thật tốt, cái thằng phá nhà này, bà nói nó nó cũng không chịu nghe.”
Nói xong lại liếc nhìn chiếc áo trên người mình, trách móc: “Con xem, có chút vải rách thế này làm gì mà đến tám trăm tệ chứ?”
Cố Kiều sờ sờ, thầm nghĩ, quầy bán hàng đêm ngoài cổng khu nhà, bán có tám tệ một chiếc, giống hệt thế này. Được rồi, thực ra thì khi sờ vào cũng có chút không giống nhau.
Cố Kiều tươi cười, dỗ dành bà cụ: “Cũng là do anh tiểu Chu yêu thương bà mà.”
Bà nội Trình nghe xong cười đến mức khóe miệng sắp đến mang tai luôn rồi.
Cố Kiều bận bịu trong bếp xong xuôi, cô đi vào phòng Trình Chu, cả ba trúc mã của cô đều ở bên trong tán gẫu.
Triệu Hà đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào mái tóc của Cố Kiều hồi lâu, cảm thán nói: “Kiểu tóc ảnh hưởng quá nhiều đến con người.”
Thôi Cửu: “Đúng, trước đây mỗi khi nhìn Kiều Kiều, cả người đều toát lên “khí chất” như chó gặm, bây giờ thì thật là…”
Còn chưa nói hết câu, đã bị Trình Chu đá một cái: “Còn nhìn nữa thì biến về đi.”
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái, cảm thấy cắt cho cô kiểu tóc đẹp như vậy quả là một chiến lược quá sai lầm, có nhìn thế nào cũng thấy kiểu tóc chó gặm trước đây thuận mắt hơn một chút.
Mấy người cùng nhau ăn bánh gato, ăn trưa, sau đó lại chơi cùng nhau một lúc.
Buổi tối về đến nhà, Cố Kiều mở cửa ra, có chút bất ngờ khi thấy ba đang ở nhà. Lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ba mình đang nấu nướng trong bếp.
Giang Cầm không có nhà, có lẽ là vẫn chưa về.
Cố Kiều thay giày, đi vào bếp, chào một tiếng ba.
“Lát nữa ăn mì nhé?” Cố Kiến Nghiệp nói.
Cố Kiều gật đầu, cô đã chẳng còn nhớ đã bao lâu trong nhà không có khói bếp rồi. Có lẽ ba cô biết hôm nay là sinh nhật cô, nếu không sẽ không gửi lì xì cho cô, cũng không đột nhiên nghĩ đến chuyện ăn mì.
Hai cha con không còn gì để nói, Cố Kiều vào phòng ngủ ngồi một lát, rồi báo với Trình Chu tối nay mình không sang nhà anh ăn cơm. Tính toán thời gian cũng sắp xong, Cố Kiều ra khỏi phòng, cũng là lúc Cố Kiến Nghiệp bưng mì đặt lên bàn.
Một tô mì Dương Xuân [1] bình thường, vẻ ngoài cũng không có gì đặc sắc, có lẽ do nấu hơi lâu, nên rau xanh bên trong đã cuốn thành một cụm. Nhìn thấy hơi nóng bốc lên, không hiểu tại sao Cố Kiều lại có chút muốn khóc. Có phải vì quá lâu rồi không được nhìn thấy khói bếp trong nhà như vậy rồi không? Con người Cố Kiến Nghiệp rất thật thà, ít nói, thậm chí đến một câu chúc mừng sinh nhật cũng không nói với con gái. Không biết phải nói thế nào, nên không nói. Vì đã quá lâu không giao tiếp, nên đến cách thể hiện cảm xúc cũng không biết.
“Ba.” Cố Kiều cầm đũa lên, đột nhiên nói: “Cảm ơn mì ba nấu.”
Tay Cố Kiến Nghiệp khẽ dừng lại, chẳng qua chỉ là một tô mì, những bậc cha mẹ thông thường, làm gì có ai là không thường xuyên nấu cho con cái họ, chỉ có gia đình của cô mới luôn để nồi niêu bếp núc lạnh ngắt như vậy.
“Tranh thủ còn nóng, mau ăn đi.” Cố Kiến Nghiệp nói.
Cố Kiều gật đầu.
Cả căn nhà, ngoại trừ tiếng ăn mì ra, thì chẳng còn âm thanh nào khác, khiến không khí có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là hai cha con thân thiết không khoảng cách, nhưng đã mười mấy năm thiếu vắng tình thân, thiếu cũng đã thiếu rồi và rất khó để bù đắp lại. Dù sao thì con người cũng chỉ trưởng thành một lần, lần đầu tiên cô bước đi, lần đầu tiên cô cất tiếng nói, lần đầu tiên cô học cầm đũa, nếu đã bỏ lỡ thì sẽ chẳng thể làm lại lần nữa.
Trước khi Giang Cầm tan làm về, Cố Kiều và Cố Kiến Nghiệp đã ăn xong mì và dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Không phải Giang Cầm không nhớ ra hôm nay là sinh nhật Cố Kiều, nhưng việc bà ta còn nhớ hơn nữa, đó là vì Cố Kiều mà mình mới bỏ lỡ kỳ thi đại học, rồi phải chịu cả đời bất hạnh.
Tiếng mở cửa vang lên, Giang Cầm về nhà. Cố Kiều quay người chuẩn bị về phòng. Tốt hơn hết là hai mẹ con không đụng mặt nhau.
“Mẹ vừa về là con đi, mẹ nợ con cái gì à, hay là thế nào?” Giang Cầm để túi xách xuống, nói.
Cố Kiều không trả lời, cô không muốn nói, cũng chẳng muốn bận tâm, im lặng là cách tốt nhất để tránh xung đột. Cô mở cửa phòng mình, đi vào, rồi đóng lại. Nếu là trước đây, mỗi lần bị Giang Cầm vô duyên vô cớ làm khó, cô sẽ đóng sầm cửa lại để bày tỏ cũng như phát tiết những bất mãn trong lòng. Nhưng hôm nay, như thể đột nhiên trưởng thành, những gì Giang Cầm nói không còn làm cô tổn thương nữa.
Mười tám tuổi, quả thật là đã lớn.
Một khi cánh cửa đóng lại, tất cả thời gian và không gian đều là của riêng cô. Cố Kiều bước ra hoa viên, ngẩng đầu lên bầu trời. Một đêm mùa hè, bầu trời cao vời vợi, vô cùng yên tĩnh, một vài ngôi sao lấp lánh sáng, không có mặt trăng.
Hoa viên bên cạnh truyền đến tiếng đàn Piano đang đánh bản nhạc chúc mừng sinh nhật, phá tan màn đêm yên tĩnh. Trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cô nhoẻn miệng cười, trèo lên tường, ngồi trên bờ tường hoa viên, quay mặt về phía anh, đôi chân khẽ đung đưa.
Anh mặc chiếc áo phông trắng ban sáng, cặp lông mày nghiêm nghị, đôi mắt đẹp đẽ nhìn cô, đáy mắt còn sâu hơn cả bầu trời đêm. Những ngón tay của anh nhảy nhót trên phím đàn, lúc nhanh lúc chậm, như một tinh linh khiêu vũ theo nhịp điệu.
Khi bài hát kết thúc, anh đứng dậy, dựa vào cây đàn, mở rộng vòng tay. Dáng người anh rất cao, hai tay mở rộng, thành một đường cong rất đẹp. Cố Kiều nhảy xuống khỏi bờ tường và lao vào vòng tay Trình Chu. Anh bế cô lên, đặt ngồi trên phím đàn, khiến người cô khẽ chạm vào vài nốt nhạc.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trình Chu cúi người về phía trước, áp sát bên tai cô.
Mặc dù câu nói này ngày hôm nay anh đã nói rất nhiều lần, những không lúc nào nghe lại cảm động như lúc này. Giọng anh đều đều, trầm thấp, gợi cảm mê người. Cố Kiều đỏ mặt, nhìn lên những vì sao trên bầu trời, rồi lại dán chặt vào mắt anh. Bầu trời đêm thật đẹp, những không đẹp bằng một phần vạn đôi mắt của anh.
Anh hôn cô, triền miên không dứt. Cố Kiều đang ngồi trên chiếc đàn Piano nên không dám di chuyển, vì hễ cử động là phím đàn làn vang lên. Cơ thể không thể kiểm soát, mỗi lúc run rẩy, lại làm phím đàn kêu vang, Trình Chu bế cô xuống khỏi cây đàn, một tay ôm lấy cô, tay còn lại từng nốt từng nốt nhạc, lướt trên phím đàn. Không thể nghe ra đây là ca khúc nào, nhưng lại hay một cách đáng ngạc nhiên.
Nhịp điệu ngón tay rơi trên phím đàn đồng đều với nhịp điệu của môi và lưỡi, mỗi khi giai điệu ngân lên, nụ hôn của anh rơi trên người cô lại vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại. Khi giai điệu cao vút mãnh liệt, nụ hôn của anh cũng như đem theo tiết tấu, khiến cô gần như khó thở.
Anh bế cô về phòng, hung hăng tiến tới. Cô có thể cảm nhận được sự phấn khích của anh, cũng như cảm nhận được sự kiềm chế, nhẫn nhịn của anh.
“Anh tiểu Chu.” Cô ôm anh nói: “Em trưởng thành rồi, em không sợ.”
Cả hai đã làm vô số điều thân mật, trong lớp sau giờ học khi không có người, trên tầng thượng của tòa nhà dạy học, trong phòng ngủ của cô và của anh, thậm chí là cả phía sau chòi hóng mát của khu nhà.
Sự tò mò, khám phá cơ thể đối với người khác giới của tuổi thanh xuân luôn đem theo hormone xao động không ngừng, mỗi một lần hôn đều như đang tuyên thệ, anh yêu em, em là của anh, anh cũng là của em. Nhưng mỗi lần đến bước phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng, anh lại bỏ qua cho cô.
Lúc này, cô lại nở rộ trước mặt anh, nói với anh rằng mình không sợ, mà đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, cả trái tim lẫn cơ thể đều chấp nhận anh.
Vào một buổi tối đẹp trời như vậy, ngày cô tròn mười tám tuổi, cô đã sẵn sàng trao cho anh cả thể xác lẫn tâm hồn của mình.
Cố Kiều đỏ mặt, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Trình Chu nhìn lướt qua, là bao cao su.
“Em vẫn còn nhỏ.” Trình Chu khó chịu nói. Dù đã gấp gáp đến khó nhịn, như thể đã đạt đến giới hạn, có thể nổ tung bất lúc nào.
Anh ôm cô vào lòng, kéo chiếc chăn hè đắt lên người hai người.
Cô nép sát trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh nói: “Vậy thì tới khi nào?”
Đến khi nào mới có thể thực sự trở thành người con gái của anh?
Anh vươn tay nhéo chóp mũi cô một cái, nói: “Đợi em lớn thêm chút nữa.”
Cô hỏi: “Vậy, đến lúc đó, anh có đưa em đi không, anh tiểu Chu?”
Anh đáp: “Đương nhiên.”
Trình Chu không nói, nhưng Cố Kiều hiểu, ngày đó sẽ là ngày sau khi kết thúc kỳ thi đại học.
Anh chăm chỉ học hành, là vì muốn chuẩn bị cho tương lai của hai người, cô tốt như vậy, đương nhiên anh muốn cho cô một tương lai tốt đẹp nhất, chỉ cần anh mạnh mẽ, có anh bảo vệ, cô mới có thể không cần lo lắng mọi chuyện, chỉ cần làm những gì cô thích là được.
Đêm nay, Cố Kiều ngủ lại bên chỗ Trình Chu. Sáng hôm sau khi thức dậy, đi ngang qua chiếc gương, cô liếc nhìn vào bên trong một cái. Tại sao tóc cô lại bị chó gặm rồi thế này? Cô mới chỉ xinh đẹp được có một ngày mà đã bị “ai đó” ác ý bóp chết cái đẹp luôn rồi?
Ra tay trong lúc người ta đang ngủ say, đúng là hèn quá mà.
Danh sách chương