Sau khi trở về, Mộ Yến Lệ trực tiếp kêu Thẩm Hoa Linh và Lâm Hà Vinh đến nhà mình thương lượng việc quan trọng.

“Tôi muốn mở phòng làm việc thời trang, mở ngay bây giờ, trực tiếp đi theo tuyến cao cấp”
Thẩm Hoa Linh đương nhiên ủng hộ: “Được đấy, cậu là người mở đầu, vừa lúc tớ làm cho tạp chí thời trang, vừa đúng chuyên ngành luôn”
Lâm Hà Vinh cũng nói: “Tôi có thể tìm cửa hàng phù hợp cho cô, tôi rất quen thuộc với thành phố Cẩm Chướng, làm chạy chân cho cô cũng không thành vấn đề!”
Mộ Yến Lệ mỉm cười nhìn hai người: “Được, quyết định vậy đi.

Tôi nhất định sẽ cho gia đình kia khóc không ra nước mắt”
Thẩm Hoa Linh và Lâm Hà Vinh nhìn nhau: “Sao vậy? Cậu lại gặp Mộ Ngọc Tú hả?”.

Mộ Yến Lệ bĩu môi: “Là mẹ chồng của Mộ Ngọc Tú.

Bây giờ tớ đã biết khi ông trời cho mình đau khổ thì đừng oán hận, bởi vì có lẽ đó là ông trời đang cứu vớt mình”.

Cô tự dưng hầm canh gà khiến Thẩm Hoa Linh và Lâm Hà Vinh càng mơ hồ.

“Hai người cãi nhau hả?” Thẩm Hoa Linh hỏi.


Mộ Yến Lệ đáp lời: “Bà ta đưa con của Mộ Ngọc Tú tới trường mầm non, kết quả là thằng bé đó chạy nhanh quá đâm trúng Gia Hạo.

Gia Hạo không có vấn đề gì, chính nó lại ngã sấp mặt..”.

Cô kể lại vắn tắt chuyện đã xảy ra sáng nay, sau đó bổ sung một câu: “May mà tớ không phải là con dâu của bà ta, không thì tớ sẽ bị chọc giận đến nỗi đoản thọ mười năm mất”
Thẩm Hoa Linh cũng tức sôi máu: “Đúng là cả nhà cực phẩm.

Không có ai là người bình thường!”.

Lâm Hà Vinh trầm mặt, lạnh lùng nói: “Loại người như bà ta thì còn khách sáo làm gì? Đánh một trận, tức khắc nhớ đời!”
Mộ Yên Lệ cười khẽ: “Sao cậu cứ như Gia Hạo vậy? Cậu biết thằng bé nói gì không? Nó nói đạo lý là để nói cho con người nghe, bởi vì có những sinh vật hoàn toàn không hiểu”
“Ha ha ha ha ha..” Ba người đều cười ầm lên.

Thẩm Hoa Linh nói: “Bảo bối nhỏ nói đúng lắm, cần gì phải thừa lời với bà ta”.

Lâm Hà Vinh cũng cười khẽ: “Dựa theo tính cách có thù trả thù của thằng nhóc đó, tôi còn rất lo cho thằng mập kia”.

Mộ Yên Lệ nói: “Hình như thằng nhóc mập đó không đi học.

Lúc tớ rời đi thì thấy thằng nhóc đó lại quay về."
Lâm Hà Vinh nói: “Coi như nó dự kiến trước”
Mộ Yên Lệ nói: “Đừng nghĩ về nó nữa, giúp tiiu nghiên cứu phòng làm việc đi.

Tôi muốn khu vực đắc địa, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tốt nhất là gần phòng làm việc của Mộ Ngọc Tú, tức chết cô ta!”
“OK, giao cho tôi” Lâm Hà Vinh nói.

Mấy người đang thương lượng thì bỗng di động của Mộ Yến Lệ vang lên.

Cô lấy ra xem, thấy là dãy số lạ, cô vừa kinh ngạc vừa bấm nút nghe máy: “A lô, tôi là Mộ Yên Lệ đây”.

Giọng nam êm tại truyền ra từ di động: “Cô Mộ à? Tôi là Tề Vấn Tiêu đây.

Trưa nay cô rảnh không?” Mộ Yên Lệ suy nghĩ một chút mới nhớ ra: “À, chào anh Tề.

Anh có chuyện gì à?”.


Thẩm Hoa Linh dùng khuỷu tay thúc Lâm Hà Vinh, ra hiệu cho anh ta nhìn Mộ Yến Lệ: "Sao tôi nghe cô ấy bảo muốn ra ngoài ăn cơm vậy nhỉ? Mới về quê đã bị một gã đàn ông chó chết nhớ thương rồi à?”
Lâm Hà Vinh ra hiệu cho cô: “Cô đi nghe lén xem”
“Cậu đi đi” Thẩm Hoa Linh đẩy anh ta.

“Tại sao lại là tôi?”
“Cậu giỏi chịu đòn”
Hai người còn chưa cãi nhau xong ai sẽ đi ra thì Mộ Yên Lệ đã cúp máy vào nhà: “Hai cậu đang thương lượng gì đấy?”
Hai người nhìn nhau, sau đó thống nhất nhìn Mộ Yên Lệ, không nói một lời.

Mộ Yến Lệ đề phòng, không nhịn được bĩu môi: “Các cậu nhìn tôi kiểu đó làm gì? Muốn đi cùng tôi hả?”
Thẩm Hoa Linh cố ý làm mặt dữ: “Ai muốn mời cậu ăn cơn vậy? Trai hay gái? Cậu thích anh ta không?”
Mộ Yến Lệ đầu đầy hắc tuyến: “Chị à, chị đừng bày ra vẻ mặt như tôi phản bội chị thể được không? Ai không biết còn tưởng chị yêu tôi ấy chứ.”
Thẩm Hoa Linh chu môi, gửi hôn gió cho Mộ Yến Lệ: "Cả thế giới đều biết tớ yêu cầu, cậu mau khai thật đi, là ai muốn đập chậu cướp hoa của tớ? Cậu sẽ đi ngay bây giờ hả? Về nhà còn yêu tớ không?”
Mộ Yên Lệ trưng cô: “Tớ nghĩ cậu không hợp với giới thời trang đầu.

Cậu nên đi đóng phim đi.

Diễn sâu dễ sợ”
“Đừng đánh trống lảng, mau khai đi.”
Mộ Yến Lệ bất đắc dĩ: “Chính là người đàn ông mà lần trước tớ đã cứu trên đường, anh ấy bảo muốn mời tớ ăn cơm để cảm ơn”.

Thẩm Hoa Linh nói: “Ý cậu là người đàn ông ở nhà hàng hả?"
Mộ Yến Lệ gật đầu.

Thẩm Hoa Linh khát khao: “À, anh chàng đó thật bảnh trai, anh ấy mời cậu ăn cơm có phải là có ý đồ với cậu không?”
Vừa dứt lời, cô đã bị đánh một phát vào đầu, kèm theo đó là một giọng nam quen thuộc: “Kêu cô não tàn cô còn không chịu.

Mời ăn cơm là có ý đồ, ngày nào tôi cũng tới nhà cô ăn chực đẩy, chẳng lẽ tôi cũng thích.

cô?"
“Lâm Hà Vinh, cậu chán sống rồi phải không?" Thẩm Hoa Linh hung ác nhào lên người Lâm Hà Vinh.

Hai người lại bắt đầu lao vào đánh nhau.

Mộ Yên Lệ bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai cậu nhẹ tay cho tôi, làm hỏng sofa nhà tôi, tôi kêu hai người ở lại làm.


ghế đấy” Nói rồi, cô về phòng thay quần áo.

Bên này, Thẩm Hoa Linh tiến hành cầu, véo, cắn, đạp với Lâm Hà Vinh, chiêu nào xài được đều xài hết.

Lâm Hà Vinh không thể đánh trả, khiến anh ta không thể không dùng đòn sát thủ, sải bước ngồi lên người Thẩm Hoa Linh, hai bàn tay kiềm giữ cổ tay của cô giơ cao quá đầu, động tác này y hệt đánh rắn thất tấc, khiến Thẩm Hoa Linh dùng chiêu nào cũng vô ích, nhưng vẫn không phục kêu gào: “Lâm Hà Vinh, cậu hãy đợi đấy, tôi sẽ đá chết cậu!”
Lâm Hà Vinh hừ lạnh, đè cô lại không cho cô lộn xộn: “Vậy thì tôi càng không thể để cô thoát ra”
“Đồ khốn! Mau buông tôi ra, không thì cậu chết chắc rồi!” Thẩm Hoa Linh tức giận kêu la.

Lâm Hà Vinh không sợ chết kêu gào: “Vậy cô nói mấy câu êm tai, tôi sẽ đi xuống.”
“Còn muốn tôi nói êm tại hả? Tôi cắn chết cậu!” Thẩm Hoa Linh tức giận rướn người cũng vào đầu Lâm Hà Vinh thật mạnh.

Lâm Hà Vinh sợ hãi cách chiến đấu đồng quy vu tận của cô, theo bản năng né tránh, đương nhiên cũng buông tay ra.

Thẩm Hoa Linh xoay người đứng dậy đuổi theo: “Là thằng đàn ông thì đừng chạy!”
Lâm Hà Vinh nhanh chân bỏ chạy: “Là con đàn bà thì đừng đuổi!”
Hai người cộng lại cũng bốn năm mươi tuổi cứ thế rượt đổi nhau trong căn nhà này.

Mộ Yến Lệ đang thay đồ thì nghe thấy tiếng kêu gào bên ngoài, thật sự nhức đầu, đi ra ngoài mỗi tay túm lấy một người.

“Đừng quậy nữa, tôi sắp ra ngoài ăn cơm, hai cậu ở đây chờ tôi về hay là tự về nhà?”
“Cậu đi bây giờ à?” Thẩm Hoa Linh hỏi.

Mộ Yến Lệ đáp: “Đã mười giờ rưỡi rồi.” Thẩm Hoa Linh gật đầu: “Ừ, được rồi, vậy tớ về đây.

Cậu nhớ kỹ tình yêu của tớ đấy nhé, nhớ kỹ tấm lòng  của tớ.”
Lâm Hà Vinh cạn lời trừng Thẩm Hoa Linh, vừa đẩy vai cô ra ngoài vừa nói: “Tôi đưa cô cách xa ngàn dặm, cô đừng trở về”.

Thẩm Hoa Linh quay lại hung ác trừng anh ta: “Lâm Hà Vinh, cậu lại muốn ăn đòn hả?”
Lâm Hà Vinh: "..".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện