Ở bên đây Dung Tư Thành từ phòng làm việc của Hiệu trưởng bước ra, đi thẳng đến phòng y tế của trường tìm hai người Mộ Yến Lê.
Hai người này không biết đang nói gì mà cười trông rất vui vẻ.

“Hai người đang cười cái gì?” Anh cười nói.
Mộ Yến Lệ xoay đầu nhìn qua, một người đàn ông cao to, cả người dường như được bao phủ bởi một vầng ảnh vàng.

Tuy rằng trên gương mặt ấy vẫn không chút biểu cảm, nhưng lại khiến người khác có được cảm giác yên tâm.
Cô bật cười nói: “Thỏ Khôn đang khoe khoang, thằng bé nói nếu như không phải cái quần bị hư, vậy thì kết cục của ba đứa trẻ kia sẽ càng thảm hơn.
Dung Tư Thành không cười, mà như một người cha ân cần dạy bảo: “Núi cao còn có núi cao hơn, làm việc gì cũng phải nằm trong khả năng của bản thân.

Khi muốn đối phó một người thì có rất nhiều cách, chứ không chỉ có duy nhất con đường đá chọi với đá
Mộ Yến Lệ có chút kinh ngạc, cô không ngờ lời nói vô tình của một thằng bé lại khiến anh ấy nghiêm túc như vậy.

Mộ Gia Hạo như hiểu mà không phải hiểu: “Vậy bọn nó đánh cháu, cháu không thể đánh trả à?”
Dung Tư Thành đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm thằng bé nói: "Đương nhiên không phải, lúc đó tất nhiên phải tự bảo vệ bản thân, nhưng cháu cũng phải hiểu rõ bản thân là có đủ năng lực để đối phó bọn họ không.

Nếu như không có, thì phải tạm thời nhẫn nhịn, nếu cứ một mực làm bừa chỉ khiến cho bản thân chịu tổn thương! Ngấm ngầm chịu đựng không có nghĩa là nhận mình sợ hãi, mà là cháu sẽ nghĩ cách khác để đối phó bọn họ, khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn.

Mạnh đến nỗi không có ai dám bắt nạt cháu nữa, mạnh đến sẽ có thể bảo vệ bất cứ ai mà cháu muốn bảo vệ!”
Mộ Gia Hạo ra sức gật đầu.
Mộ Yến Lệ hài lòng mỉm cười, ngay lúc này, cô đột nhiên muốn cảm ơn người đàn ông này vì đã ở trước mặt đứa trẻ thiếu vắng tình thương của người cha này mà đảm nhiệm vai một người cha.
Thật ra đạo lý như vậy cô cũng đã nói với thằng bé rồi, nhưng có thể là cách giáo dục của cha và mẹ có nhiều điểm không giống nhau, thằng bé có lẽ sẽ nghe nhưng tuyệt đối sẽ không có sức mạnh như anh ấy nói.
Cô nhìn đôi mắt nhỏ nghiêm túc đó của thằng bé, cô biết thằng bé nhất định sẽ cố gắng làm tốt
Thằng bé sùng bái Dung Tư Thành, thậm chí là khao khát
Cô liếc nhìn Dung Tư Thành, con trai thích anh ấy, có vẻ như không đơn giản chỉ vì anh ấy đẹp trai mà thôi, có lẽ là năng lực thật sự
Nếu như nói Mộ Yến Lệ có thể bình tĩnh mà phân tích.

Nữ bác sĩ cảm động đến không kiềm chế được, đôi mắt long lanh nhìn Dung Tư Thành: “Anh quả thật là một người cha tốt!”
Mộ Yến Lệ vô cùng ngạc nhiên nhìn nữ bác sĩ: “Anh ấy không phải là cha của thằng bé.
Mộ Gia Hạo lại không muốn giải thích quá rõ ràng như vậy, cậu bé đứng lên: “Chúng ta đi thôi, chiều nay con không thể lên lớp rồi, con phải đi mua cái quần trước!” Dung Tư Thành nói: “Ừ, ông cố của cháu vừa mới gọi đến, ông ấy lo lắng cho vết thương của cháu, cháu có muốn đến thăm ông cố không?”
Mộ Gia Hạo gật đầu: "Muốn!”
Dung Tư Thành cười, cúi người bể thằng bể lên: “Được, chúng ta đi mua quần trước đã!” Vẻ mặt của Mộ Gia Hạo ngượng ngùng, tuy cậu bé cảm nhận được có rất nhiều khó khăn, trắc trở, nhưng cậu cảm nhận được tình cảm của cha và mẹ đã tốt hơn so với trước đây!
Ba người vừa mới ra khỏi phòng y tế của trường, vừa hay gặp phải Hoắc Vân Hồng và cháu trai cháu gái của bà ta vừa ra khỏi trường.

Đam Mỹ H Văn
Hoắc Vân Hồng nhìn thấy bọn họ cũng dắt con trai ra ngoài, liền cho rằng bọn họ cũng bị đuổi học giống như mình.
Nếu như vậy, trong lòng bà ta ít nhiều cũng cân bằng lại.
Bà ta nói với cháu gái: “Các cháu nói xem bọn họ có lợi hại gì đâu, không phải cũng bị đuổi giống chúng ta sao?”

Mộ Yến Lệ ngây người một chút, cái gì bị đuổi? Gần như lúc đó cô đã hiểu ra được điều gì đó.
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Dung Tư Thành, lẽ nào khi nãy anh ấy vừa rời khỏi, là vì chuyện này?
Trong phút chốc trong lòng cảm thấy ấm lại, anh ấy giống như cha của một đứa trẻ, vì hai mẹ con mà che mưa chắn gió.
Dung Tư Thành không để ý đến bọn họ, mà trực tiếp đi qua họ nhưng lại bị Hoắc Vân Hồng gọi lại: “Đợi đã...
Trên khóe miệng tự đắc, bà ta tiếp tục nói: “Cậu họ Dung đúng không? Tôi không quan tâm nhà họ Dung nào, nhưng tôi cho cậu một lời nhắc nhở thiện ý.

Mộ Yến Lệ không phải là một người phụ nữ tốt, cô ta trước kia nổi tiếng phong lưu, đứa trẻ này là con ngoài giá thú của cô ta với tên ăn xin.

Cậu muốn cùng cô ta ở bên nhau, tốt nhất cậu nên cân nhắc cẩn thận.
Nghe vậy, Mộ Yến Lệ lập tức tức giận chạy đến, trực tiếp giữ chặt cổ tay của Hoắc Vân Hồng, “Tôi không tính toán với bà, là do bà lớn tuổi, bà đừng cậy lớn tuổi mà lên mặt.

Tôi mà còn nghe bà nói về con trai tôi một câu thì tôi không khách sáo đâu!”
Nói xong, cô trực tiếp đẩy bà ta ra.

“Trời ơi, cô là người gì mà thích động tay động chân thế?” Người phụ nữ chặn trước mặt cô nói.
Cả người Mộ Yến Lệ đều tỏa ra sự lạnh lùng, gạt tay của cô ta ra: “Có người muốn tìm đến cái chết mà, tôi làm được gì đây? Hoắc Xuân Hy, tôi đã ở trước mặt mấy đứa nhỏ giữ thể diện cho bà ta, đừng có được voi đòi tiên nữa.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Hoắc Vân Hồng nhìn thấy Mộ Yến Lệ hổn hển thi lại càng thêm đắc ý, vốn không để ý rằng khi nãy xém chút nữa thì té ngã, nói với Dung Tư Thành: “Cậu phải tin lời của tôi, hai ngày trước Mộ Yến Lệ còn dụ dỗ em rể của cô ta, chính là con trai của tôi Trần Húc Tuấn.

Biết Tập đoàn Trần thị không, cô ta thấy con trai tôi ưu tú, cố ý dụ dỗ nó.

Con trai với con dâu tôi đang tốt, ai mà lại yêu thích loại phế phẩm như cô ta.

Cậu phải mở to con mắt ra, đừng để vẻ bề ngoài của cô ta lừa!”

Cả người Dung Tư Thành tràn đầy sự hận thù đến đáng sợ.

Ngay cả đến Mộ Gia Hạo ở trên người anh, hai bàn tay nhỏ bé cũng nắm thật chặt lại, rất muốn nói ra sự thật rằng cậu không phải là đứa trẻ ăn mày gì cả! Nhưng lúc này Dung Tư Thành đã lên tiếng, giọng điệu đầy sự lạnh lùng.

“Nếu như bà không nói chuyện trước kia, tôi có lẽ sẽ cân nhắc lại, nhưng mà bây giờ tôi đã quyết định từ hôm nay trở đi chính thức theo đuổi Mộ Yến Lệ.

Trần Húc Tuấn, Mộ Ngọc Tú, bây giờ lại thêm cả bà, một nhà các người không biết trời cao đất dày.

Bị nhà trẻ đuổi đi đối với các người là quá nhẹ phải không? Từ ngày mai trở đi, chỉ một tháng, tôi sẽ khiến cho Tập đoàn Trần thị phải biến mất”
Mọi người đều kinh ngạc khi nghe vậy.

Hoắc Xuân Hy và Hoắc Chiêu Phong ngơ ngác nhìn nhau, thì ra cháu của họ bị đuổi là do anh ta ở giữa giở trò.
Mộ Yến Lệ đơn thuần chỉ vì câu nói đó của anh: “Hôm nay tôi chính thức theo đuổi Mộ Yến Lệ” mà ngạc nhiên, cho dù có muốn chọc tức người khác cũng không cần chơi lớn đến vậy?
Tuy rằng bọn họ quen biết hơi hai tháng, nhưng dù sao cũng đã gặp mặt rồi.
Sự kinh ngạc của Mộ Gia Hạo là kinh ngạc của sự vui mừng, đôi môi nhỏ nhếch lên, chỉ lo để lộ ra ý vui mừng.

Cuối cùng cậu cũng đã đợi được ngày mây tan thấy mặt trời, cha của cậu cuối cũng muốn theo đuổi mẹ cậu rồi.
Hoặc Vân Hồng với vẻ mặt khinh thường: "Cậu thật là có khẩu khí lớn, cậu còn muốn khiến cho Tập đoàn Trần thị biến mất, cậu nghĩ rằng cậu là ai?”
Dung Tư Thành liếc nhìn bà ta, bình tĩnh nói: “Bà có thể thử!"
Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu: “Còn có, không phải Lệ Hạo dụ dỗ con trai bà, là do con trai bà quấy rầy người ta vừa hay bị tôi bắt gặp, anh ta là do tôi đánh ra khỏi đó! Quay về dặn dò con trai bà, Mộ Yến Lệ bây giờ là người của tôi, nói anh ta không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy cô ấy!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện