Mặc dù muốn tìm hiểu xem dì có phải là mẹ hay không, nhưng bây giờ cậu bé càng muốn ở bên cạnh cha.
“Xe mà dì đặt đã đến rồi, dì đi giải thích với tài xế một chút.” Đường Cửu Cửu không nói gì nhìn trời xanh, đám nhóc này đến lúc cô bắt xe xong, lại muốn đi vệ sinh.
Hại cô bị mắng không biết bao nhiêu lần!
Nhưng đám nhỏ là do chính mình sinh ra, dù thế nào cũng phải nuôi!
Phượng Diệc Thần nói xong xoay người bỏ chạy.
Ngay khi Đường Cửu Cửu đang định nói với tài xế, tay cô đột nhiên bị nắm lấy, chỉ thấy con gái đang kéo tay cô sốt ruột nói: “Mẹ, mau đi! Chúng ta về nhà thôi.”
“Nhanh như vậy con đã đi xong rồi sao?” Đường Cửu Cửu khó mà tin được, tốc độ này cho dù là tên lửa cũng không nhanh đến như vậy?
“Mau đi thôi, nhanh lên!” Đường Tiểu Trạch cũng không dám giải thích mình đã đi đâu chơi, kéo mẹ rời khỏi trung tâm thương mại sau đó ngồi lên xe.
Lúc này Đường Cửu Cửu còn đang nghĩ đến người đàn ông lúc nãy, vừa rồi cô chạm vào mạch đập của anh, rất kỳ lạ, giống như người sắp chết, nhưng thời gian quá ngắn cô không hiểu rõ rốt cuộc anh bị bệnh gì.
Đường Tiểu Trạch chột dạ nhìn mẹ, sợ mẹ mắng cô bé chạy lung tung, về đến nhà cũng không bị mắng, lúc này cô bé mới cảm thấy yên tâm.
Đường Cửu Cửu nhìn gà rán đã mua cho con gái biến thành tôm hùm Úc, rơi vào trầm tư.
Đường Cửu Cửu: “...”
Cô cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ!
Đường Cửu Cửu trừng mắt nhìn hai chị em với vẻ mặt nghiêm túc, hai đứa bé bị mẹ nhìn chằm chằm cảm thấy sởn cả da gà, sau đó thì thấy mẹ trở vào phòng, lúc đi ra trên tay còn cầm một cây thước.
“Cô Đường, xin hãy bình tĩnh!” Đường Tiểu Trạch sợ đến mức hồn bay phách lạc, bỏ chạy.
“Người đẹp Đường, có gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề!” Đường Tiểu Đường cũng bắt đầu lùi lại.
“Đường Tiểu Trạch, bây giờ con nói thật cho mẹ nghe!” Đường Cửu Cửu “bốp” một tiếng quất cây thước xuống ghế sofa, một làn khói trắng từ trong sofa bay ra.
Đường Cửu Cửu: “ ...”
Ghế sofa này bao nhiêu năm chưa được giặt rồi?
“Mẹ, con sai rồi!” Đường Tiểu Trạch lập tức nhận sai, nức nở nói ra hết toàn bộ sự thật.
Bởi vì cô bé rất muốn ăn tôm hùm, nên đã đi theo chú kia, cô bé muốn mang tôm hùm đi tìm mẹ, cô bé biết tôm hùm rất đắt, bọn họ quá nghèo nên không mua nổi...
Đường Tiểu Trạch cho rằng mình nhất định sẽ bị đánh, nhưng đợi một lúc lâu, chỉ thấy mẹ bình thường vui vẻ dễ (hung) thương (dữ) thế nhưng lại đứng ở nơi đó ngẩn người.
“Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, con biết sai rồi.”
“Mẹ, mẹ muốn đánh thì cứ đánh đi, con và em gái cùng nhau chịu đòn.” Hai đứa bé quả thực bị mẹ dọa sợ.
Đường Cửu Cửu nhìn hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc trước mặt, bởi vì kiểu tóc không giống nhau, vậy mà trông có vẻ có sự khác biệt rất lớn.
Nếu không nói, sẽ không nhìn ra được là sinh đôi.
Cho nên, đứa nhỏ hôm nay gọi mình là dì... Thật sự là con trai của mình sao? “Tôm hùm cho dù ngon cũng không thể ăn nhiều, Tiểu Trạch không được ăn, Tiểu Đường con muốn ăn thì ăn đi, mẹ có chút mệt nên về phòng ngủ, hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút.” Đường Cửu Cửu nói xong xoay người trở về phòng.
Đường Tiểu Trạch và Đường Tiểu Đường nhìn nhau, hai đứa bé đều rất lo lắng.
“Người đẹp Đường hình như không bình thường cho lắm.”
“Hình như mẹ có tâm sự.”
“Nhớ cha sao?”
“Không thể nào, người đẹp Đường vẫn luôn nói rằng cha đã mất rồi.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Em có muốn biết cha của chúng ta là ai không?”
“... Có chút muốn biết.”
“Thật ra chị cũng vậy.”
“Nhưng người đẹp Đường không thích chúng ta nhắc tới cha.”
“Hay là chúng ta bí mật đi tìm một chút đi? Chúng ta lớn như vậy, cha nên đưa tiền trợ cấp!”
“Xe mà dì đặt đã đến rồi, dì đi giải thích với tài xế một chút.” Đường Cửu Cửu không nói gì nhìn trời xanh, đám nhóc này đến lúc cô bắt xe xong, lại muốn đi vệ sinh.
Hại cô bị mắng không biết bao nhiêu lần!
Nhưng đám nhỏ là do chính mình sinh ra, dù thế nào cũng phải nuôi!
Phượng Diệc Thần nói xong xoay người bỏ chạy.
Ngay khi Đường Cửu Cửu đang định nói với tài xế, tay cô đột nhiên bị nắm lấy, chỉ thấy con gái đang kéo tay cô sốt ruột nói: “Mẹ, mau đi! Chúng ta về nhà thôi.”
“Nhanh như vậy con đã đi xong rồi sao?” Đường Cửu Cửu khó mà tin được, tốc độ này cho dù là tên lửa cũng không nhanh đến như vậy?
“Mau đi thôi, nhanh lên!” Đường Tiểu Trạch cũng không dám giải thích mình đã đi đâu chơi, kéo mẹ rời khỏi trung tâm thương mại sau đó ngồi lên xe.
Lúc này Đường Cửu Cửu còn đang nghĩ đến người đàn ông lúc nãy, vừa rồi cô chạm vào mạch đập của anh, rất kỳ lạ, giống như người sắp chết, nhưng thời gian quá ngắn cô không hiểu rõ rốt cuộc anh bị bệnh gì.
Đường Tiểu Trạch chột dạ nhìn mẹ, sợ mẹ mắng cô bé chạy lung tung, về đến nhà cũng không bị mắng, lúc này cô bé mới cảm thấy yên tâm.
Đường Cửu Cửu nhìn gà rán đã mua cho con gái biến thành tôm hùm Úc, rơi vào trầm tư.
Đường Cửu Cửu: “...”
Cô cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ!
Đường Cửu Cửu trừng mắt nhìn hai chị em với vẻ mặt nghiêm túc, hai đứa bé bị mẹ nhìn chằm chằm cảm thấy sởn cả da gà, sau đó thì thấy mẹ trở vào phòng, lúc đi ra trên tay còn cầm một cây thước.
“Cô Đường, xin hãy bình tĩnh!” Đường Tiểu Trạch sợ đến mức hồn bay phách lạc, bỏ chạy.
“Người đẹp Đường, có gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được vấn đề!” Đường Tiểu Đường cũng bắt đầu lùi lại.
“Đường Tiểu Trạch, bây giờ con nói thật cho mẹ nghe!” Đường Cửu Cửu “bốp” một tiếng quất cây thước xuống ghế sofa, một làn khói trắng từ trong sofa bay ra.
Đường Cửu Cửu: “ ...”
Ghế sofa này bao nhiêu năm chưa được giặt rồi?
“Mẹ, con sai rồi!” Đường Tiểu Trạch lập tức nhận sai, nức nở nói ra hết toàn bộ sự thật.
Bởi vì cô bé rất muốn ăn tôm hùm, nên đã đi theo chú kia, cô bé muốn mang tôm hùm đi tìm mẹ, cô bé biết tôm hùm rất đắt, bọn họ quá nghèo nên không mua nổi...
Đường Tiểu Trạch cho rằng mình nhất định sẽ bị đánh, nhưng đợi một lúc lâu, chỉ thấy mẹ bình thường vui vẻ dễ (hung) thương (dữ) thế nhưng lại đứng ở nơi đó ngẩn người.
“Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, con biết sai rồi.”
“Mẹ, mẹ muốn đánh thì cứ đánh đi, con và em gái cùng nhau chịu đòn.” Hai đứa bé quả thực bị mẹ dọa sợ.
Đường Cửu Cửu nhìn hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc trước mặt, bởi vì kiểu tóc không giống nhau, vậy mà trông có vẻ có sự khác biệt rất lớn.
Nếu không nói, sẽ không nhìn ra được là sinh đôi.
Cho nên, đứa nhỏ hôm nay gọi mình là dì... Thật sự là con trai của mình sao? “Tôm hùm cho dù ngon cũng không thể ăn nhiều, Tiểu Trạch không được ăn, Tiểu Đường con muốn ăn thì ăn đi, mẹ có chút mệt nên về phòng ngủ, hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút.” Đường Cửu Cửu nói xong xoay người trở về phòng.
Đường Tiểu Trạch và Đường Tiểu Đường nhìn nhau, hai đứa bé đều rất lo lắng.
“Người đẹp Đường hình như không bình thường cho lắm.”
“Hình như mẹ có tâm sự.”
“Nhớ cha sao?”
“Không thể nào, người đẹp Đường vẫn luôn nói rằng cha đã mất rồi.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Em có muốn biết cha của chúng ta là ai không?”
“... Có chút muốn biết.”
“Thật ra chị cũng vậy.”
“Nhưng người đẹp Đường không thích chúng ta nhắc tới cha.”
“Hay là chúng ta bí mật đi tìm một chút đi? Chúng ta lớn như vậy, cha nên đưa tiền trợ cấp!”
Danh sách chương