Một trăm triệu?
Tay của Đường Cửu Cửu càng run hơn, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng chặn người ta.
Lúc Hoắc Cảnh Mặc tiếp tục gửi tin nhắn cho thần y thì lại hiển thị một dấu chấm than màu đỏ.
Anh ta lại bị chặn một tài khoản nữa.
Đây là cái thứ bao nhiêu rồi.
Anh ta thật sự phục luôn vị thần y đó, tại sao tiền cho càng nhiều thì lại bị chặn càng nhanh?
Xem ra lời đồn là có thật rồi, vị thần y này thật sự là một vị thần y có tấm lòng nhân ái, bởi vì người cô sẵn lòng chữa trị cho đều là người nghèo khó.
Ngay lúc này thần y có tấm lòng nhân ái Đường Cửu Cửu đang ngồi trước máy tính vô cùng đau lòng muốn đập đầu vào tường, bản thân lại đánh mất một trăm triệu rồi.
Hoắc Cảnh Mặc sẽ không từ bỏ đâu, anh ta sẽ lại đi lập một tài khoản khác, tiếp tục chuẩn bị đi nói chuyện với vị thần y về việc chữa bệnh cho Phượng Cẩn Niên.
Anh ta không phải đơn giản chỉ là xin thuốc thôi, mà là yêu cầu cô tới chữa bệnh cho Phượng Cẩn Niên cho nên việc này xác thực là không dễ dàng.
Di động vang lên, là điện thoại của Giang Vũ, Hoắc Cảnh Mặc lập tức bắt máy: “Alo, Giang Vũ, có chuyện gì vậy?”
“Hoắc thiếu, tạm thời khoan hãy đi tìm vị thần y kia, thuốc mới nhất do bác sĩ Liên nghiên cứu đối với ông chủ nhà tôi hiệu quả rất tốt.” Âm thanh của Giang Vũ không giấu nổi sự vui vẻ.
“Thật sao?” Hoắc Cảnh Mặc có chút không dám tin, nếu thật sự có thể chữa trị thì sớm đã nghiên cứu ra rồi, tại sao bây giờ lại đột nhiên nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể hiệu quả đến vậy?
“Đúng thế, ông chủ nhà tôi tự mình đóng dấu, không sai được đâu. Lần này bác sĩ Liên đã tạo nên chấn động trong ngành.” Giang Vũ nói.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Hoắc Cảnh Mặc đặt điện thoại xuống, vẫn là cảm thấy việc này có hơi khó hiểu, nếu đã hiệu nghiệm rồi thì anh ta cũng không cần lại thấp hèn đi cầu xin người ta nữa.
…
Hoắc Cảnh Mặc đăng nhập vào một tài khoản khác, đi tìm đại ca ‘Đệ nhất thám tử trên mạng’ của mình, thấy đại ca không trên mạng liền để lại lời nhắn: “Đại ca, tôi nhờ cậu một việc, giúp tôi tìm một người.”
Sau khi để lại lời nhắn thì không nhận được hồi đáp, anh ta xuống mạng để đi tắm, tắm xong thì có thể đánh mấy ván game rồi.
…
Trong một căn phòng ngủ nhỏ.
Phượng Diệc Thần ngồi cứng đờ trên một băng ghế dài, tuỳ ý nhìn ngắm hai khuôn mặt nhỏ giống với mình y như đúc ở trước mặt.
Đường Tiểu Trạch cuối cùng cũng bật cười: “Thật sự là giống y chang em luôn, giám định hoàn tất. Chị, chị nhìn xem, nốt ruồi của hai tụi em cũng ở cùng một vị trí, thần kỳ quá đi.”
Ở dưới cằm của hai đứa nhỏ đều có một cái nốt ruồi đen nhỏ nhỏ, cộng thêm với việc để cùng kiểu tóc, không nhìn quần áo thì đúng là rất khó để phân biệt là ai với ai.
“Cùng một trứng sinh ra nên chẳng có gì kỳ lạ cả.” Đột nhiên có thêm một người anh trai, Đường Tiểu Đường cũng cảm thấy thật mới lạ, nhưng năng lực tiếp thu của cô bé rất mạnh, bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận người anh trai này rồi.
Mặt sau điện thoại của cô bé đột nhiên vang lên một tiếng, cô bé nói: “Hai người nói chuyện trước đi, em có chút việc phải làm.”
Đường Tiểu Đường chạy đến bên giường của mình, cầm lấy một chiếc di động nho nhỏ mở ra, bên trong có một tin nhắn chưa đọc.
Mặc Tử: ‘Đại ca, tôi nhờ cậu một việc, giúp tôi tìm một người.’
Đệ nhất thám tử trên mạng: ‘Họ tên.’
Đối phương không trả lời, cô bé liền xuống mạng.
Đi tới tiếp tục trò chuyện cùng người anh trai này.
“Anh ơi, em có thể đưa ra một yêu cầu với anh không ạ?” Đường Tiểu Trạch nhìn thoáng qua chị gái, có chút ngại ngùng đưa ra lời thăm dò.
“Có thể.” Phượng Diệc Thần vui vẻ ở trong lòng, với yêu cầu của em gái, người làm anh đây sẽ hoàn thành vô điều kiện, sau đó phát hiện bản thân quá lạnh nhạt, nên nói thêm: “Em nói đi, việc gì anh cũng sẽ đồng ý.”
Đường Tiểu Trạch giật mình nhìn cậu bé, không dám tin là cậu bé lại dễ nói chuyện đến vậy.
Bởi vì bình thường chị gái đều rất thích từ chối đủ kiểu.
Thì ra cảm giác có một người anh trai lại sướng đến vậy!
Tay của Đường Cửu Cửu càng run hơn, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng chặn người ta.
Lúc Hoắc Cảnh Mặc tiếp tục gửi tin nhắn cho thần y thì lại hiển thị một dấu chấm than màu đỏ.
Anh ta lại bị chặn một tài khoản nữa.
Đây là cái thứ bao nhiêu rồi.
Anh ta thật sự phục luôn vị thần y đó, tại sao tiền cho càng nhiều thì lại bị chặn càng nhanh?
Xem ra lời đồn là có thật rồi, vị thần y này thật sự là một vị thần y có tấm lòng nhân ái, bởi vì người cô sẵn lòng chữa trị cho đều là người nghèo khó.
Ngay lúc này thần y có tấm lòng nhân ái Đường Cửu Cửu đang ngồi trước máy tính vô cùng đau lòng muốn đập đầu vào tường, bản thân lại đánh mất một trăm triệu rồi.
Hoắc Cảnh Mặc sẽ không từ bỏ đâu, anh ta sẽ lại đi lập một tài khoản khác, tiếp tục chuẩn bị đi nói chuyện với vị thần y về việc chữa bệnh cho Phượng Cẩn Niên.
Anh ta không phải đơn giản chỉ là xin thuốc thôi, mà là yêu cầu cô tới chữa bệnh cho Phượng Cẩn Niên cho nên việc này xác thực là không dễ dàng.
Di động vang lên, là điện thoại của Giang Vũ, Hoắc Cảnh Mặc lập tức bắt máy: “Alo, Giang Vũ, có chuyện gì vậy?”
“Hoắc thiếu, tạm thời khoan hãy đi tìm vị thần y kia, thuốc mới nhất do bác sĩ Liên nghiên cứu đối với ông chủ nhà tôi hiệu quả rất tốt.” Âm thanh của Giang Vũ không giấu nổi sự vui vẻ.
“Thật sao?” Hoắc Cảnh Mặc có chút không dám tin, nếu thật sự có thể chữa trị thì sớm đã nghiên cứu ra rồi, tại sao bây giờ lại đột nhiên nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể hiệu quả đến vậy?
“Đúng thế, ông chủ nhà tôi tự mình đóng dấu, không sai được đâu. Lần này bác sĩ Liên đã tạo nên chấn động trong ngành.” Giang Vũ nói.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Hoắc Cảnh Mặc đặt điện thoại xuống, vẫn là cảm thấy việc này có hơi khó hiểu, nếu đã hiệu nghiệm rồi thì anh ta cũng không cần lại thấp hèn đi cầu xin người ta nữa.
…
Hoắc Cảnh Mặc đăng nhập vào một tài khoản khác, đi tìm đại ca ‘Đệ nhất thám tử trên mạng’ của mình, thấy đại ca không trên mạng liền để lại lời nhắn: “Đại ca, tôi nhờ cậu một việc, giúp tôi tìm một người.”
Sau khi để lại lời nhắn thì không nhận được hồi đáp, anh ta xuống mạng để đi tắm, tắm xong thì có thể đánh mấy ván game rồi.
…
Trong một căn phòng ngủ nhỏ.
Phượng Diệc Thần ngồi cứng đờ trên một băng ghế dài, tuỳ ý nhìn ngắm hai khuôn mặt nhỏ giống với mình y như đúc ở trước mặt.
Đường Tiểu Trạch cuối cùng cũng bật cười: “Thật sự là giống y chang em luôn, giám định hoàn tất. Chị, chị nhìn xem, nốt ruồi của hai tụi em cũng ở cùng một vị trí, thần kỳ quá đi.”
Ở dưới cằm của hai đứa nhỏ đều có một cái nốt ruồi đen nhỏ nhỏ, cộng thêm với việc để cùng kiểu tóc, không nhìn quần áo thì đúng là rất khó để phân biệt là ai với ai.
“Cùng một trứng sinh ra nên chẳng có gì kỳ lạ cả.” Đột nhiên có thêm một người anh trai, Đường Tiểu Đường cũng cảm thấy thật mới lạ, nhưng năng lực tiếp thu của cô bé rất mạnh, bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận người anh trai này rồi.
Mặt sau điện thoại của cô bé đột nhiên vang lên một tiếng, cô bé nói: “Hai người nói chuyện trước đi, em có chút việc phải làm.”
Đường Tiểu Đường chạy đến bên giường của mình, cầm lấy một chiếc di động nho nhỏ mở ra, bên trong có một tin nhắn chưa đọc.
Mặc Tử: ‘Đại ca, tôi nhờ cậu một việc, giúp tôi tìm một người.’
Đệ nhất thám tử trên mạng: ‘Họ tên.’
Đối phương không trả lời, cô bé liền xuống mạng.
Đi tới tiếp tục trò chuyện cùng người anh trai này.
“Anh ơi, em có thể đưa ra một yêu cầu với anh không ạ?” Đường Tiểu Trạch nhìn thoáng qua chị gái, có chút ngại ngùng đưa ra lời thăm dò.
“Có thể.” Phượng Diệc Thần vui vẻ ở trong lòng, với yêu cầu của em gái, người làm anh đây sẽ hoàn thành vô điều kiện, sau đó phát hiện bản thân quá lạnh nhạt, nên nói thêm: “Em nói đi, việc gì anh cũng sẽ đồng ý.”
Đường Tiểu Trạch giật mình nhìn cậu bé, không dám tin là cậu bé lại dễ nói chuyện đến vậy.
Bởi vì bình thường chị gái đều rất thích từ chối đủ kiểu.
Thì ra cảm giác có một người anh trai lại sướng đến vậy!
Danh sách chương