Phượng Cẩn Niên: “...”

Khi trở về phòng, anh vốn dĩ không muốn ăn. Nhưng sau khi nghe thấy âm thanh ăn uống vui vẻ của Đường Cửu Cửu ở phòng bên cạnh, anh thật sự cảm thấy đói bụng.

Anh cầm đũa lên cắn một miếng, hương vị ở mức trung bình, nhưng mỗi miếng ăn lại khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ăn xong một chén, anh cảm thấy thần kỳ là đau đầu đã giảm bớt hơn phân nửa, uống xong ngụm canh cuối cùng liền cảm thấy không còn đau đầu chút nào nữa.

Một chén phở đã khiến anh hết đau đầu? Lông mày xinh đẹp của Phượng Tư Dạ hơi nhăn lại, lần trước anh cũng ăn một chén cơm chiên trứng do cô làm mới hết đau đầu… Cả hai lần đều trùng hợp như vậy sao?

Có vẻ như cô vợ nhỏ mà anh tùy tiện cưới này có rất nhiều bí mật.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh lập tức đứng dậy đi tới mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, sắc mặt lập tức lạnh đi.

“Ảnh đế Phượng, em thật sự không biết anh bị bệnh, anh… anh có thể tha thứ cho em lần này được không?” Đàm Tích Văn rơm rớm nước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

“Tôi với cô không quen, nên không thể nói chuyện có nên tha thứ hay không.”



Phượng Tư Dạ nghĩ đến nỗi oán giận của Đường Cửu Cửu đối với cô ta, trực tiếp đóng cửa lại.

Đàm Tích Văn: “...”

Cô ta đứng ở cửa tủi thân khóc nức nở, khóc và giải thích trước ống kính với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi thật sự không biết ảnh đế Phượng bị bệnh. Tôi thật sự chỉ muốn xin anh ấy tha thứ cho tôi. Tôi thật sự biết mình đã sai.”

Đàm Tích Văn khóc rất thảm thiết, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, những người xem truyền hình trực tiếp cho rằng cô ta cũng rất khổ sở, bắt đầu lên tiếng thay cô ta.

Bão bình luận~

“Thật ra Đàm Tích Văn không hẳn là có lỗi. Cô ấy không phải bác sĩ nên không thấy anh ấy bị bệnh, chuyện này bình thường mà đúng không?”

“Loại người lấy danh dự ra để biểu diễn cũng có người tin tưởng à? Thật là 666 (lợi hại).”

“Nợ nhiều tiền không trả thì không cần bàn cãi về tính cách nữa, tôi nghĩ tốt hơn là đừng diễn nữa. So sánh thì Đường Cửu Cửu bị flop kia vừa mắt hơn nhiều.”

“...”

Đường Cửu Cửu cầm chén xuống rồi thuận tiện rửa sạch, cô cũng rửa luôn cái nồi và con dao mà Võ Bồi Nguyên vừa sử dụng. Dáng vẻ làm việc nghiêm túc của cô thật sự rất đẹp, mỗi cảnh quay đều giống như một bức tranh.

“Đường flop có thể đang giả vờ, người có bụng dạ xấu xa như cô ta thì sao có thể là một người vợ và một người mẹ tốt được?”



“Bụng dạ xấu xa là thật, người đẹp cũng là thật! Trời ơi, tim tôi như đang bị xé nát điên cuồng!” 

“Không quan tâm nữa, tôi chụp màn hình trước đã, dáng vẻ này thật sự rất đẹp!! Không ai trong giới giải trí có thể sánh được!”

“Con người ngày nay có còn tam quan không vậy? Loại người bắt nạt bạn học, ngủ với giáo viên, đạo văn tác phẩm của người khác mà còn có người thích hả?”

“Tam quan đi theo ngũ quan rồi đúng không, thật đáng sợ.”



Lục Tử Hiên cầm chén trở lại phòng bếp, sững sờ khi nhìn thấy Đường Cửu Cửu đang rửa chén. Đồ đê tiện này tuy có tính tình ghê tởm nhưng rất xinh đẹp, nơi nào cũng đánh mạnh vào tim anh ta.

Lục Tử Hiên cố ý ho khan một tiếng rồi đi tới, anh ta nghĩ nếu Đường Cửu Cửu chịu xin lỗi anh ta, lần này anh ta sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cô!

Nhưng Đường Cửu Cửu không thèm nhìn anh ta, trả đồ đã rửa sạch lại chỗ cũ, chuẩn bị rời khỏi phòng bếp.

Lúc đi ngang qua Lục Tử Hiên, anh ta đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô, khẽ thì thầm: “Lát nữa qua phòng tôi, tôi có thứ này cho cô.”

Anh ta thật sự cảm thấy bồn chồn, người phụ nữ này sao có thể hấp dẫn như thế, trên người còn có mùi thơm quyến rũ khiến anh ta càng thêm say đắm. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện