” Đáng chết! Ai dám bày ta trò này…”

Anh vừa mở miệng trách mắng thì một giọng nói đầy tự hào vang lên.

* Ồ! xảy ra chuyện gì vậy? sao hôm này hệ thống chữa cháy là có vấn đề? không biết ai to gan như vậy, không biết hôm nay có một người quan trọng tới phòng chủ tịch hay sao.”

Vừa dứt lời, Cố Hoan gỡ đôi mắt kính đã bị hơi khói làm mờ xuống.

Một người phụ nữ cao lớn đến chào cô, mặc bộ đồ làm việc, thân hình quyến rũ và nóng bỏng. Phần ngực nhô lên một cách bất thường.

“Lâm Đạt” Trần Duy Vinh lúc này bước ra từ trong tháng máy ra.” Phòng bảo vệ sao lại sơ suất đến vậy, cô phải kiểm tra kỹ lại xem có phải có ai đó đang dở trò hay không.”

Anh ấy không ngờ rằng, có người dám ra tay với người mà của lão gia đưa tới.

Nói xong, anh nhìn qua Cố Hoan, lúc này đang bị ướt như chuột lột, cười một cách gượng gạo, nói:” Xin lỗi, Cố tiểu thư, tôi không nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra.”

Cố Hoan ngẩn đầu nhìn hệ thống chữa cháy.

” Tôi không sao,” Cố Hoan nhàn nhạt nói.

Trong lòng nghĩ, nếu như hệ thống chữa cháy có vấn đề thì tất cả các vòi phun nước sẽ hoạt động, tại sao lại chỉ mỗi vòi phun nước chỗ cô hoạt động.

Rõ ràng, đây là cố ý nhầm vào cô.

Dù đã có sự chuẩn bị sẵn là phải đấu một trận chiến khó khăn.

Nhưng cô không ngờ tới, cô còn chưa ra trận mà đã thảm hại như thế.

” Ồ, đây không phải là Cố Hoan của công tử Đỉnh Thành hay sao, Cố tiểu thư hả? xin chào tôi là trợ lý của chủ tịch, Lâm Đạt, hân hạnh được gặp cô.



Lâm Đạt chìa tay ra, Cố Hoan không có lý do gì để từ chối.

Cô vừa giơ tay ra để bắt tay với Lâm Đạt thì…

Cô không ngờ tới cô ta rút tay lại, vỗ nhẹ lên vai Trần Duy Vinh, ” Trợ lý Trần, anh cũng thật là, đến mà cũng không thông báo trước với tôi một tiếng.”

Lâm Đạt cười cười.

Còn tay của Cố Hoan, vẫn ở trong không trung.

Hai chữ cố ý, hiện rõ trên mặt cô ta.

Cố Hoan chầm chập thu tay lại.

Gương mặt trang điểm tinh tế của Lâm Đạt nở nụ cười ngọt ngào, ” Thật sự xin lỗi, Cố tiểu thư ngày đầu đi làm mà gặp phải xui xẻo này. Cô đừng tức giận nữa, đợi lát nữa tôi sẽ sa thải mấy người bảo vệ kia, trút giận cho cô.”

Không hiểu sao Cố Hoan là nghe ra là cô ta đang trút giận cho bản thân mình.

Trong lúc đó, tiếng ” ting” vang lên.

Thang máy bên cạch chuyên dụng cho chủ tịch mở ra.

Một đôi chân dài dần dần xuất hiện.

” Mặc….” Lâm Đạt gọi ngọt ngào một tiếng rồi chạy qua bên đó.

Cố Hoan đột nhiên cau mày lại, cách gọi này của Lâm Đạt… giống như cô ta đang gọi chồng của mình vậy.

Bắc Minh Mặc quay người qua, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng.

Ánh mắt lạnh nhạt, không thèm nhìn Lâm Đạt một cái.



Ngược lai, lại nhìn vào thân hình bị ướt nhẹp của Cố Hoan.

Cau mày lại, anh chế nhạo.” Sao vậy? Thư ký mới đến, ngay cả điều lịch sự cơ bản cũng không có sao?”

Cố Hoan đột nhiên rùng mình.

Trần Duy Vinh lập tức khom lưng xuống, cung kính nói:” Chủ tịch, chào buổi sáng! Đây là thư ký mới đến, Cố Hoan. Vì lúc này hệ thống chữa cháy có vấn đề, nên…..”

Lâm Đạt đứng mồt bên cười trộm.

Cố Hoan nhìn thấy dáng vẻ như đang xem trò vui của Bắc Minh Mặc thì bất giác nhăn mày lại.

Cô hít một hơi thật sâu, thẳng lưng lên, nở nụ cười trên môi.

Từng bước từng bước tiến về phía Bắc Minh Mặc, nụ cười của cô không hề mất đi sự tao nhã.

” Chủ tịch, chào buổi sáng! tôi là Cố Hoan rất vinh hạnh đến tập đoàn Bắc Minh làm việc, hi vọng sau này sẽ được chủ tịch chị bảo nhiều hơn!…”

Cô cười nhẹ nhàng, cắn nhẹ răng nói ra từng chữ.

Bắc Minh Mặc nhìn nhằm nhằm vào cô.” Nếu như đã được ba tôi mời đến đây, có lẽ sự nhẫn nại của thư ký Cố rất giỏi. Yên tâm sau này tôi sẽ chỉ bảo cô nhiều hơn.”

Cố Hoan dường như nhìn được ra tia nham hiểm hiện ra trong đáy mắt Bắc Minh Mặc.

Đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần trước trong phòng vệ sinh.

Mặt cô trắng bệch.

Xong đời rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện