Bộp!
Một tiếng đập bàn nữa lại vang lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Hôm nay chủ tịch bị sao vậy, chủ tịch là một người luôn lạnh lùng và điềm tính, vậy mà hôm nay lại đập bàn hai lần trước mặt mọi người! Có thể thấy được, cơn giận này không hề nhỏ.
Mọi người đều đang âm thầm đoán xem, vị thư ký mới này rốt cục là người thế nào.
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một hồi lâu bằng ánh mắt lạnh lùng. Trầm giọng nói: "Đi ra ngoài viết lại báo cáo, không viết xong thì không tan họp."
Lời mà Bắc Minh Mặc nói ra, ai dám phản kháng? Tất cả mọi người đều hoảng loạn.
Mọi ánh mắt oán giận dồn lên người Cố Hoan. Thời khắc này cô trở thành tội đồ của mọi người.
Lời nói của chủ tịch có nghĩa là thư ký Cố không viết xong báo cáo thì họ không thể về nhà ôm vợ của mình. Thật đúng là biết cách hành hạ người khác mà.
Thời khắc này, Cố Hoan chỉ cảm thấy cơ thể mình bị hàng nghìn con mắt sắc bén nhắm vào.
Cô nghiến răng, Bắc Minh Mặc anh được lắm.
Cố Hoan loay hoay mãi, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, vì thế, trong đầu cô nảy ra kế hoạch...
"Aiya..." Cô yếu đuối kêu lên một tiếng, sờ lên hai má nóng bỏng của mình, nói: "Chủ tịch...tôi, tôi lập tức...đi viết..."
Hai từ báo cáo còn chưa được nói ra.
Cô trượt từ ghế xuống đất dưới ánh nhìn của mọi người.
Giả chết.
Sau đó, tiếng xì xào vang lên.
Chết tiệt, đất lạnh quá đi mất...
Mọi chuyện sau đó thì cô cũng không biết nữa.
Vì sao?
Vì cô sốt đến 39 độ, mất hết sức lực nên đã ngất
Cô không ngờ được giả ngất lại thành ngất thật.
đi.
Chín giờ tối.
"Chủ tịch, cơn sốt của Cố tiểu thư đã giảm rồi, không đáng ngại nữa."
"Ừ." Giọng nói lạnh lùng vang lên. Im lặng một hồi rồi nói: "Tiếp cho cô ấy một chai nước hoa quả nữa, bổ sung thể lực."
"Ò, lúc tiếp nước tôi đã bổ sung thêm nước hoa quả rồi, liều lượng đã đủ rồi. Nghỉ ngơi hai ngày rồi vận động một chút là ổn."
Một hồi im lặng.
"Vậy chủ tịch, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước."
Sau đó, cửa phòng được đóng lại.
Căn phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh đến mờ ám.
Cố Hoan nằm trên chiếc giường rộng rãi, trong bóng tối, khép hờ đôi mắt, dường như đang có một bóng đen cao lớn tiến đến gần cô, càng ngày càng gần...
Tim cô đột nhiên thắt chặt lại.
Bóng đen đó khiến cô nhớ lại người đàn ông năm năm trước từng qua đêm với cô, ba ruột của Dương Dương.
Trong lúc mơ hồ, dường như cô cảm nhận được bóng đen đó đang ngồi xuống giường, một luồng khí lạnh ập tới.
Sau đó, một bàn tay to lớn đặt lên trán cô.
Mặc dù động tác không thân mật nhưng rất nhẹ nhàng.
Cảm giác này giống hệt trước đây.
Dù đã năm năm trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác trước đây, sự thô bạo khi mới bắt đầu cho đến sự dịu dàng. Từ sự phản kháng ban đầu của cô cho đến sự chìm đắm trong nó.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến hốc mắt Cố Hoan đỏ bừng.
Nếu như đây là một giấc mơ, cô tình nguyện không tỉnh lại.
Năm năm nay, trong đêm, cô luôn bị đánh thức bởi mùi của người đàn ông đó.
Cô cho rằng bản thân sẽ không nhớ đến cái ôm đó, vì dù gì cô cũng không quen biết người đó.
Dù gì, cô cũng chỉ giúp người đó sinh con.
Dù gì, đây cũng chỉ là tình một đêm.
Nhưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, năm nay nay, thứ mà cô không buông bỏ được chính là mùi hương này.
"Ừm..." Trong tiềm thức, cô muốn nhiều hơn nữa, nên cố gắng cọ sát vào lòng bàn tay anh.
Đem theo chút mờ ám.
Lòng bàn tay khẽ run lên.
Bắc Minh Mặc nheo mắt lại, trong đáy mắt tối tăm lóe lên một tia sáng.
Anh liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé giống như một con bướm bám vào tay anh.
Làn da mềm mại cọ sát vào tay anh, nó khiến trái tim anh tan chảy...
"Ừm..." Cố Hoan dường như đang ở trong giấc mơ của mình, dường như cô đang trở về buổi tối năm năm trước.
Cô thật sự rất muốn nhìn người đàn ông đó một cái, chỉ một cái thôi là đủ.
Như vậy, ít nhất khi Dương Dương trưởng thành, khi Dương Dương hỏi ba nó là ai thì cô cũng có thể miêu tả được dung mạo của anh, chính là người đàn ông mà đã cho cô một đứa con dễ thương.
Nhưng mà...cho dù cô mở to mắt đến thế nào trong giấc mơ, cô cũng không thể nhìn rõ được dung mạo của người đàn ông đó...
Mà âm thanh dịu dàng này lại giống như một lời trêu chọc với Bắc Minh Mặc.
Bàn tay anh lướt qua trán cô, rồi xuống mà cô, cuối cùng giúp cô che đi phần ngực của mình, trầm giọng nói.
"Em có biết là em làm như này là đang câu dẫn tôi không hả?"
Một tiếng đập bàn nữa lại vang lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Hôm nay chủ tịch bị sao vậy, chủ tịch là một người luôn lạnh lùng và điềm tính, vậy mà hôm nay lại đập bàn hai lần trước mặt mọi người! Có thể thấy được, cơn giận này không hề nhỏ.
Mọi người đều đang âm thầm đoán xem, vị thư ký mới này rốt cục là người thế nào.
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một hồi lâu bằng ánh mắt lạnh lùng. Trầm giọng nói: "Đi ra ngoài viết lại báo cáo, không viết xong thì không tan họp."
Lời mà Bắc Minh Mặc nói ra, ai dám phản kháng? Tất cả mọi người đều hoảng loạn.
Mọi ánh mắt oán giận dồn lên người Cố Hoan. Thời khắc này cô trở thành tội đồ của mọi người.
Lời nói của chủ tịch có nghĩa là thư ký Cố không viết xong báo cáo thì họ không thể về nhà ôm vợ của mình. Thật đúng là biết cách hành hạ người khác mà.
Thời khắc này, Cố Hoan chỉ cảm thấy cơ thể mình bị hàng nghìn con mắt sắc bén nhắm vào.
Cô nghiến răng, Bắc Minh Mặc anh được lắm.
Cố Hoan loay hoay mãi, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, vì thế, trong đầu cô nảy ra kế hoạch...
"Aiya..." Cô yếu đuối kêu lên một tiếng, sờ lên hai má nóng bỏng của mình, nói: "Chủ tịch...tôi, tôi lập tức...đi viết..."
Hai từ báo cáo còn chưa được nói ra.
Cô trượt từ ghế xuống đất dưới ánh nhìn của mọi người.
Giả chết.
Sau đó, tiếng xì xào vang lên.
Chết tiệt, đất lạnh quá đi mất...
Mọi chuyện sau đó thì cô cũng không biết nữa.
Vì sao?
Vì cô sốt đến 39 độ, mất hết sức lực nên đã ngất
Cô không ngờ được giả ngất lại thành ngất thật.
đi.
Chín giờ tối.
"Chủ tịch, cơn sốt của Cố tiểu thư đã giảm rồi, không đáng ngại nữa."
"Ừ." Giọng nói lạnh lùng vang lên. Im lặng một hồi rồi nói: "Tiếp cho cô ấy một chai nước hoa quả nữa, bổ sung thể lực."
"Ò, lúc tiếp nước tôi đã bổ sung thêm nước hoa quả rồi, liều lượng đã đủ rồi. Nghỉ ngơi hai ngày rồi vận động một chút là ổn."
Một hồi im lặng.
"Vậy chủ tịch, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước."
Sau đó, cửa phòng được đóng lại.
Căn phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh đến mờ ám.
Cố Hoan nằm trên chiếc giường rộng rãi, trong bóng tối, khép hờ đôi mắt, dường như đang có một bóng đen cao lớn tiến đến gần cô, càng ngày càng gần...
Tim cô đột nhiên thắt chặt lại.
Bóng đen đó khiến cô nhớ lại người đàn ông năm năm trước từng qua đêm với cô, ba ruột của Dương Dương.
Trong lúc mơ hồ, dường như cô cảm nhận được bóng đen đó đang ngồi xuống giường, một luồng khí lạnh ập tới.
Sau đó, một bàn tay to lớn đặt lên trán cô.
Mặc dù động tác không thân mật nhưng rất nhẹ nhàng.
Cảm giác này giống hệt trước đây.
Dù đã năm năm trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác trước đây, sự thô bạo khi mới bắt đầu cho đến sự dịu dàng. Từ sự phản kháng ban đầu của cô cho đến sự chìm đắm trong nó.
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến hốc mắt Cố Hoan đỏ bừng.
Nếu như đây là một giấc mơ, cô tình nguyện không tỉnh lại.
Năm năm nay, trong đêm, cô luôn bị đánh thức bởi mùi của người đàn ông đó.
Cô cho rằng bản thân sẽ không nhớ đến cái ôm đó, vì dù gì cô cũng không quen biết người đó.
Dù gì, cô cũng chỉ giúp người đó sinh con.
Dù gì, đây cũng chỉ là tình một đêm.
Nhưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, năm nay nay, thứ mà cô không buông bỏ được chính là mùi hương này.
"Ừm..." Trong tiềm thức, cô muốn nhiều hơn nữa, nên cố gắng cọ sát vào lòng bàn tay anh.
Đem theo chút mờ ám.
Lòng bàn tay khẽ run lên.
Bắc Minh Mặc nheo mắt lại, trong đáy mắt tối tăm lóe lên một tia sáng.
Anh liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé giống như một con bướm bám vào tay anh.
Làn da mềm mại cọ sát vào tay anh, nó khiến trái tim anh tan chảy...
"Ừm..." Cố Hoan dường như đang ở trong giấc mơ của mình, dường như cô đang trở về buổi tối năm năm trước.
Cô thật sự rất muốn nhìn người đàn ông đó một cái, chỉ một cái thôi là đủ.
Như vậy, ít nhất khi Dương Dương trưởng thành, khi Dương Dương hỏi ba nó là ai thì cô cũng có thể miêu tả được dung mạo của anh, chính là người đàn ông mà đã cho cô một đứa con dễ thương.
Nhưng mà...cho dù cô mở to mắt đến thế nào trong giấc mơ, cô cũng không thể nhìn rõ được dung mạo của người đàn ông đó...
Mà âm thanh dịu dàng này lại giống như một lời trêu chọc với Bắc Minh Mặc.
Bàn tay anh lướt qua trán cô, rồi xuống mà cô, cuối cùng giúp cô che đi phần ngực của mình, trầm giọng nói.
"Em có biết là em làm như này là đang câu dẫn tôi không hả?"
Danh sách chương