Vậy thì, yêu người như Diệc Phong, cho dù sau này có hối tiếc, khi nghĩ lại thì cũng là một loại cảm giác an ủi ngọt ngào.
Chỉ là, xa cách năm năm, giờ đây cô đã là mẹ...
Còn Diệc Phong, anh ở đâu? Không biết anh còn tốt không? Cô đã từng tự hỏi bản thân, nếu như không phải vì Cố An Kỳ, nếu như không phải căn bệnh của mẹ cô thì có phải cô với Diệc Phong sẽ cùng nhau hạnh phúc đến giờ không?
Mà đáp án mỗi lần đều là những suy nghĩ mập mờ.
Cô chợt hiểu ra một điều...
Có một số người, một khi bỏ lỡ, chính là cả đời.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, hốc mắt cô bắt đầu ươn ướt.
Đột nhiên...
Chuông cửa vang lên.
Toàn thân Cố Hoan run lên.
Bắc Minh Mặc không quay đầu lại, nhàn nhạt nói, "Đi mở cửa."
Cô nhíu mày trong tiềm thức và chạy ra mở cửa.
Một người phụ nữ quyến rũ có mái tóc màu nâu lọt vào mắt cô.
Người phụ nữ đó cũng hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự quyến rũ ban đầu, nói với đôi môi đỏ.
"Chào, tôi tìm chủ tịch Bắc Minh."
Cố Hoan quay người lại nhìn Bắc Minh Mặc.
Ai mà biết được, anh cũng đúng lúc quay xe lăn lại, lạnh lùng gật đầu với người phụ nữ ngoài cửa và nói, "Vào đây."
Sau đó, người phụ nữ xinh đẹp tóc nâu đó đẩy Cố Hoan ra và đi thẳng về phía Bắc Minh Mặc.
Vừa đi vừa nở nụ cười phong tình, giọng nũng nịu, "Chủ tịch Bắc Minh, anh thật là xấu! Đã gọi người ta đến đây rồi tại sao trong phòng vẫn có người phụ nữ khác."
Cố Hoan không vui vẻ gì khi bị đẩy ra, cô tức giận đá vào của một cái.
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một cái.
Người phụ nữ này tâm trạng lúc nào cũng thể hiện rõ lên mặt.
Anh nhếch môi lên nói, "Không cần quan tâm đến cô ấy, cô ấy là bảo mẫu."
Bảo mẫu?
Cố Hoan trừng mắt đầy tức giận.
"Ò, hóa ra chỉ là bảo mẫu." Người phụ nữ tóc nâu cười cười đặt tay lên vai Bắc Minh Mặc nói, "Làm em nghĩ rằng chủ tịch Bắc Minh muốn chơi 3p, haha..."
Sắc mặt Cố Hoan tái nhợt.
3p?
Lúc này, cô dường như đã hiểu người phụ nó đến đây làm gì.
Người phụ nữ tóc nâu đó vừa cười vừa đứng dậy đẩy xe lăn cho Bắc Minh Mặc.
"Chủ tịch Bắc Minh, anh muốn vào phòng nào?"
"Sao cũng được. Cho dù là ở đây tôi cũng không để ý." Giọng nói của Bắc Minh Mặc vô cùng thờ ơ nhưng đôi mắt lúc này đang dán lên mặt Cố Hoan để xem tâm trạng của cô.
"Ở đây..." Người phụ nữ tóc nâu liếc nhìn Cố Hoan đang kiềm chế cơn tức giận, sau đó đảo mắt nhún vai, "Em cũng không để ý chỉ cần anh vui là được."
Nói xong, người phụ nữ tóc nâu đi đến trước mặt Bắc Minh Mặc.
Cô ta nở nụ cười đầy quyến rũ.
Sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Cố Hoan không thể ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh này.
Bàn tay nắm chặt buông thõng bên hông.
Cho đến khi người phụ nữ đó cởi chiếc nội y cuối cùng thì cô đã không chịu được nữa.
"Bắc Minh Mặc, anh có ý gì?"
Người phụ nữ kia bị dọa cho giật mình, đồ lót trên tay vẫn đang cởi giữa chừng. Sau đó nghi hoặc nhìn Bắc Minh Mặc một cái.
Con người của Bắc Minh Mặc tối sầm lại, không thèm nhìn Cố Hoan lấy một cái, nói: "Đừng quan tâm đến cô ấy, tiếp tục đi."
Người phụ nữ đó cười cười, tiếp tục cởi.
Ngực của cô ta lộ ra.
Cố Hoan lúc này đứng trong góc nhà không thể chịu đựng nổi nữa liền chạy đến đây người phụ nữ ra một bên và đứng trước mặt Bắc Minh Mặc.
"Bắc Minh Mặc anh là đồ khốn nạn, què rồi mà vẫn muốn chơi gái."
"Chơi gái?" Đôi lông mày xinh đẹp của anh khẽ nhướn lên, môi nở nụ cười như có như không, "Cố Hoan, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường. Không gọi cô ta chẳng nhẽ gọi em?"
Anh vừa dứt lời thì cô bắt gặp ánh mắt đang cười mà như không cười của anh, trái tim cô thắt lại.
Chỉ là, xa cách năm năm, giờ đây cô đã là mẹ...
Còn Diệc Phong, anh ở đâu? Không biết anh còn tốt không? Cô đã từng tự hỏi bản thân, nếu như không phải vì Cố An Kỳ, nếu như không phải căn bệnh của mẹ cô thì có phải cô với Diệc Phong sẽ cùng nhau hạnh phúc đến giờ không?
Mà đáp án mỗi lần đều là những suy nghĩ mập mờ.
Cô chợt hiểu ra một điều...
Có một số người, một khi bỏ lỡ, chính là cả đời.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, hốc mắt cô bắt đầu ươn ướt.
Đột nhiên...
Chuông cửa vang lên.
Toàn thân Cố Hoan run lên.
Bắc Minh Mặc không quay đầu lại, nhàn nhạt nói, "Đi mở cửa."
Cô nhíu mày trong tiềm thức và chạy ra mở cửa.
Một người phụ nữ quyến rũ có mái tóc màu nâu lọt vào mắt cô.
Người phụ nữ đó cũng hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã lấy lại được sự quyến rũ ban đầu, nói với đôi môi đỏ.
"Chào, tôi tìm chủ tịch Bắc Minh."
Cố Hoan quay người lại nhìn Bắc Minh Mặc.
Ai mà biết được, anh cũng đúng lúc quay xe lăn lại, lạnh lùng gật đầu với người phụ nữ ngoài cửa và nói, "Vào đây."
Sau đó, người phụ nữ xinh đẹp tóc nâu đó đẩy Cố Hoan ra và đi thẳng về phía Bắc Minh Mặc.
Vừa đi vừa nở nụ cười phong tình, giọng nũng nịu, "Chủ tịch Bắc Minh, anh thật là xấu! Đã gọi người ta đến đây rồi tại sao trong phòng vẫn có người phụ nữ khác."
Cố Hoan không vui vẻ gì khi bị đẩy ra, cô tức giận đá vào của một cái.
Bắc Minh Mặc nhìn Cố Hoan một cái.
Người phụ nữ này tâm trạng lúc nào cũng thể hiện rõ lên mặt.
Anh nhếch môi lên nói, "Không cần quan tâm đến cô ấy, cô ấy là bảo mẫu."
Bảo mẫu?
Cố Hoan trừng mắt đầy tức giận.
"Ò, hóa ra chỉ là bảo mẫu." Người phụ nữ tóc nâu cười cười đặt tay lên vai Bắc Minh Mặc nói, "Làm em nghĩ rằng chủ tịch Bắc Minh muốn chơi 3p, haha..."
Sắc mặt Cố Hoan tái nhợt.
3p?
Lúc này, cô dường như đã hiểu người phụ nó đến đây làm gì.
Người phụ nữ tóc nâu đó vừa cười vừa đứng dậy đẩy xe lăn cho Bắc Minh Mặc.
"Chủ tịch Bắc Minh, anh muốn vào phòng nào?"
"Sao cũng được. Cho dù là ở đây tôi cũng không để ý." Giọng nói của Bắc Minh Mặc vô cùng thờ ơ nhưng đôi mắt lúc này đang dán lên mặt Cố Hoan để xem tâm trạng của cô.
"Ở đây..." Người phụ nữ tóc nâu liếc nhìn Cố Hoan đang kiềm chế cơn tức giận, sau đó đảo mắt nhún vai, "Em cũng không để ý chỉ cần anh vui là được."
Nói xong, người phụ nữ tóc nâu đi đến trước mặt Bắc Minh Mặc.
Cô ta nở nụ cười đầy quyến rũ.
Sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Cố Hoan không thể ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh này.
Bàn tay nắm chặt buông thõng bên hông.
Cho đến khi người phụ nữ đó cởi chiếc nội y cuối cùng thì cô đã không chịu được nữa.
"Bắc Minh Mặc, anh có ý gì?"
Người phụ nữ kia bị dọa cho giật mình, đồ lót trên tay vẫn đang cởi giữa chừng. Sau đó nghi hoặc nhìn Bắc Minh Mặc một cái.
Con người của Bắc Minh Mặc tối sầm lại, không thèm nhìn Cố Hoan lấy một cái, nói: "Đừng quan tâm đến cô ấy, tiếp tục đi."
Người phụ nữ đó cười cười, tiếp tục cởi.
Ngực của cô ta lộ ra.
Cố Hoan lúc này đứng trong góc nhà không thể chịu đựng nổi nữa liền chạy đến đây người phụ nữ ra một bên và đứng trước mặt Bắc Minh Mặc.
"Bắc Minh Mặc anh là đồ khốn nạn, què rồi mà vẫn muốn chơi gái."
"Chơi gái?" Đôi lông mày xinh đẹp của anh khẽ nhướn lên, môi nở nụ cười như có như không, "Cố Hoan, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường. Không gọi cô ta chẳng nhẽ gọi em?"
Anh vừa dứt lời thì cô bắt gặp ánh mắt đang cười mà như không cười của anh, trái tim cô thắt lại.
Danh sách chương