Sau đó, rầm.
Cửa đóng lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Giọng nói lạnh như băng của Bắc Minh Mặc vang lên, "Bao cao su bị thủng, em giải thích thế nào?"
Trái tim Cố Hoan run rẩy.
Bản thân cô lúc này mới ý thức được hành động của mình.
Cố Hoan vội vàng đứng dậy, nhanh chóng lau vệt nước mắt trên mặt, trong lòng hoảng loạn, nói, "Chẳng có gì để giải thích cả."
Nói xong, cô quay người rời đi thì đột nhiên bị một bàn tay lớn kéo lại.
"A..."
Cô ngão vào lòng anh.
Trước khi kịp phản ứng, tay cô đã bị anh giữ chặt.
"Bắc Minh Mặc....m..."
Cô vừa ngẩng đầu lên thì đôi môi bị anh chiếm giữ.
Một loại tình cảm như thủy triều dâng lên và tất cả sự lý trí của cô đã bị đánh bại.
Cô hoàn toàn bị hạ gục.
Lần này, anh hôn một cách vội vàng và triệt để hơn bao giờ hết.
Đầu ngón tay xoa nắn bờ môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn, ôm lấy cô dịu dàng nói: "Hoan Nhi, anh phải làm gì với em thì mới tốt đây?"
Hoan Nhi...
Trái tim cô run lên.
Tiếng Hoan Nhi này giống như một cơn sóng thần phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô...
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mi cô.
Sau đó, hai tay xoa mặt cô, ánh mắt có chút buồn bã, nhỏ giọng nói, "Tối nay ngủ cùng anh được không?"
Cô không nói nên lời.
Hai hàng lệ tuôn trào...
Tại sao...tại sao tim cô lại đau như vậy...? Đêm khuya.
Trong phòng tối đen vì không bật đèn.
Cố Hoan yên lặng nằm trên giường, hai mắt mở to. Bắc Minh Mặc hô hấp đều đặn nằm bên cạnh cô.
Anh ôm cô trong lòng, không làm gì hết, cứ như vậy mà ôm chặt Đêm nay, anh rất yên tĩnh.
Không, nên nói là trước giờ anh vẫn luôn yên tĩnh như vậy.
Cho dù là nhịp tim cũng luôn ổn định.
cô.
Một lúc sau, trong đêm tối, giọng nói của anh vang lên.
"Xin lỗi, Hoan Nhi. Anh biết tối nay anh đã dọa đến em. Nhưng mà anh chỉ muốn tìm một người ngủ cùng anh thôi."
Toàn thân cô run lên.
Trong lòng có chút hoảng loạn.
Im lặng...
Anh vùi mặt vào cổ cô, qua một lúc sau, giọng nói khàn khàn của anh mới vang lên, "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh."
Cô dường như cảm nhận được sự run rẩy từ người anh.
Một nỗi buồn lan tỏa trong không gian.
Một người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng, bình tĩnh lúc này đột nhiên giống như một đứa trẻ vùi mặt vào người cô, toàn thân run rẩy.
Lúc này, cô mới hiểu câu nói muốn tìm người ngủ cùng của anh.
Thảo nào hôm ở bệnh viện anh lại gọi vợ của Bắc Minh lão gia là di Tâm. Hóa ra...
Cô cũng không biết nên an ủi anh thế nào, cô chỉ vươn cánh tay ra nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của anh...
Mãi cho đến lúc khuya ơi là khuya.
Anh nghĩ rằng cô đã ngủ nên đã nhẹ nhàng nói một câu bên tai cô.
Sau đó, anh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay cô lạnh ngắt.
Cô thức đến tận bình minh hôm sau.
Chỉ Vì câu mà anh nói
"Hoan Nhi, đừng yêu anh."
Buổi sáng, ánh mặt trời len lỏi trong màn sương.
Âm thanh của điện thoại vang lên, cắt đứt sự yên lặng của căn phòng.
Cố Hoan vẫn nhắm mắt, cả một đêm cô không ngủ.
Cô cảm nhận được vị trí bên cạnh có chút lạnh, vòng tay đang ôm cô đã rời di.
Một lúc sau, một giọng nói đầy từ tính của Bắc Minh Mặc vang lên.
"...ừm, cháu biết rồi, di Tâm. Cháu nhất định sẽ đến."
Cô cảm nhận được âm thanh cúp máy của anh nhưng vẫn không dám mở mắt ra, cô vẫn giả vờ nhắm mắt nằm trên giường.
Sau đó, tiếng sột soạt vang lên.
Sau đó, là tiếng bước chân của anh.
Tiếp theo, rầm.
Cửa đóng lại.
Căn phòng im ắng trở lại.
Mãi cho đến khi không nghe thấy gì nữa Cố Hoan mới mở mắt ra.
Nằm trong căn phòng xa hoa, đầy trống trải và vắng vẻ.
Anh vẫn là bước đi một cách dứt khoát như vậy.
Giống như những lời nói đêm qua chỉ như một giấc mơ.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn.
Biệt thự gia đình Bắc Minh.
"Mặc, con về rồi." Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Bắc Minh Mặc ngồi trên xe lăn đi vào thì nhanh chóng đi đến, vừa đẩy xe lăn vừa nói, "Sao hôm qua đột nhiên lại xuất viện, cũng không về nhà? Đứa trẻ này cứ khiến ba con và di lo lắng."
Bắc Minh Mặc mím môi nói, "Cháu không sao, ông ấy đâu?"
"Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, huyết áp đã được kiểm soát. Một lúc nữa đi vào thì đừng khiến ông ấy kích động. Ừm?" Giang Tuệ Tâm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
Cửa đóng lại.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Giọng nói lạnh như băng của Bắc Minh Mặc vang lên, "Bao cao su bị thủng, em giải thích thế nào?"
Trái tim Cố Hoan run rẩy.
Bản thân cô lúc này mới ý thức được hành động của mình.
Cố Hoan vội vàng đứng dậy, nhanh chóng lau vệt nước mắt trên mặt, trong lòng hoảng loạn, nói, "Chẳng có gì để giải thích cả."
Nói xong, cô quay người rời đi thì đột nhiên bị một bàn tay lớn kéo lại.
"A..."
Cô ngão vào lòng anh.
Trước khi kịp phản ứng, tay cô đã bị anh giữ chặt.
"Bắc Minh Mặc....m..."
Cô vừa ngẩng đầu lên thì đôi môi bị anh chiếm giữ.
Một loại tình cảm như thủy triều dâng lên và tất cả sự lý trí của cô đã bị đánh bại.
Cô hoàn toàn bị hạ gục.
Lần này, anh hôn một cách vội vàng và triệt để hơn bao giờ hết.
Đầu ngón tay xoa nắn bờ môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn, ôm lấy cô dịu dàng nói: "Hoan Nhi, anh phải làm gì với em thì mới tốt đây?"
Hoan Nhi...
Trái tim cô run lên.
Tiếng Hoan Nhi này giống như một cơn sóng thần phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô...
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mi cô.
Sau đó, hai tay xoa mặt cô, ánh mắt có chút buồn bã, nhỏ giọng nói, "Tối nay ngủ cùng anh được không?"
Cô không nói nên lời.
Hai hàng lệ tuôn trào...
Tại sao...tại sao tim cô lại đau như vậy...? Đêm khuya.
Trong phòng tối đen vì không bật đèn.
Cố Hoan yên lặng nằm trên giường, hai mắt mở to. Bắc Minh Mặc hô hấp đều đặn nằm bên cạnh cô.
Anh ôm cô trong lòng, không làm gì hết, cứ như vậy mà ôm chặt Đêm nay, anh rất yên tĩnh.
Không, nên nói là trước giờ anh vẫn luôn yên tĩnh như vậy.
Cho dù là nhịp tim cũng luôn ổn định.
cô.
Một lúc sau, trong đêm tối, giọng nói của anh vang lên.
"Xin lỗi, Hoan Nhi. Anh biết tối nay anh đã dọa đến em. Nhưng mà anh chỉ muốn tìm một người ngủ cùng anh thôi."
Toàn thân cô run lên.
Trong lòng có chút hoảng loạn.
Im lặng...
Anh vùi mặt vào cổ cô, qua một lúc sau, giọng nói khàn khàn của anh mới vang lên, "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh."
Cô dường như cảm nhận được sự run rẩy từ người anh.
Một nỗi buồn lan tỏa trong không gian.
Một người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng, bình tĩnh lúc này đột nhiên giống như một đứa trẻ vùi mặt vào người cô, toàn thân run rẩy.
Lúc này, cô mới hiểu câu nói muốn tìm người ngủ cùng của anh.
Thảo nào hôm ở bệnh viện anh lại gọi vợ của Bắc Minh lão gia là di Tâm. Hóa ra...
Cô cũng không biết nên an ủi anh thế nào, cô chỉ vươn cánh tay ra nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của anh...
Mãi cho đến lúc khuya ơi là khuya.
Anh nghĩ rằng cô đã ngủ nên đã nhẹ nhàng nói một câu bên tai cô.
Sau đó, anh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay cô lạnh ngắt.
Cô thức đến tận bình minh hôm sau.
Chỉ Vì câu mà anh nói
"Hoan Nhi, đừng yêu anh."
Buổi sáng, ánh mặt trời len lỏi trong màn sương.
Âm thanh của điện thoại vang lên, cắt đứt sự yên lặng của căn phòng.
Cố Hoan vẫn nhắm mắt, cả một đêm cô không ngủ.
Cô cảm nhận được vị trí bên cạnh có chút lạnh, vòng tay đang ôm cô đã rời di.
Một lúc sau, một giọng nói đầy từ tính của Bắc Minh Mặc vang lên.
"...ừm, cháu biết rồi, di Tâm. Cháu nhất định sẽ đến."
Cô cảm nhận được âm thanh cúp máy của anh nhưng vẫn không dám mở mắt ra, cô vẫn giả vờ nhắm mắt nằm trên giường.
Sau đó, tiếng sột soạt vang lên.
Sau đó, là tiếng bước chân của anh.
Tiếp theo, rầm.
Cửa đóng lại.
Căn phòng im ắng trở lại.
Mãi cho đến khi không nghe thấy gì nữa Cố Hoan mới mở mắt ra.
Nằm trong căn phòng xa hoa, đầy trống trải và vắng vẻ.
Anh vẫn là bước đi một cách dứt khoát như vậy.
Giống như những lời nói đêm qua chỉ như một giấc mơ.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn.
Biệt thự gia đình Bắc Minh.
"Mặc, con về rồi." Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Bắc Minh Mặc ngồi trên xe lăn đi vào thì nhanh chóng đi đến, vừa đẩy xe lăn vừa nói, "Sao hôm qua đột nhiên lại xuất viện, cũng không về nhà? Đứa trẻ này cứ khiến ba con và di lo lắng."
Bắc Minh Mặc mím môi nói, "Cháu không sao, ông ấy đâu?"
"Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, huyết áp đã được kiểm soát. Một lúc nữa đi vào thì đừng khiến ông ấy kích động. Ừm?" Giang Tuệ Tâm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
Danh sách chương