Cố Hoan đột nhiên cảm thấy choáng váng, trong vòng tay của Bắc Minh Mặc, cô ngửi thấy mùi vị nam tính từ người anh tỏa ra.

Mà….lý trí suýt chút nữa bị mất đi, đột nhiên quay lại.

“Thả tôi ra! Khốn khiếp…thả tôi ra.” Cô bắt đầu giẫy giụa.

Bộ lễ phục thảm hại vì hành động của mà dần dần rơi xuống…

“A” Cô vội vàng đưa hai tay giữ chặt lại phần trước ngực.

Con ngươi anh tối lại, mím chặt môi, lướt qua vành tai của cô, “Nếu cô còn không thành thật thì tôi sẽ ném cô xuống.” Một câu nói đầy uy hiếp, quả nhiên cô không còn động đậy nữa.

Ánh mắt Bắc Minh Mặc có chút mờ ám, anh ôm cô vào phòng vệ sinh nam.

Bốp!

Cửa phòng vệ sinh bị anh đạp ra.

Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn qua một lượt, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Cút hết ra ngoài cho tôi.”

Phòng vệ sinh lập tức trở nên im lặng, Cố Hoan từ vòng tay của anh thò đầu ra, cắn môi, có chút không cam lòng nói: “Bây giờ có thể thả tôi xuống rồi chứ?”

Bắc Minh Mặc nhướn mày, đặt cô lên bồn rửa tay.



“Phục vụ đặc biệt đến tận tiệc rượu này sao, tiểu thư, khẩu vị của cô không nhỏ chút nào.”

Cố Hoan mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh.

“Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây lúc nãy, nhưng tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải gái.” Cố Hoan cắn răng, nói rành rọt từng chữ.

Cố Hoan không thèm để ý đến tên điên này, nắm chặt áo vest bên ngoài, vội vàng nhảy xuống khỏi bồn rửa tay.

Không biết có phải không gian trong phòng vệ sinh hẹp hay không mà Cố Hoan đột nhiên cảm thấy đầu mình nặng trĩu.

“Cô lại giở trò gì nữa?” Bắc Minh Mặc nắm vai cô, lạnh lùng hỏi.

“Đau…” Cổ họng Cố Hoan phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Bắc Minh Mặc cúi đầu xuống, phát hiện ra mặt cô đỏ khác thường, thân thể cũng nóng lên, đáng chết, người phụ nữ này bị người khác bỏ thuốc mà không biết sao? Ngốc chết được. Truyện do Nhóm Dịch Hạ Thiên đăng tải chính thức trên webtruyen chấm com . Mọi người truy cập đọc để ủng hộ dịch giả nhé !!!

“Nóng…” Cô cử động người, tinh thần không tỉnh táo, không biết tại sao, trong ý thức mơ hồ, cô chỉ muốn ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.

Hai tay cô ôm chặt eo của Bắc Minh Mặc, dán mặt lên người Bắc Minh Mặc, đôi tay mềm mại của cô vô thức đánh thức dục vọng của người đàn ông.



“Quả nhiên là ra ngoài để bán, kinh nghiệm phong phú như vậy?” Bắc Minh Mặc lạnh lùng chế nhạo.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, Cố Hoan hồi phục lại chút lý trí, cô ngẩng đầu lên, cắn răng, trừng mắt nhìn anh nói: “Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết tôi cũng không thích anh.”

Lý trí và dục vọng, cô cảm thấy bản thân sắp bị dằn vặt đến phát điên rồi.

Bắc Minh Mặc nghiêng đầu nói: “Nếu cô cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp cô.”

“Trừ khi não tôi bị úng nước thì mới cầu xin anh.” Cố Hoan tức giận muốn rời đi.

Nhưng chân của cô vừa chạm đất, thì cả người mềm nhũn, ngã vào lòng Bắc Minh Mặc.

Mùi thơm của phụ nữ xộc vào mũi anh, Bắc Minh Mặc ôm eo Cố Hoan lên, nhấc cô khỏi mặt đất.

Trong tiềm thức, hai chân của Cố Hoan kẹp chặt lấy eo của Bắc Minh Mặc, tư thế vô cùng xấu hổ.

“Sao vậy, như vậy đã không nhịn được rồi?”

Cố Hoan cắn chặt răng, không muốn bản thân phát ra tiếng.

Bên ngoài hiện lên hình bóng hai người, không khí trong phòng vệ sinh cực kỳ ám muội.

Bắc Minh Mặc thay đổi tư thế, ôm chặt Cố Hoan trong tay, mở cửa, đi lên tầng cao nhất của khách sạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện