Con của anh, năm năm nay, vẫn luôn lạnh lùng nghe lời, giống anh như tạc.

Vậy mà giờ phút này, thằng nhóc này lại khóc trong lòng anh.

Quá đáng hơn là thằng nhóc này còn dính hết nước mắt nước mũi lên mặt anh, thuận tiện giẫm lên bộ quần áo sạch sẽ của anh rồi khóc...

Anh cắn răng, "Bắc Minh Tư Trình, khóc đủ chưa?"

Không ngờ rằng, anh vừa dứt lời thì cậu bé càng khóc to hơn, "Huhu...baba...baba thật hung dữ..."

Bắc Minh Mặc nhìn chằm chằm vào cái đầu như tổ chim của Dương Dương, không biết vì sao, trong đầu anh lại vô thức hiện lên cái đầu như tổ chim của Cố Hoan.

Hình như, cô cũng có đôi mắt trong veo giống như con trai anh.

Trái tim đột nhiên mềm nhũn.

Cuối cùng anh thở dài một cái, duỗi đôi tay cứng nhắc ra ôm đứa trẻ trong lòng, dỗ dành: "Được rồi, không hung dữ với con nữa."

Dương Dương khịt mũi, ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt sáng ngời với mấy giọt lệ vẫn đọng lại, hai má phồng lên, ngây ngô nhìn Bắc Minh Mặc.

Cậu bé cuối cùng đã gặp được ba rồi.

Cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Chờ đến khi cậu đã rất rất rất nhớ mẹ rồi.

Chờ đến nỗi cậu bé sắp không chờ nổi nữa.

Nhưng đến hôm nay, cuối cùng cậu bé cũng chờ được.

Vừa nãy vì quá kích động nên cậu bé đã không kiềm chế được mà khóc lên.

Thật là mất mặt.

Cậu bé giơ tay lên nâng hai má Bắc Minh Mặc lên, nhìn anh một cách tỉ mỉ.

Dường như cậu bé muốn khắc ghi khuôn mặt của Bắc Minh Mặc vào trí nhớ của mình, cậu bé thốt lên đầy háo hức: "Baba, là baba đúng không ạ? Là baba của Trình Trình sao ạ?"



Bắc Minh Mặc nhìn con trai của mình, đứa nhỏ này hỏi một câu hỏi thiếu suy nghĩ như vậy, khiến anh cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nói lên được sự kỳ lạ.

Anh bình tĩnh gật đầu.

Sau đó, nhỏ giọng hỏi con trai: "Sao lại khóc? m?"

Trong lời nói có sự dịu dàng mà anh không hề biết.

Có lẽ bản thân anh cũng không để ý đến rằng câu hỏi này tối qua anh cũng hỏi Cố Hoan.

Dương Dương nghiêng đầu, "Baba, sao bây giờ ba mới về? Con đợi ba lâu lắm rồi..." Cậu bé nhìn vào đôi mắt của Bắc Minh Mặc, suýt chút nữa lại rơi lệ.

Trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ có lẽ baba người chim cũng giống baba của Trình Trình.

Nghĩ đến đây, Dương Dương nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy Bắc Minh Mặc, hét lên bằng giọng trẻ con.

"Hi, baba, con thật ra rất nhớ baba."

Dương Dương thực ra muốn nói con rất nhớ baba người chim, baba ở trên trời vẫn tốt chứ? Bắc Minh Mặc giật mình.

Bắc Minh Tư Trình luôn yên lặng, ngoan ngoãn lạnh lùng giống hệt anh vậy mà bây giờ lại nói ra câu Con nhớ baba.

Bắc Minh Mặc đầy sững sờ. Năm năm nay, đây là lần đầu tiên anh nghe con trai nói ra câu đầy...o là như vậy.

Điều kỳ lạ là anh không hề cảm thấy chán ghét lời này mà trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.

Dường như một dòng điện ấm áp đột nhiên tràn vào trái tim trống rỗng của Bắc Minh Mặc, cổ họng bị tắc nghẽn một lúc, không nói được lời nào.

Cúi đầu xuống nhìn đứa con trai với mái tóc như tổ chim đang tròn mắt nhìn anh.

Trong đầu đột nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ của Cố Hoan.

Sau đó, ngón tay anh run lên.

Anh có lẽ điên rồi.

Tự nhiên lại cảm thấy Cố Hoan giống con trai anh...



Bối La trốn trong một góc nhìn cảnh hai cha con nhà họ ôm nhau đầy thắm thiết thì nằm ra đất gãi gãi chân, gâu gâu, hóa ra điểm yếu của ba Trình Trình là nước mắt...

Phiên bản cuối cùng của cảnh đoàn tụ này được truyền ra ngoài đó là, sau khi nhị thiếu gia nhà Bắc Minh xảy ra tai nạn thì cảm nhận được tình yêu phụ tử, tiểu thiếu gia Trình Trình thì suýt chút nữa mất đi ba nên hai người sau khi gặp nhau đã ôm nhau đầy cảm động.

Nhưng lưu truyền thì cũng chỉ là lưu truyền mà thôi, không thể xem là thật.

Bắc Minh Mặc là ai cơ chứ?

Với vẻ ngoài lạnh lùng và trái tim lạnh bằng thì tình cảm cha con làm sao có thể tiến triển nhanh như vậy chỉ qua một màn vừa ôm vừa khóc như vậy của con trai.

Sau một hồi cảm động qua đi, không gian lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có

Có một điều may mắn là Bắc Minh Mặc không hề nhắc đến chuyện giết Bối La nữa, cuối cùng, Bối La cũng có một đời người mới rồi, không đúng, là mùa xuân của chó mới đúng...

Còn Dương Dương sau khi kích động vì gặp được baba thì cũng không có gì hối tiếc nữa. Cậu bé nghĩ nên tạm biệt nhà Bắc Minh, bắt đầu hành trình trở về nhà, trở về vòng tay của mẹ.

Thế nhưng, cậu bé lại có chút không nỡ khi chia tay ông nội, bà nội, không nỡ chia tay với ba của Trình Trình, thậm chí là không nỡ với cả con củn xấu XÍ Bối La này.

Màn đêm dần buông xuống, đèn đường sáng rực.

Khi Cố Hoan trở về Diệp Anh Nhất Phẩm thì cũng là lúc ăn tối.

Vừa bước vào, ngẩng đầu lên thì đã thấy Bắc Minh Mặc ở trong phòng.

Thân hình lười biếng dựa vào ban công ngắm cảnh, kẹp điếu xì gà trong tay, thở ra khói.

Màn khói nhàn nhạt tỏa ra, phảng phất lên sự hoang vắng của căn phòng.

Gương mặt anh tuấn phảng phất chút cô đơn.

Cô không khỏi thở dài, người đàn ông này đúng là một mầm họa, chỉ nhìn thôi mà cũng khiến người ta muốn hồn bay phách lạc.

Bắc Minh Mặc liếc cô một cái, thở ra một làn khói, bình tĩnh hỏi, "Đi đâu vậy?"

Cố Hoan rũ mắt xuống, vừa thay giày vừa nói, "Về nhà thăm mẹ tôi."

Trên thực tế, chuyện mà ba cô đột nhiên ghé thăm đã khiến cô kiệt quệ cả về tinh thần và thể xác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện