Dĩ thiên khái toàn: Dùng quan điểm phiếm diện để nhìn nhận toàn bộ vấn đề
“Bác Kiều, có thể bác không biết hai đứa nhỏ này có ý nghĩa như thế nào với tôi.
Tôi chỉ hy vọng nếu có một ngày tôi không còn ở trong cái nhà này, thì cũng có người so với tôi quan tâm bọn chúng hơn.”
“Cô đang nói cái gì vậy, Mộ Tuyết vốn là con Kỳ gia, Kỳ gia so với cô còn quan tâm hơn.”
Bác Kiều thật vất vả lắm mới có điểm hảo cảm với Lâm Mạn, lại bởi vì những lời này của cô mà biến mất hầu như không còn.
Cô ta cũng quá đem đề cao bản thân cô ta rồi.
Lâm Mạn chỉ cười cười.
Cô cúi người xoa xoa đầu Bắc Bắc.
Bắc Bắc tựa vào ngực cô, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe, nói: “Mẹ không ở bên đó, Bắc Bắc cũng không muốn ở bên kia.
Bắc Bắc muốn vĩnh viễn
ở cùng một chỗ với mẹ.”
“Được, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
“Ngoéo tay nha, một trăm năm không cho phép lừa!”
“ừ ? Không phải là không cho phép đổi sao? Tại sao là không cho phép lừa chứ?”
Bắc Bắc lầm bầm hai tiếng: “Nếu có một ngày, mẹ không thể ờ cùng Bắc Bắc, muốn đi làm chuyện quan trọng hơn.
Vậy Bắc Bắc sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ trở về, tin tưởng mẹ.”
“Nhưng là mẹ không được lừa Bắc Bắc, không thể luôn miệng nói sẽ trở về, lại không quay lại.”
“Mẹ phải vĩnh viễn vĩnh viễn nói thật với Bắc Bắc… Còn có em gái.
“Được không?”
Con ngươi Bắc Bắc sáng lên, còn mang theo một chút giảo hoạt.
Lâm Mạn bật cười, cùng cậu bé chạm ngón cái: “Được, một trăm năm không cho phép lừa, mẹ vĩnh viễn sẽ không lừa Bắc Bắc.”
Nhìn thấy hai mẹ con ngồi phía sau thân mật, trong lòng bác Kiều nhất thời không có tư vị.
Trên mặt Bắc bắc còn bị thương.
Đó là bị Lâm Mạn đẩy ra, đụng vào trang sức sắc nhọn trên quần áo của Đình Tứ bị cắt qua.
Lúc ấy, nếu như Lâm Mạn đẩy tiểu thư nhỏ vào ngực Đình Tứ, chỉ sợ người có vết thương trên mặt chính là tiểu thư nhỏ.
Này là phúc thì không phải là họa, là họa thì thật đúng là tránh không khỏi.
Rất nhanh.
Xe chạy đến nhà họ Kỳ.
Lâm Mạn và bác Kiều cùng nhau xuống xe, đón bà cụ vào cửa.
“Được rồi, mấy người đều lui xuống trước đi.
tôi lên lầu niệm kinh Phật.” Bà cụ Nhất cầm phật thủ Phật thủ: Phật thủ là giống cây ăn quả thuộc chi Cam chanh.
Tên gọi của loài cây này xuất phát từ hình dáng của quả chia nhánh trông như bàn tay Phật.
“Vâng.”
Lâm Mạn và bác Kiều nhìn bà cụ rời đi.
Đồng thời.
Hai thân ảnh yểu điệu một nhỏ một lớn, xuất hiện trước mặt Lâm Mạn.
Cô vừa nhìn thấy, trong lòng nhất
thời nảy lên cảm giác chua xót.
Là Tiểu Mộ Tuyết và Dịch Thanh Vũ.
Dịch Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Mạn, mặt không chút thay đổi, nhưng cánh tay buông xuôi ở bên người lại căng cứng.
Cô ta lại hoàn hảo không tổn hại gì!?
Lâm Mạn lại không bị một chút thương tích nào! ?
Tiểu Mộ Tuyết trực tiếp rời khỏi bên cạnh Dịch Thanh Vũ, từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Lâm Mạn.
Cô nhóc kia thoạt nhìn có chút vội vả, thậm chí chủ động giang
hai tay bổ nhào vào đùi Lâm Mạn.
Bác Kiều thấy thế, thở dài: “Tiểu thư nhỏ, cô nên rụt rè một chút, nhìn thấy cô Lâm Mạn có thể như vậy, cô ta là nữ.
Nhưng là gặp phải người đàn ông khác cũng không thể như vậy.”
Tiểu Mộ Tuyết căn bản không rảnh quản tâm ông ta, đầu tựa vào đùi Lâm Mạn, cũng không muốn nâng lên.
Lâm Mạn vội vàng ôm cô nhóc kia, mày cong cong nói: “Đẻ cô nhìn tiểu công chúa của chúng ta
một chút, đây là thế nào vậy? Nhớ cô rồi, đúng không?”
Tiểu Mộ Tuyết tựa vào trong ngực cô, vùi đầu vào vào.
“Bác Kiều, có thể bác không biết hai đứa nhỏ này có ý nghĩa như thế nào với tôi.
Tôi chỉ hy vọng nếu có một ngày tôi không còn ở trong cái nhà này, thì cũng có người so với tôi quan tâm bọn chúng hơn.”
“Cô đang nói cái gì vậy, Mộ Tuyết vốn là con Kỳ gia, Kỳ gia so với cô còn quan tâm hơn.”
Bác Kiều thật vất vả lắm mới có điểm hảo cảm với Lâm Mạn, lại bởi vì những lời này của cô mà biến mất hầu như không còn.
Cô ta cũng quá đem đề cao bản thân cô ta rồi.
Lâm Mạn chỉ cười cười.
Cô cúi người xoa xoa đầu Bắc Bắc.
Bắc Bắc tựa vào ngực cô, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe, nói: “Mẹ không ở bên đó, Bắc Bắc cũng không muốn ở bên kia.
Bắc Bắc muốn vĩnh viễn
ở cùng một chỗ với mẹ.”
“Được, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
“Ngoéo tay nha, một trăm năm không cho phép lừa!”
“ừ ? Không phải là không cho phép đổi sao? Tại sao là không cho phép lừa chứ?”
Bắc Bắc lầm bầm hai tiếng: “Nếu có một ngày, mẹ không thể ờ cùng Bắc Bắc, muốn đi làm chuyện quan trọng hơn.
Vậy Bắc Bắc sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ trở về, tin tưởng mẹ.”
“Nhưng là mẹ không được lừa Bắc Bắc, không thể luôn miệng nói sẽ trở về, lại không quay lại.”
“Mẹ phải vĩnh viễn vĩnh viễn nói thật với Bắc Bắc… Còn có em gái.
“Được không?”
Con ngươi Bắc Bắc sáng lên, còn mang theo một chút giảo hoạt.
Lâm Mạn bật cười, cùng cậu bé chạm ngón cái: “Được, một trăm năm không cho phép lừa, mẹ vĩnh viễn sẽ không lừa Bắc Bắc.”
Nhìn thấy hai mẹ con ngồi phía sau thân mật, trong lòng bác Kiều nhất thời không có tư vị.
Trên mặt Bắc bắc còn bị thương.
Đó là bị Lâm Mạn đẩy ra, đụng vào trang sức sắc nhọn trên quần áo của Đình Tứ bị cắt qua.
Lúc ấy, nếu như Lâm Mạn đẩy tiểu thư nhỏ vào ngực Đình Tứ, chỉ sợ người có vết thương trên mặt chính là tiểu thư nhỏ.
Này là phúc thì không phải là họa, là họa thì thật đúng là tránh không khỏi.
Rất nhanh.
Xe chạy đến nhà họ Kỳ.
Lâm Mạn và bác Kiều cùng nhau xuống xe, đón bà cụ vào cửa.
“Được rồi, mấy người đều lui xuống trước đi.
tôi lên lầu niệm kinh Phật.” Bà cụ Nhất cầm phật thủ Phật thủ: Phật thủ là giống cây ăn quả thuộc chi Cam chanh.
Tên gọi của loài cây này xuất phát từ hình dáng của quả chia nhánh trông như bàn tay Phật.
“Vâng.”
Lâm Mạn và bác Kiều nhìn bà cụ rời đi.
Đồng thời.
Hai thân ảnh yểu điệu một nhỏ một lớn, xuất hiện trước mặt Lâm Mạn.
Cô vừa nhìn thấy, trong lòng nhất
thời nảy lên cảm giác chua xót.
Là Tiểu Mộ Tuyết và Dịch Thanh Vũ.
Dịch Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Mạn, mặt không chút thay đổi, nhưng cánh tay buông xuôi ở bên người lại căng cứng.
Cô ta lại hoàn hảo không tổn hại gì!?
Lâm Mạn lại không bị một chút thương tích nào! ?
Tiểu Mộ Tuyết trực tiếp rời khỏi bên cạnh Dịch Thanh Vũ, từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Lâm Mạn.
Cô nhóc kia thoạt nhìn có chút vội vả, thậm chí chủ động giang
hai tay bổ nhào vào đùi Lâm Mạn.
Bác Kiều thấy thế, thở dài: “Tiểu thư nhỏ, cô nên rụt rè một chút, nhìn thấy cô Lâm Mạn có thể như vậy, cô ta là nữ.
Nhưng là gặp phải người đàn ông khác cũng không thể như vậy.”
Tiểu Mộ Tuyết căn bản không rảnh quản tâm ông ta, đầu tựa vào đùi Lâm Mạn, cũng không muốn nâng lên.
Lâm Mạn vội vàng ôm cô nhóc kia, mày cong cong nói: “Đẻ cô nhìn tiểu công chúa của chúng ta
một chút, đây là thế nào vậy? Nhớ cô rồi, đúng không?”
Tiểu Mộ Tuyết tựa vào trong ngực cô, vùi đầu vào vào.
Danh sách chương