Cổng lớn nhà họ Kỳ, một chiếc Maybach màu đen dừng lại.

Kỳ Hàn Lâm mở cửa xe, liếc mắt liền thấy thân thể Lâm Mạn đang chà lau sàn nhà.

“Kỳ gia.

” người hầu ở cửa lễ độ cung kính khom người.

Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng, phân phó nói: “Đi vào nói cho mọi người, thấy tỏi đừng có lên tiếng.


“Vâng.


Lấy thị giác của Kỳ Hàn Lâm, anh
liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy bộ dáng cắn môi có chút ủy khuất của Lâm Mạn.

Chỉ chốc lát, người hầu trở lại trước mặt Kỳ Hàn Lâm: “Kỳ gia, đã thông báo xong cho toàn bộ, mời ngài vào.


Hai chân thon dài của Kỳ Hàn Lâm bước đi, đi nhanh về phía phòng khách.

Lâm Mạn đang lau chùi nước trên bàn chân của Dịch Thanh Vũ, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lên.

Một cỗ hương vị quen thuộc mà mát lạnh xộc vào mũi
“Anh, anh Hàn Lâm.

: Dịch Thanh Vũ nhìn thấy người tới, thất kinh: “Anh về rồi.


Ách, em, em vừa rồi muốn uống nước nên bảo cô ta giúp em lấy, chính là cô ta quá ngốc, đổ đổ nước cho nên đang lau.


Kỳ Hàn Lâm nhìn sâu vào hốc mắt ừng đỏ của Lâm Mạn, môi mỏng lạnh lùng nói: “Loại việc này, kêu người hầu làm là được.


Dịch Thanh Vũ nghẹn một cái, ngượng ngùng nói: “Nhưng cô ta
không phải là người hầu sao?”
“Cô ấy là bảo mẫu, chỉ hầu hạ hai người là tôi và Mộ Tuyết.


“Là bà nội nói, đồng thời để cô ta chăm sóc em và Mộ…”
“Tôi sẽ cho phái người khác cho em.

” Giọng Kỳ Hàn Lâm lạnh lẽo đánh gãy lời Dịch Thanh Vũ.

Dịch Thanh Vũ không nghĩ tới anh bảo vệ Lâm Mạn như thế, cô ta hít sâu một hơi: “Anh Hàn Lâm, nói thế nào đi nữa em cũng là người được anh công khai sẽ cưới hỏi đàng hoàng.

Ngay cả tư
cách hướng anh đòi một người cũng đều không có sao?”
“Ngoài trừ cô ấy, em muốn ai cũng có thể.


Dứt lời.

Kỳ Hàn Lâm mang theo Lâm Mạn rời đi.

Dịch Thanh Vũ nhìn bóng dáng của hai người, mi tâm hơi nhăn lại.


Không thích hợp.

Lâm Mạn rõ ràng không có hứng
thú với Kỳ Hàn Lâm, đa số thời điểm đều ở bên cạnh Kỳ Mộ Tuyết.

Anh Hàn Lâm sao lại để ý cô ta như vậy chứ?
Chẳng lẽ còn có chuyện cô không biết?
Dịch Thanh Vũ khẽ cắn môi dưới.

Xem ra phải tìm một người hỏi một chút.

Lâm Mạn cảm thấy đầu của mình
đầy keo dính, mơ mơ màng màng bị đưa vào thư phòng.

Cửa ‘Phanh——-‘ một tiếng đóng
lại.

Cô mới phản ứng được, Kỳ Hàn Lâm đã trở lại.

Cô lập tức khom người chín mươi độ: “Kỳ gia, thực xin lỗi, tôi không có bảo vệ tốt Mộ Tuyết, tôi không phải cố ý.

Mặc cho ngài trừng phạt, tôi sẽ…”
“Đủ rồi.

” Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng đánh gãy lời cô: “Nếu tôi thật sự muốn trừng phạt cô, phải đợi tới
hiện tại sao?”
“Thực xin lỗi.

” Lâm Mạn nghẹn ngào.

Sao lại khóc rồi?
Cơ thể Kỳ Hàn Lâm lười biếng, thoải mái mà ngã vào ghế của boss bằng da.

Khớp ngón trỏ khớp của anh hơi hơi cong chống dưới cằm, tầm mắt không lạnh không nhạt liếc nhìn Lâm Mạn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện