Quản gia vào phòng hội nghị, đang chuẩn bị mở hội nghị, chị Phương đột nhiên đứng dậy, chỉ Lâm Mạn hướng về quản gia nói: “Anh Kiều, cô ta không bị sa thải sao? Ngày hôm qua cô ta vi phạm lệnh cấm, tự tiện xông vào khu vực cấm.


Bác Kiều nhìn về phía Lâm Mạn.

Chị Phương lại nói, “Ngày hôm qua cô ta lén lút xông vào phòng suối nước nóng chỉ một mình thiếu gia dùng!” Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.

č0m I N h ảy h*ố ţȓuyëŋ full
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bác Kiều liền sa sầm xuống.

ông ta đi đến trước mặt Lâm Mạn, nói một cách lạnh lùng, “Cô lại dám đi nơi đó tắm! ? Tôi không phải đã nói, bình thường không phải là thời gian làm việc, chỉ có thể ở một tầng phụ hoạt động! Chỗ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi, cô đây là biết rõ cô tình vi phạm sao? Trong lòng Lâm Mạn hừ lạnh một tiếng, nhưng mà bình tĩnh đáp, “Lúc trước tôi không hiểu chuyện, lần sau nhất định chú ý.


Cô nhìn ra được, chị Phương kia rất có lai lịch.


Nếu như cô đứng ra tố cáo thì chưa chắc có người sẽ tin tưởng cô nói.

Cô dứt khoát giữ yên lặng.




giận đến mức trợn mắt nhìn Lâm Mạn một cái, chỉ hận cô ấy là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Trên buổi họp buổi sáng, bác Kiều lại chú trọng nhấn mạnh quy định chế độ của Kỳ Trạch, tất cả những việc cần chú ý của Kỳ gia, liệt kê từng cái một.

Lâm Mạn vừa đem những quy định cứng nhắc này sao chép ở trên laptop, vừa thán phục với gia quy của Kỳ Trạch! Hoàng thất quý tộc cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi! “Lâm Mạn, hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc! Hy vọng từ hôm nay trở đi, cô hãy chấn chỉnh thái độ của mình, lấy chăm sóc cô chủ nhọ là nhiệm vụ thứ nhất của mình! Được rồi, cuộc họp sáng nay liền đến đây thôi, tan họp!”
Vừa nói, bác Kiều nhìn về phía Lâm Mạn trong đám người, “Cô lại đây với tôi, tôi còn phải cùng cô giải thích một số việc.


Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, tôi sẽ dẫn dắt cô quen thuộc với nội dung công việc của cô!”
“Hiểu rồi ạ.


Lâm Mạn đi về phía bác Kiều.

Lướt qua bên người chị Phương, cô đột nhiên dừng bước chân, ánh mắt thật sâu nhìn về phía chị Phương, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói một cách lạnh lùng, “Tiền bối, trong mắt chị không cho phép tôi như vậy? Hay là nói, tôi cầm lương tháng năm mươi vạn nên khiến chị căm ghét như vậy?”
Chị Phương ánh mắt khinh thường, “Lương tháng năm mươi vạn, cũng không phải là ai cũng có thể lấy được! Tôi nhìn xem cô có thể kiên trì đến mấy ngày? Cô chủ nhỏ khó hầu hạ, trước đó cũng đã đuổi đi nhiều bảo mẫu, tôi thấy cô cũng chống đỡ không được mấy ngày! Năm mươi vạn này có thể cầm vào tay hay không còn chưa chắc đâu! Cô không cảm thấy bây giờ cô đắc ý còn quá sớm?”
“Đa tạ tiền bối nhắc nhờ, ngày hôm qua còn phải cảm ơn tiền bối đã dạy cho tôi bài học, để cho tôi biết, lòng người ngăn cách bởi cái bụng.


Dừng một chút, Lâm Mạn lại ý tứ sâu xa nói, “Chẳng qua, lần sau tiền bối không nên dùng thủ đoạn đê tiện như vậy nữa, tôi cũng không phải là kẻ ăn chay, sẽ không luôn chiu tiền bối đâu!”
Nói xong, Lâm Mạn liền theo bác Kiều đi.

“Hừ! Còn dám uy hiếp tôi? Lần này xem là cô may mắn!”
Dọc theo đường đi, quản gia đi ở phía trước, nhưng từ đầu đến cuối đều cau mày.

“Tôi không phải nói với cô không nên dùng loại nước hoa tầm thường này, cô chủ nhỏ không thích mùi hương tầm thường này!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện