Nhưng bây giờ thì khác.

Sau này, cô có thể thay đổi mỗi ngày làm một kiểu tóc cho Mộ Tuyết.

Hạnh phúc lớn nhất khi sinh con gái, chính là mỗi ngày được trang điểm thật đẹp cho công chúa nhỏ.

Lâm Mạn nắm tay Tiểu Mộ Tuyết đi tới cửa, vừa mới mở cửa ra, ngay khi quản gia định trách mắng cô, đã thấy Tiểu Mộ Tuyết đứng bên cạnh Lâm Mạn, ngoan ngoãn đáng yêu, mặc cho cô nắm tay, suýt chút nữa con ngươi bị lòi ra vì trợn mắt! Cô công chúa nhỏ này nổi tiếng là khó hầu hạ.

Tiểu Mộ Tuyết rất hay nổi giận khi bị gọi dậy, ngày thường gọi cô bé thức dậy, trong lòng người nào cũng run sợ.

Vậy mà Lâm Mạn lại giải quyết suôn sẻ như vậy? Quản gia lập tức cúi người nói: “Cô chủ nhỏ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta đến nhà ăn dùng bữa sáng được không?”
Tiểu Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới, với vẻ mặt ngạo kiều.

Quản gia ngượng ngùng nhìn Lâm Mạn, thầm xin giúp đỡ.

Lâm Mạn ngồi xổm xuống hỏi: “Mộ Tuyết, cháu có đói bụng không?”
Tiểu Mộ Tuyết gật đầu.


Cô bé vén chăn, từ trên giường ngồi dậy, Lâm Mạn ôm cô bé vào lòng, bắt đầu mặc váy cho cô bé.

Trái tim Tiểu Mộ Tuyết “lộp bộp” một tiếng, theo bản năng cô bé muốn đẩy ra, nhưng mà, lúc được Lâm Mạn ôm vào lòng, trong nháy mắt cô bé ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.

Mùi hương này làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà không thể giải thích được.

Tiểu Mộ Tuyết nhắm mắt lại, tham lam ngửi mùi hương trên người của cô, mùi hương này khiến cô bé cảm thấy gần gũi với Lâm Mạn một cách khó hiểu.

Lâm Mạn cũng lén lút ngửi sau gáy Tiểu Mộ Tuyết một chút.

Trên người của cô bé chỉ có mùi sữa.

Mùi thơm đặc biệt trên cơ thể của cô, là di truyền từ mẹ.

Mà Bắc Bẳc cũng di truyền đặc điểm này.

Trên cơ thể của Bắc Bắc cũng có mùi thơm lạ, nhưng có lẽ là vì tuổi còn nhỏ, mùi thơm còn chưa nồng, bình thường thoa một ít kem dưỡng ẩm là có thể che bớt mùi hương này.

Chỉ có điều, Tiểu Mộ Tuyết dường như không di truyền đặc điểm này.


Đây là một chuyện tốt! Khi còn nhỏ, Lâm Mạn cũng nhận thấy, mùi hương trên cơ thể của mình có phần không giống người thường.

Cô còn cảm thấy, trên người thơm thơm, các bạn nhỏ đều thích chơi với cô.





Hạnh phúc lớn nhất khi sinh con gái, chính là mỗi ngày được trang điểm thật đẹp cho công chúa nhỏ.

Lâm Mạn nắm tay Tiểu Mộ Tuyết đi tới cửa, vừa mới mở cửa ra, ngay khi quản gia định trách mắng cô, đã thấy Tiểu Mộ Tuyết đứng bên cạnh Lâm Mạn, ngoan ngoãn đáng yêu, mặc cho cô nắm tay, suýt chút nữa con ngươi bị lòi ra vi trợn mắt! Cô công chúa nhỏ này nổi tiếng là khó hầu hạ.

Tiểu Mộ Tuyết rất hay nổi giận khi bị gọi dậy, ngày thường gọi cô bé thức dậy, trong lòng người nào cũng run sợ.

Vậy mà Lâm Mạn lại giải quyết suôn sẻ như vậy? Quản gia lập tức cúi người nói: “Cô chủ nhỏ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta đến nhà ăn dùng bữa sáng được không?”
Tiểu Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới, với vẻ mặt ngạo kiều.

Quản gia ngượng ngùng nhin Lâm Mạn, thầm xin giúp đỡ.

Lâm Mạn ngồi xổm xuống hỏi: “Mộ Tuyết, cháu có đói bụng không?”
Tiểu Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện