“Cậu Kỳ, tôi…”
Kỳ Hàn Lâm hiển nhiên không có như vậy nhiều kiên nhẫn.
Anh hơi nheo mắt lại, Dịch Chính Quốc chỉ cảm thấy một trận da đầu tê
dại, lập tức tìm cớ thoái thác: “Tôi còn có việc, đi trước một bước…”
Nói xong, ông ta vội vàng rời đi.
Mãi cho đến khi Dịch Chính Quốc bước nhanh rời đi, Lâm Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đỉnh đầu lại vang lẽn giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Hai người biết nhau?”
Lâm Mạn ngước mắt lên, nhưng lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Ngay lập tức cô nói: “Không quen biết.
”
“Vậy vì sao ông ta phải dây dưa cô?”
Trong đầu Lâm Mạn một mớ hỗn độn.
Cô có chút không dám lại gần Kỳ Hàn Lâm, hơi lùi về sau một bước, nhưng cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, kéo cô quay lại về phía mình.
“Mùi hương trên cơ thể của cô…” Kỳ Hàn Lâm nói, cúi đầu nhẹ ngửi.
Mùi thơm kỳ là này chính là đầu sỏ khiến anh suýt mất kiểm soát vào tối hôm qua.
“Trời sinh?” Giọng người đàn ông khô khốc.
Lâm Mạn căng da đầu gật đầu: “Vâng… Di truyền từ mẹ.
”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Cô chính là dựa vào mùi hương này để quyến rũ đàn ông?”
Lâm Mạn tức khắc thẹn quá thành
giận: “Kỳ Hàn Lâm, anh nói như vậy là có ý gì? Nếu anh đường đường chính chính là quân tử thì tôi có thể quyến rũ anh được sao?”
Kỳ Hàn Lâm cúi đầu, giữ chặt cằm cô, gằn từng chữ một nói: “Ai nói với cô, tôi là quân tử?”
Lâm Mạn mặt cứng đờ.
Bởi vì động tác của anh, môi cô khẽ mở, hấp dẫn như cánh hoa mềm mại.
Kỳ Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào cánh môi một lúc lâu, mới cố gắng di
chuyển sự chú ý, chất vấn nói: “Vì sao không che giấu thật tốt?”
Lâm Mạn lẩm bẩm nói: “Bác Kiều không cho tôi dùng nước hoa.
”
Kỳ Hàn Lâm không nói.
Anh giữ cổ tay của cô, càng giữ càng nắm chặt.
Mùi thơm lạ lùng trên cơ thể cô khiến người ta khó mà kháng cự lại.
Ngay cả người có định lực lợi hại như anh, trong chốc lát cũng khó có thể đẩy cô ra.
Kỳ Hàn Lâm đột nhiên thả tay cô ra, nói với cô: “Trở về đi.
”
Lâm Mạn lùi lại một bước, vẻ mặt nghi hoặc.
“Nếu không có sự cho phép của tôi thì cô không được phép ra ngoài.
”
Kỳ Hàn Lâm giọng nói trở nên khàn khàn kỳ quái.
Lâm Mạn ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Trụ sở Kỳ thị Viễn Đông.
Cửa văn phòng Chủ tịch.
Kỳ Hàn Nguyệt gõ cửa, lại không có ai đáp lại.
Cô đẩy cửa ra đi vào: “Anh?”
Văn phòng không có ai.
Kỳ Hàn Nguyệt nhìn quanh bốn phía, lại thấy trên bàn có một hộp quà tinh xảo.
Cô đi qua, xuất phát từ tò mò mở ra, lại là một chai nước hoa cao cấp tinh xảo.
Kỳ Hàn Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn!
Đây chính là nước hoa SECRETDELAREINE của Guerlain.
Chai nước hoa này có thể dùng làm kim cài áo, cũng có thể làm vòng cổ, bẽn trong đựng dung dịch nước hoa, làm từ kim cương 14 cara, tốn 500 giờ để làm ra.
Kỳ Hàn Lâm hiển nhiên không có như vậy nhiều kiên nhẫn.
Anh hơi nheo mắt lại, Dịch Chính Quốc chỉ cảm thấy một trận da đầu tê
dại, lập tức tìm cớ thoái thác: “Tôi còn có việc, đi trước một bước…”
Nói xong, ông ta vội vàng rời đi.
Mãi cho đến khi Dịch Chính Quốc bước nhanh rời đi, Lâm Mạn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đỉnh đầu lại vang lẽn giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Hai người biết nhau?”
Lâm Mạn ngước mắt lên, nhưng lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Ngay lập tức cô nói: “Không quen biết.
”
“Vậy vì sao ông ta phải dây dưa cô?”
Trong đầu Lâm Mạn một mớ hỗn độn.
Cô có chút không dám lại gần Kỳ Hàn Lâm, hơi lùi về sau một bước, nhưng cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, kéo cô quay lại về phía mình.
“Mùi hương trên cơ thể của cô…” Kỳ Hàn Lâm nói, cúi đầu nhẹ ngửi.
Mùi thơm kỳ là này chính là đầu sỏ khiến anh suýt mất kiểm soát vào tối hôm qua.
“Trời sinh?” Giọng người đàn ông khô khốc.
Lâm Mạn căng da đầu gật đầu: “Vâng… Di truyền từ mẹ.
”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Cô chính là dựa vào mùi hương này để quyến rũ đàn ông?”
Lâm Mạn tức khắc thẹn quá thành
giận: “Kỳ Hàn Lâm, anh nói như vậy là có ý gì? Nếu anh đường đường chính chính là quân tử thì tôi có thể quyến rũ anh được sao?”
Kỳ Hàn Lâm cúi đầu, giữ chặt cằm cô, gằn từng chữ một nói: “Ai nói với cô, tôi là quân tử?”
Lâm Mạn mặt cứng đờ.
Bởi vì động tác của anh, môi cô khẽ mở, hấp dẫn như cánh hoa mềm mại.
Kỳ Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào cánh môi một lúc lâu, mới cố gắng di
chuyển sự chú ý, chất vấn nói: “Vì sao không che giấu thật tốt?”
Lâm Mạn lẩm bẩm nói: “Bác Kiều không cho tôi dùng nước hoa.
”
Kỳ Hàn Lâm không nói.
Anh giữ cổ tay của cô, càng giữ càng nắm chặt.
Mùi thơm lạ lùng trên cơ thể cô khiến người ta khó mà kháng cự lại.
Ngay cả người có định lực lợi hại như anh, trong chốc lát cũng khó có thể đẩy cô ra.
Kỳ Hàn Lâm đột nhiên thả tay cô ra, nói với cô: “Trở về đi.
”
Lâm Mạn lùi lại một bước, vẻ mặt nghi hoặc.
“Nếu không có sự cho phép của tôi thì cô không được phép ra ngoài.
”
Kỳ Hàn Lâm giọng nói trở nên khàn khàn kỳ quái.
Lâm Mạn ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Trụ sở Kỳ thị Viễn Đông.
Cửa văn phòng Chủ tịch.
Kỳ Hàn Nguyệt gõ cửa, lại không có ai đáp lại.
Cô đẩy cửa ra đi vào: “Anh?”
Văn phòng không có ai.
Kỳ Hàn Nguyệt nhìn quanh bốn phía, lại thấy trên bàn có một hộp quà tinh xảo.
Cô đi qua, xuất phát từ tò mò mở ra, lại là một chai nước hoa cao cấp tinh xảo.
Kỳ Hàn Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn!
Đây chính là nước hoa SECRETDELAREINE của Guerlain.
Chai nước hoa này có thể dùng làm kim cài áo, cũng có thể làm vòng cổ, bẽn trong đựng dung dịch nước hoa, làm từ kim cương 14 cara, tốn 500 giờ để làm ra.
Danh sách chương