Chặng đường sau đó Kỳ Hàn
Lâm để Lâm Mạn chăm sóc Mộ Tuyết, ngay cả khi đến bệnh viện cũng đẻ Lâm Mạn ôm Mộ Tuyết.
Thuốc sát trùng của bệnh viện có hơi gay mũi, cái mũi nhỏ của Tiểu Mộ Tuyết ngửi thấy đã nhăn lại, rụt vào trong lòng Lâm Mạn.
Lâm Mạn ôm đầu cô bé nhỏ nhẹ nói: “Trước ngực dì có kim cài áo, con có thẻ ghé qua bên đó ngửi thử, không có gay mũi đâu, không sao.
”
Tiểu Mộ Tuyết do dự một lát cũng nhẹ nhàng dịch qua ngửi.
Thật sự là thơm quá đi.
Nhưng không có thơm bằng mùi hương trên người dì xinh đẹp.
Cô bé lại xê dịch trở về.
Ba người rất nhanh đã đi đến trước của phòng bệnh của Dịch Thanh Vũ.
Trước cửa có bảo vệ, nhận ra Kỳ Lâm Hàn lập tức giương cồ hô: “Kỳ gia tới!!”
Kẽo kẹt.
Người bên trong lập tức đẩy cửa
ra.
“Giám đốc Kỳ, rốt cuộc cậu cũng đến, cậu…”vẻ mặt Dịch Chính Quốc vô cùng vui vẻ, nhưng trong nháy mắt đã sụp xuống V] nhìn thấy Lâm Mạn ở đằng sau.
Nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục lại bình thường, lại cười tươi rói tiến lên trước mặt Tiểu Mộ Tuyết: “Mộ Tuyết, lại cao thêm một chút rồi nha! Thật là đáng yêu quá!”
Nói như thế nào đi chăng nữa đứa bé gái này vẫn là cháu ngoại ông ta.
Cho dù Kỳ Hàn Lâm đã nói đứa bé này kể từ đây không còn quan hệ với Dịch gia, ông ta không dám tự xưng cái danh “ông ngoại” này, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ đứa bé gái này căn bản không phải do chính con gái ông, Dịch Thanh Vũ sinh ra, bởi vậy sự thân thiết này chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Tiểu Mộ Tuyết rất cảnh giác với người này, Dịch Chính Quốc này có gương mặt khiến người khác không thích chút nào.
Cô bé kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác, ngụ ý không để Dịch Chính
Quốc vào mắt.
Đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, ai đối tốt với mình, ai đối xấu với mình đều có thể cảm nhận được.
Ngay tức khắc Dịch Chính Quốc xấu hổ không thôi, ngay lúc tầm mắt đưa lên vô tình thấy mặt Lâm Mạn lập tức giận sôi máu, rất muốn hỏi cô sao lại xuất hiện ờ đây, nhưng nể mặt Kỳ Hàn Lâm ông ta không thể nói như vậy, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi chuyển tầm mắt.
Lâm Mạn “…”
Cô không giẫm đuôi của ông ta, hơn nữa nếu không phải vì Tiểu Mộ Tuyết cô cũng sẽ không xuất hiện ờ đây.
Sắc mặt này của Dịch Chính Quốc thực sự không thể hiểu được.
Hai người còn chưa chú ý đến nhưng Kỳ Hàn Lâm đã quan sát toàn bộ cảnh này, ánh mắt anh đen như mực nhìn có chút thâm sâu.
“Aiya, Hàn Lâm và Mộ Tuyết cùng tới, Thanh Vũ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui!” Dịch Chính Quốc đi đến trước cửa, làm tư thế “mời” với Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm lười biếng nhướng mày kiếm, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh của Dịch Thanh Vũ có hai người giúp việc đang bận rộn, Dịch Chính Quốc mở miệng: “Các người đi ra ngoài trước đi, nếu không có chuyện quan trọng cũng đừng đi vào.
”
“Vâng.
”
“Aiya, Hàn Lâm và Mộ Tuyết cùng tới, Thanh Vũ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui!” Dịch Chính Quốc đi đến trước cửa, làm tư thế “mời” với Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm lười biếng nhướng mày kiếm, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh của Dịch Thanh Vũ có hai người giúp việc đang bận rộn, Dịch Chính Quốc mở miệng: “Các người đi ra ngoài trước đi, nếu không có chuyện quan trọng cũng đừng đi vào.
”
“Vâng.
”
Người giúp việc lui ra sau, Dịch Chính Quốc và Kỳ Hàn Lâm đi đến trước giường bệnh.
“Thanh Vũ, tỉnh dậy, anh Hàn Lâm của con tới thăm con nè.
”
Trên giường bệnh, Dịch Thanh Vũ tuy ốm yếu nhưng lại xinh đẹp chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt cô ta mờ mịt, mang theo dáng vẻ đơn thuần vô tội, da thịt tái nhợt trong giống như búp bê sứ vừa chạm vào sẽ vỡ vụn.
“Anh…Hàn Lâm…”
Bởi vì mới tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, các chức năng trên cơ thể Dịch Thanh Vũ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc nói chuyện âm thanh khàn khàn, đôi môi đỏ tươi lúc trước cũng khô nứt.
Kỳ Hàn Lâm nhẹ nhàng gật đầu với cô ta, xem như chào hỏi.
“Nào, nhìn xem con gái của con, Mộ Tuyết, Kỳ Mộ Tuyết, đây là con gái của con và Kỳ Hàn Lâm.
”
Con gái?
Cô có con gái?
Nhưng mà cô ta và Kỳ Hàn Lâm vẫn chưa từng có….
Lâm để Lâm Mạn chăm sóc Mộ Tuyết, ngay cả khi đến bệnh viện cũng đẻ Lâm Mạn ôm Mộ Tuyết.
Thuốc sát trùng của bệnh viện có hơi gay mũi, cái mũi nhỏ của Tiểu Mộ Tuyết ngửi thấy đã nhăn lại, rụt vào trong lòng Lâm Mạn.
Lâm Mạn ôm đầu cô bé nhỏ nhẹ nói: “Trước ngực dì có kim cài áo, con có thẻ ghé qua bên đó ngửi thử, không có gay mũi đâu, không sao.
”
Tiểu Mộ Tuyết do dự một lát cũng nhẹ nhàng dịch qua ngửi.
Thật sự là thơm quá đi.
Nhưng không có thơm bằng mùi hương trên người dì xinh đẹp.
Cô bé lại xê dịch trở về.
Ba người rất nhanh đã đi đến trước của phòng bệnh của Dịch Thanh Vũ.
Trước cửa có bảo vệ, nhận ra Kỳ Lâm Hàn lập tức giương cồ hô: “Kỳ gia tới!!”
Kẽo kẹt.
Người bên trong lập tức đẩy cửa
ra.
“Giám đốc Kỳ, rốt cuộc cậu cũng đến, cậu…”vẻ mặt Dịch Chính Quốc vô cùng vui vẻ, nhưng trong nháy mắt đã sụp xuống V] nhìn thấy Lâm Mạn ở đằng sau.
Nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục lại bình thường, lại cười tươi rói tiến lên trước mặt Tiểu Mộ Tuyết: “Mộ Tuyết, lại cao thêm một chút rồi nha! Thật là đáng yêu quá!”
Nói như thế nào đi chăng nữa đứa bé gái này vẫn là cháu ngoại ông ta.
Cho dù Kỳ Hàn Lâm đã nói đứa bé này kể từ đây không còn quan hệ với Dịch gia, ông ta không dám tự xưng cái danh “ông ngoại” này, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ đứa bé gái này căn bản không phải do chính con gái ông, Dịch Thanh Vũ sinh ra, bởi vậy sự thân thiết này chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.
Tiểu Mộ Tuyết rất cảnh giác với người này, Dịch Chính Quốc này có gương mặt khiến người khác không thích chút nào.
Cô bé kiêu ngạo quay mặt đi chỗ khác, ngụ ý không để Dịch Chính
Quốc vào mắt.
Đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, ai đối tốt với mình, ai đối xấu với mình đều có thể cảm nhận được.
Ngay tức khắc Dịch Chính Quốc xấu hổ không thôi, ngay lúc tầm mắt đưa lên vô tình thấy mặt Lâm Mạn lập tức giận sôi máu, rất muốn hỏi cô sao lại xuất hiện ờ đây, nhưng nể mặt Kỳ Hàn Lâm ông ta không thể nói như vậy, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi chuyển tầm mắt.
Lâm Mạn “…”
Cô không giẫm đuôi của ông ta, hơn nữa nếu không phải vì Tiểu Mộ Tuyết cô cũng sẽ không xuất hiện ờ đây.
Sắc mặt này của Dịch Chính Quốc thực sự không thể hiểu được.
Hai người còn chưa chú ý đến nhưng Kỳ Hàn Lâm đã quan sát toàn bộ cảnh này, ánh mắt anh đen như mực nhìn có chút thâm sâu.
“Aiya, Hàn Lâm và Mộ Tuyết cùng tới, Thanh Vũ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui!” Dịch Chính Quốc đi đến trước cửa, làm tư thế “mời” với Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm lười biếng nhướng mày kiếm, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh của Dịch Thanh Vũ có hai người giúp việc đang bận rộn, Dịch Chính Quốc mở miệng: “Các người đi ra ngoài trước đi, nếu không có chuyện quan trọng cũng đừng đi vào.
”
“Vâng.
”
“Aiya, Hàn Lâm và Mộ Tuyết cùng tới, Thanh Vũ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui!” Dịch Chính Quốc đi đến trước cửa, làm tư thế “mời” với Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm lười biếng nhướng mày kiếm, chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh của Dịch Thanh Vũ có hai người giúp việc đang bận rộn, Dịch Chính Quốc mở miệng: “Các người đi ra ngoài trước đi, nếu không có chuyện quan trọng cũng đừng đi vào.
”
“Vâng.
”
Người giúp việc lui ra sau, Dịch Chính Quốc và Kỳ Hàn Lâm đi đến trước giường bệnh.
“Thanh Vũ, tỉnh dậy, anh Hàn Lâm của con tới thăm con nè.
”
Trên giường bệnh, Dịch Thanh Vũ tuy ốm yếu nhưng lại xinh đẹp chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt cô ta mờ mịt, mang theo dáng vẻ đơn thuần vô tội, da thịt tái nhợt trong giống như búp bê sứ vừa chạm vào sẽ vỡ vụn.
“Anh…Hàn Lâm…”
Bởi vì mới tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, các chức năng trên cơ thể Dịch Thanh Vũ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc nói chuyện âm thanh khàn khàn, đôi môi đỏ tươi lúc trước cũng khô nứt.
Kỳ Hàn Lâm nhẹ nhàng gật đầu với cô ta, xem như chào hỏi.
“Nào, nhìn xem con gái của con, Mộ Tuyết, Kỳ Mộ Tuyết, đây là con gái của con và Kỳ Hàn Lâm.
”
Con gái?
Cô có con gái?
Nhưng mà cô ta và Kỳ Hàn Lâm vẫn chưa từng có….
Danh sách chương