Chiếc váy này lại bị Lâm Mạn “làm bẩn”.
Cô ta tuyệt đối không cho phép!
Đồ mà Kỳ Hàn Nguyệt để vào mắt, Lâm Mạn đừng hòng có được!
“Cô, cái người này cô có ý gì, váy ờ trong tay tôi đã định sẵn tôi muốn mua rồi, cho dù cô có muốn cũng phải xếp hàng, tiểu
thư.
” Lâm Mạn mỉa mai châm chọc nói.
“Lâm Mạn, cô đừng có mà không biết điều như vậy, tôi không tin cô mua nổi chiếc váy này.
”
“Thật ngại quá, không liên quan đến cô.
”
Lâm Mạn cầm lấy quần áo đi vào bên trong phòng thay đồ.
Kỳ Hàn Nguyệt tức giận muốn chết, đang định tóm lấy cô lại nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông.
Toàn thân mặc áo sơ mi đen, đường cắt may tinh tế, thêm làn da trắng nõn.
Trong ngực anh đang ôm một cô bé trông rất đáng yêu với đôi má bánh bao mềm mại như thỏ con.
Là anh!
Còn có Mộ Tuyết.
Kỳ Hàn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đi về phía Kỳ Hàn Lâm: “Anh! Bảo mẫu nhà anh ăn hiếp em!”
Cô ta vừa nói vừa ngôi xuông
bên cạnh Kỳ Hàn Lâm, thân mật ôm lấy cánh tay anh.
Kỳ Hàn Lâm sắc mặt bất động né tránh, ánh mắt lạnh lẽ nhìn cô ta, cảnh cáo cô ta đừng có lỗ mãng.
“Anh, em nghiêm túc, cô ta cướp cái váy mấy trăm vạn mà em muốn mua, gần mấy trăm vạn đó, có phải cô ta lừa tiền của anh không.
”
Cái váy đó mấy trăm vạn?
Kỳ Hàn Lâm trầm ngâm không trả lời.
Kỳ Hàn Nguyệt cho rằng Kỳ Hàn Lâm đang suy nghĩ nên đối phó Lâm Mạn như thế nào, cô ta lập tức vội rèn sắt ngay khi nóng, nói: “Anh, trước đây em có quen biết Lâm Mạn, ở trường đại học cô ta không phải loại người tốt lành gì, anh nên chú ý hơn.
”
Tiểu Mộ Tuyết nghe được lời này, kỳ lạ thay lại cảm thấy không vui, cô bé quay đầu đi nơi khác, muốn trốn trong lòng Kỳ Hàn Lâm.
Lâm Mạn là người rất tốt.
Cô bé giận dỗi nghĩ.
Kỳ Hàn Lâm khống chế động tác của Tiểu Mộ Tuyết, ôm cô bé vào trong lòng.
Tiểu Mộ Tuyết nghẹn đến mức mặt đỏ lên, tay nhỏ quay cuồng không ngừng tỏ vẻ kháng nghị.
“Mộ Tuyết, đừng động.
” Kỳ Hàn Lâm nói với con gái, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng cơ bản là cô bé không nghe.
cô không hề thích Kỳ Hàn Nguyệt, không muốn làm thân với cô ta!
Đột nhiên.
Tiểu Mộ Tuyết đột nhiên ngừng động tác, mở to đôi mắt nai đang bao phủ bởi một tầng nước mắt mỏng.
Lâm Mạn mặc chiếc váy dài nửa người chậm rãi đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Kỳ Hàn Lâm cùng Kỳ Hàn Nguyệt nghe được thanh âm, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Kỳ Hàn Nguyệt hung hăng sửng sốt.
Lâm Mạn này thay đổi đồ hầu gái vậy mà lại đẹp như thế!.
Cô ta tuyệt đối không cho phép!
Đồ mà Kỳ Hàn Nguyệt để vào mắt, Lâm Mạn đừng hòng có được!
“Cô, cái người này cô có ý gì, váy ờ trong tay tôi đã định sẵn tôi muốn mua rồi, cho dù cô có muốn cũng phải xếp hàng, tiểu
thư.
” Lâm Mạn mỉa mai châm chọc nói.
“Lâm Mạn, cô đừng có mà không biết điều như vậy, tôi không tin cô mua nổi chiếc váy này.
”
“Thật ngại quá, không liên quan đến cô.
”
Lâm Mạn cầm lấy quần áo đi vào bên trong phòng thay đồ.
Kỳ Hàn Nguyệt tức giận muốn chết, đang định tóm lấy cô lại nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông.
Toàn thân mặc áo sơ mi đen, đường cắt may tinh tế, thêm làn da trắng nõn.
Trong ngực anh đang ôm một cô bé trông rất đáng yêu với đôi má bánh bao mềm mại như thỏ con.
Là anh!
Còn có Mộ Tuyết.
Kỳ Hàn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đi về phía Kỳ Hàn Lâm: “Anh! Bảo mẫu nhà anh ăn hiếp em!”
Cô ta vừa nói vừa ngôi xuông
bên cạnh Kỳ Hàn Lâm, thân mật ôm lấy cánh tay anh.
Kỳ Hàn Lâm sắc mặt bất động né tránh, ánh mắt lạnh lẽ nhìn cô ta, cảnh cáo cô ta đừng có lỗ mãng.
“Anh, em nghiêm túc, cô ta cướp cái váy mấy trăm vạn mà em muốn mua, gần mấy trăm vạn đó, có phải cô ta lừa tiền của anh không.
”
Cái váy đó mấy trăm vạn?
Kỳ Hàn Lâm trầm ngâm không trả lời.
Kỳ Hàn Nguyệt cho rằng Kỳ Hàn Lâm đang suy nghĩ nên đối phó Lâm Mạn như thế nào, cô ta lập tức vội rèn sắt ngay khi nóng, nói: “Anh, trước đây em có quen biết Lâm Mạn, ở trường đại học cô ta không phải loại người tốt lành gì, anh nên chú ý hơn.
”
Tiểu Mộ Tuyết nghe được lời này, kỳ lạ thay lại cảm thấy không vui, cô bé quay đầu đi nơi khác, muốn trốn trong lòng Kỳ Hàn Lâm.
Lâm Mạn là người rất tốt.
Cô bé giận dỗi nghĩ.
Kỳ Hàn Lâm khống chế động tác của Tiểu Mộ Tuyết, ôm cô bé vào trong lòng.
Tiểu Mộ Tuyết nghẹn đến mức mặt đỏ lên, tay nhỏ quay cuồng không ngừng tỏ vẻ kháng nghị.
“Mộ Tuyết, đừng động.
” Kỳ Hàn Lâm nói với con gái, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng cơ bản là cô bé không nghe.
cô không hề thích Kỳ Hàn Nguyệt, không muốn làm thân với cô ta!
Đột nhiên.
Tiểu Mộ Tuyết đột nhiên ngừng động tác, mở to đôi mắt nai đang bao phủ bởi một tầng nước mắt mỏng.
Lâm Mạn mặc chiếc váy dài nửa người chậm rãi đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Kỳ Hàn Lâm cùng Kỳ Hàn Nguyệt nghe được thanh âm, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Kỳ Hàn Nguyệt hung hăng sửng sốt.
Lâm Mạn này thay đổi đồ hầu gái vậy mà lại đẹp như thế!.
Danh sách chương