Cô không nhanh không chậm mà nói: “Tôi phải ngăn cản bọn họ ký hợp đồng trước, lấy khế đất về mới được.
”
“Vậy có nghĩa là khế đất cũng không ở trong tay cháu? Sao có thể được, Vân Lương không có khả cô cái khế đất kia, lúc trước mẹ cháu đã nói qua, nó đặt khế đất ở trong két sắt trong nhà, Vân Lương cũng không biết chuyện này.
”
“Không ở trong tay tôi.
”
“Chuyện này….
.
” sắc mặt của
Lâm Tri Thư trầm xuống, “Cháu đang lừa dì đúng hay không? Cháu đây là muốn cầm cầm khế đất tìm Vân Lương, sau đó cùng với anh ta phân chia sản nghiệp của tổ tiên!!”
“Tin hay không thì tùy bà, dù sao nếu như Vân Lương ký hợp đồng xong thì bà cùng tôi không ai chiếm được chuyện tốt gì cả.
”
Giọng nói của Lâm Mạn không chút để ý làm cho Lâm Tri Thư bắt đầu hoảng loạn, theo bản cô bà ta nghiêng đầu muốn tìm tôn đào thảo luận rồi lại quyết định, nhưng mà tôn đào đang ngủ trưa, ngủ như lợn chết ấy, kêu cũng kêu không tỉnh.
Lâm Tri Thư nghĩ, khế đất này nếu ở trong tay Lâm Mạn thì sau này lại nghĩ cách lấy lại đây là được.
Nhưng nếu khế đất này thật sự ở trong tay Vân Lương kia thì kia có như thế nào đi nữa thì chính mình đều không thể lấy được khế đất cùng sản nghiệp của tổ tiên.
“Được rồi.
” Lâm Tri Thư nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Tao đưa địa chỉ cho mày.
”
Mười giây sau.
Lâm Mạn khép di động lại, nói với tài xế ngồi phía trước: “Tài xế, đi hội sở Thu Nam.
”
Xe chuyển hướng chạy, cô tựa về phía sau nửa nằm nửa dựa vào
lưng ghế, khép lại hai mắt.
“Cô ơi, đến nơi rồi.
”
Lúc Lâm Mạn ngủ đến mơ mơ màng màng thì nghe được giọng nói của tài xế, cô lập tức tỉnh táo lại, xoa xoa đôi mắt, dùng di động trả tiền sau đó xuống xe.
Một đống kiến trúc theo phong cách nước Anh phục cổ, cao ngất khí phái, sau cửa kính có các lễ tân ăn mặc sườn xám, đang cung kính đứng ở đấy.
Lâm Mạn đẩy ra cửa của hội sờ Thu Nam.
“Chào ngài, xin hỏi ngài có lệnh bài thân phận hoặc chìa khóa bí mật không?”
“Có.
” Lâm Mạn trưng mã qr ra.
Lâm Mạn không có thân phận là hội viên của hội sở Thu Nam, là vừa nãy Lâm Tri Thư bảo cô download một cái app, chỉ cần đưa vào username cùng mật mã đăng nhập là có thể có được mã qr là chìa khoá bí mật.
Sau khi Nhân viên lễ tân nữ thẩm tra đối chiếu xong, cười càng xán lạn: “Được rồi, cô Lâm, thỉnh ngài đi theo tôi.
”
Dọc theo đường đi, Lâm Mạn nhìn đến rất nhiều đồ cổ giá cả xa xỉ, có chút đồ vật mà ngày khai quật còn xa xăm hơn nhà họ Lâm, ngược dòng đến hơn mấy trăm năm trước.
Nơi này đúng thật là xa hoa.
Phòng của Lâm Tri Thư gọi là ‘hồ hoa sen’, đẩy cửa ra thì tầm mắt của Lâm Mạn đã bị hoa sen lấp đầy.
Lâm Mạn chờ đến sau khi nhân viên lễ tân nước trà tới rồi rời đi, đứng dậy lấy ra di động.
Bản thiết kế của hội sở Thu Nam.
Lâm Tri Thư chỉ biết địa chỉ nhưng không biết Vân Lương ở phòng nào, Lâm Mạn chỉ có thể dùng phương pháp bài trừ pháp để phán đoán.
“Phòng này quá nhỏ, cái này quá lộ, cái này…” Tầm mắt của Lâm Mạn dừng ở trên ba chữ ‘quảng hàn các’.
Không biết vì sao mà cô có linh
cảm là.
Chắc là cái này.
Lâm Mạn cất di động đi, mở cửa phòng ta, tính toán đến quảng hàn các thử vận may.
Trong quảng hàn các.
.
”
“Vậy có nghĩa là khế đất cũng không ở trong tay cháu? Sao có thể được, Vân Lương không có khả cô cái khế đất kia, lúc trước mẹ cháu đã nói qua, nó đặt khế đất ở trong két sắt trong nhà, Vân Lương cũng không biết chuyện này.
”
“Không ở trong tay tôi.
”
“Chuyện này….
.
” sắc mặt của
Lâm Tri Thư trầm xuống, “Cháu đang lừa dì đúng hay không? Cháu đây là muốn cầm cầm khế đất tìm Vân Lương, sau đó cùng với anh ta phân chia sản nghiệp của tổ tiên!!”
“Tin hay không thì tùy bà, dù sao nếu như Vân Lương ký hợp đồng xong thì bà cùng tôi không ai chiếm được chuyện tốt gì cả.
”
Giọng nói của Lâm Mạn không chút để ý làm cho Lâm Tri Thư bắt đầu hoảng loạn, theo bản cô bà ta nghiêng đầu muốn tìm tôn đào thảo luận rồi lại quyết định, nhưng mà tôn đào đang ngủ trưa, ngủ như lợn chết ấy, kêu cũng kêu không tỉnh.
Lâm Tri Thư nghĩ, khế đất này nếu ở trong tay Lâm Mạn thì sau này lại nghĩ cách lấy lại đây là được.
Nhưng nếu khế đất này thật sự ở trong tay Vân Lương kia thì kia có như thế nào đi nữa thì chính mình đều không thể lấy được khế đất cùng sản nghiệp của tổ tiên.
“Được rồi.
” Lâm Tri Thư nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Tao đưa địa chỉ cho mày.
”
Mười giây sau.
Lâm Mạn khép di động lại, nói với tài xế ngồi phía trước: “Tài xế, đi hội sở Thu Nam.
”
Xe chuyển hướng chạy, cô tựa về phía sau nửa nằm nửa dựa vào
lưng ghế, khép lại hai mắt.
“Cô ơi, đến nơi rồi.
”
Lúc Lâm Mạn ngủ đến mơ mơ màng màng thì nghe được giọng nói của tài xế, cô lập tức tỉnh táo lại, xoa xoa đôi mắt, dùng di động trả tiền sau đó xuống xe.
Một đống kiến trúc theo phong cách nước Anh phục cổ, cao ngất khí phái, sau cửa kính có các lễ tân ăn mặc sườn xám, đang cung kính đứng ở đấy.
Lâm Mạn đẩy ra cửa của hội sờ Thu Nam.
“Chào ngài, xin hỏi ngài có lệnh bài thân phận hoặc chìa khóa bí mật không?”
“Có.
” Lâm Mạn trưng mã qr ra.
Lâm Mạn không có thân phận là hội viên của hội sở Thu Nam, là vừa nãy Lâm Tri Thư bảo cô download một cái app, chỉ cần đưa vào username cùng mật mã đăng nhập là có thể có được mã qr là chìa khoá bí mật.
Sau khi Nhân viên lễ tân nữ thẩm tra đối chiếu xong, cười càng xán lạn: “Được rồi, cô Lâm, thỉnh ngài đi theo tôi.
”
Dọc theo đường đi, Lâm Mạn nhìn đến rất nhiều đồ cổ giá cả xa xỉ, có chút đồ vật mà ngày khai quật còn xa xăm hơn nhà họ Lâm, ngược dòng đến hơn mấy trăm năm trước.
Nơi này đúng thật là xa hoa.
Phòng của Lâm Tri Thư gọi là ‘hồ hoa sen’, đẩy cửa ra thì tầm mắt của Lâm Mạn đã bị hoa sen lấp đầy.
Lâm Mạn chờ đến sau khi nhân viên lễ tân nước trà tới rồi rời đi, đứng dậy lấy ra di động.
Bản thiết kế của hội sở Thu Nam.
Lâm Tri Thư chỉ biết địa chỉ nhưng không biết Vân Lương ở phòng nào, Lâm Mạn chỉ có thể dùng phương pháp bài trừ pháp để phán đoán.
“Phòng này quá nhỏ, cái này quá lộ, cái này…” Tầm mắt của Lâm Mạn dừng ở trên ba chữ ‘quảng hàn các’.
Không biết vì sao mà cô có linh
cảm là.
Chắc là cái này.
Lâm Mạn cất di động đi, mở cửa phòng ta, tính toán đến quảng hàn các thử vận may.
Trong quảng hàn các.
.
Danh sách chương