Lâm Mạn giật mình, muốn đưa tay ra lấy giấy tự mình lau, lại một phen cầm lấy tay anh.

“Tôi, tôi.

.

” Cô sợ tới mức
nhanh chóng tút tay trở về.

Đây chính là tay của Kỳ Hàn Lâm.

Có câu nói, không được sờ mông con copk, nghĩ cũng biết chính là, móng vuốt của con cọp khẳng định cũng không sờ được!
“Đừng nhúc nhích.


Đầu ngón tay Kỳ Hàn Lâm không nhanh không chậm mà lau đi nước mắt của cô, âm thanh trầm thấp từ tính thật dễ nghe.

Lâm Mạn có chút không được tự nhiên, hai tai đều đỏ cả một mảnh, mặt cũng chậm rãi hồng lên.

Thấy bộ dáng này của cô, anh khẽ cười một tiếng: “Xem ra, chồng cô vẫn không biết là như thế nào chết hay là đánh bạc, cũng không có dạy cô cách hòa đồng với đàn ông khác.



Người này!
Lâm Mạn nhanh chóng né tránh, trong lòng lẩm bẩm: Nếu không phải tại anh, cô cũng không đến mức lặp lại hai lần chuyện xưa.

Đương nhiên, những lời này cô không dám nói ra khỏi miệng để Kỳ Hàn Lâm biết được.

Liền tính cho dù cô nói, anh cũng không có khả năng tin.

Kỳ Hàn Lâm điều chỉnh lại bản thân, vẫn như cũ lạnh lùng cấm dục, phảng phất như vừa rồi người cùng Lâm Mạn gần như
dán vào cùng nhau không phải anh.

“Cô nói muốn xin nghỉ đi làm việc riêng, chính là việc này?”
Lâm Mạn thất thần mà ‘ ừ ’ một tiếng, tay xoa ở trên lỗ tai.

Kỳ quái.

Như thế nào còn nóng thêm.

“Vậy cô có thể trở về rồi.


“Anh đi đâu?” Lâm Mạn còn chú ) lỗ tai mình đang nóng lên, chỉ là thuận miệng hỏi.


Kỳ Hàn Lâm mắt lạnh nhíu lại:
“Cô muốn biết lịch trình của tôi?”
Lâm Mạn cả kinh, lập tức cung kính đứng ngay ngắn nói: “Thật xin lỗi cậu chủ Kỳ, tôi vừa rồi thất lễ, xin anh trách phạt.


Cô thật là lanh lợi.

Kỳ Hàn Lâm cúi người cầm lấy hiệp ước, cùng giấy tờ nhà đất và chìa khóa giao cho Lâm Mạn.

“Đây là….


“ Vào phông đọc sách của thôi bỏ vào cái ngăn kéo thứ hai.


“Cậu chủ Kỳ đây là kiểm tra tôi sao?” Lâm Mạn nhíu mày.

“có chút kiểm tra này cũng không thể thông qua, tôi làm sao có thể tin tưởng cô có thể chăm sóc tốt cho Mộ Tuyết?”
Kỳ Hàn Lâm có thể đi đến hôm nay, có được địa vị như vậy, trừ bỏ thiên phú cùng năng lực, tính cẩn thận cũng không thể thiếu.

Lâm Mạn nhận lấy, dùng sức nắm chặt như sợ đồ vật bị rớt: “Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ an toàn không bị tổn hại gì mà đưa về.


“Đi đi.


“Vâng.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện