Anh bước đến trước mặt cô, đư tay ra nắm lấy cổ tay của cô, đe cánh tay của cô nâng lên.

Là vết bỏng, vết đỏ như máu chứa đầy mụn nước, khi chạm vào sẽ bị vỡ ra.

“Gọi Đình Tứ qua đây.

” anh lạnh giọng bảo Kiều bá gọi người.

“Vâng! Kỳ gia!” Kiều bá lập tức sai người coi chừng chị Phươnc lấy điện thoại ra gọi cho bạn tốt của Kỳ Hàn Lâm kiêm thêm chú bác sĩ tư nhân.

Lúc tìm số để gọi, tay ông ta đều run hết lên.

Kỳ gia vừa đến nơi cũng chưa hỏi xem ai đã làm Lâm Mạn bị thương, đã trực tiếp kêu bác sĩ tư nhân đến.

Hiển nhiên, so với chân tướng sự thật, anh càng để ý đến Lâm Mạn hơn.

Lâm Mạn bị Kỳ Hàn Lâm đưa tới một căn phòng toàn dụng cụ, thoạt nhìn hình như là phòng y tế, nhưng lại không có một bóng người nào trong phòng.

“Kỳ gia, còn cơm chiều của cô
chủ nhỏ và con trai tôi.

.

” Lâm
Mạn nhẹ giọng nhắc nhở anh.

Cô bị thương thì bôi một chút thuốc là được rồi, nhưng bọn nhỏ sẽ bị đói.

“Cô không thể nhìn xem cô bây giờ làm sao à?” Kỳ Hàn Lâm lạnh nhạt nhìn cô.


Lâm Mạn mím môi.

Cô tại sao cảm thấy, Kỳ Hàn Lâm đối với cô so với trước kia còn lạnh nhạt hơn?
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút.


“Mộ Tuyết là con gái của tôi.


Lâm Mạn nghe những lời này sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cô lúc này mới ý thức được, bởi vì cô lúc giấy tờ nhà đất đưa ra điều kiện , đối với Kỳ Hàn Lâm xem ra là để tâm khá nhiều!
Anh hoài nghi cô lợi dụng Tiểu Mộ Tuyết.

Lâm Mạn cũng không vì chính mình giải thích, chỉ là nhỏ giọng mà bổ sung: “Nhưng mà con trai
Bắc Bắc của tôi, tôi lo lắng cho con mình sẽ bị đói, cũng sẽ lo lắng cho Mộ Tuyết sẽ bị đói a.


“Tuy rằng tôi nấu cơm không có đặc biệt ngon, nhưng mà mỗi lần Bắc Bắc ăn đều rất thỏa mãn.


Âm thanh của cô có chút hèn mọn, nhưng thời điểm khi nhắc tới hai chữ ‘ Bắc Bắc ’, lại không hiểu sao mang theo một tự hào kiêu ngạo.

Hóa ra.

Cô là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi?
Bởi vì thích con trai của mình, cho nên liền thích tất cả trẻ con?
Ánh mắt của Kỳ Hàn Lâm không hề lạnh băng như vậy nữa: “Loại bỏng này nghiêm trọng như vậy sẽ lưu lại vết sẹo, tôi xử lý cho cô trước một chút.


“A? Kỳ gia, không cần phiền anh tự mình làm đâu, tôi tự mình làm là được rồi, anh nói cho tôi biết thuốc để ờ chỗ nào là được.



Rất tốt.

Còn biết cùng anh tránh hiềm nghi.

Lâm Mạn càng thoạt nhìn không có tâm cơ, tất cả đều rất hoàn hảo không chê vào đâu được, Kỳ Hàn Lâm ngược lại càng hoài nghi cô dụng tâm kín đáo.

Đây là kinh nghiệm đã được anh tôi luyện khi ở trên thương trường.

Anh thuận tay chỉ tay sang hướng ở quầy thuốc.

Lâm Mạn đang buôi thuốc ở cánh tay, phía sau lại đột nhiên nóng lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem thuốc đánh rơi mất.

Hôm nay.

Cả ngày.

Cô không hề sống yên ổn được quá một giây.

Cô hiện tại thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại, cũng không dám kêu ra cái tên ‘ Kỳ gia ’ tới.

Kỳ Hàn Lâm chắc là cũng không muốn ôm cô đi.

Khi cô đột nhiên nhớ tới sự việc ở trong phòng tắm lúc đó, cả người đều cảm thấy không tốt.

LSP.

Cô ở trong lòng mắng ra ba chữ cái tiếng Anh.

“Cho dù là mắng ở trong lòng, cô cư nhiên cũng không dám nói ra
ba chữ kia…” Lâm Mạn nhỏ
giọng nói thầm.

Cô nghiêm túc hoài nghi, cô
được Kỳ Hàn Lâm PDST——
hơn nữa còn là hôm nay mới vừa được với.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện