“Vị tiểu thư này, tôi vừa rồi chú ý tới, trên người của cô có mùi thơm rất lạ.
”
Vừa nghe lời này.
Lâm Mạn kinh ngạc mà há to miệng, muốn hỏi anh ta là như thế nào mà đoán ra được, rõ ràng là cô mang theo Kim Cài Áo a.
Đình Tứ như là có thể đọc đọc suy nghĩ của cô vậy, một bên giúp cô bôi thuốc trên đùi, một bên nói: “khi còn nhỏ tôi có đi lạc
qua và lớn lên ở trên núi, cùng một thầy thuốc trung y đi hái thảo dược, khứu giác của tôi so với người bình thường nhạy cảm hơn.
”
Quả nhiên.
Bạn của Kỳ Hàn Lâm, cũng hoàn toàn không đơn giản.
Lâm Mạn cũng không muốn đem bí mật của mình nói ra ngoài.
Nhưng là bác sĩ cũng đã đoán được, cô nghĩ, nếu Đình Tứ ờ chỗ cô không cỏ được đáp án, nhất định sẽ đi hỏi Kỳ Hàn Lâm.
Vậy không bằng để cô tự nói.
“Đúng vậy, tôi có mùi thơm đặc trưng, ngày thường sẽ xịt nước hoa che giấu mùi.
”
“Xem ra Kỳ gia cũng biết chuyện này.
” Đình tứ chú ý tới Kim Cài Áo xa xỉ trên người cô.
“….
Cái đó là ngoài ý muốn.
”
Lâm Mạn có chút xấu hổ.
Đình Tứ đứng dậy: “Tôi có thề giúp cô che giấu mùi hương trên người, nhưng mà cần có một ít thời gian.
”
“Mãi mãi sao?” Lâm Mạn vui sướng.
Cố cũng không thích mùi hương cái này.
Mùi hương này quá trí mạng.
Cô không muốn rằng bởi vì mùi hương này mà chọc phải nợ đào hoa.
“Cũng không phải, là điều chế một ít thảo dược mà thành, có thể là túi thơm hoặc hương cao, tôi sẽ làm cho cô một chút để cô dự phòng.
”
“vậy thật tốt quá, thảo dược khẳng định so nước hoa hương thơm nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn, không dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa tôi biết Kỳ gia có ý tốt, nhưng mà cái Kim Cài Áo này quá quý trọng.
” Lâm Mạn thở dài.
“Mỹ nữ phiền não vẫn là không cần nói cho Kỳ gia tương đối tốt hơn, anh ấy không thích những người không nghe lời.
”
Lâm Mạn đương nhiên biết!
Ở trước mặt Kỳ Hàn Lâm, mỗi ngày cô đều kẹp chặt cái đuôi
làm người—–nếu cô có cái
đuôi nói.
“Cảm ơn bác sĩ Đình nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.
”
Đình Tứ cười cười.
Bôi thuốc xong, Đình Tứ tỉ mỉ nói ra các loại thuốc cần dùng, viết những việc cần chú ý và đồ vật không thẻ ăn, bởi vì anh còn phải cầm báo cáo đưa cho Kỳ Hàn Lâm, liền rời phòng y tế đi trước.
Lâm Mạn ôm một đống thuốc lớn trở về phòng bảo mẫu.
Nhìn thấy một cái đầu màu đen nhỏ lại đây, cô mới ý thức được không tốt.
“Mommy, mẹ bị thương!”
Bắc Bắc nhãn mày lại, ánh mắt có chút hung ác mà nhìn vết thương của cô: “Là ai bắt nạt mommy, con đi giúp mommy lấy lại công đạo!”
“Không phải, là mẹ không cẩn thận chạm vào nồi nên bị bỏng.
”
“Là daddy phải không?” Bắc Bắc từ nhỏ thông minh, cũng không tin tưởng lời mommy nói, cậu bé
chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: “Nếu không phải daddy, vì cái gì bố lại muốn đưa nhiều đồ ăn ngon như vậy cho Bắc Bắc?”
Lâm Mạn để thuốc, nhìn thoáng qua đồ ăn để trên bàn.
Hay thật
Một bàn tràn đầy đồ ăn.
Bắc Bắc chính là kẻ tham ăn, cũng không có ăn được nhiều đồ ăn như vậy a.
Hơn nữa này bò bít tết gan ngỗng pizza…Không giống là
món phụ, hầu hết đều là món chính!
Còn có, tại sao lại có cả bánh bao ở đây?.
”
Vừa nghe lời này.
Lâm Mạn kinh ngạc mà há to miệng, muốn hỏi anh ta là như thế nào mà đoán ra được, rõ ràng là cô mang theo Kim Cài Áo a.
Đình Tứ như là có thể đọc đọc suy nghĩ của cô vậy, một bên giúp cô bôi thuốc trên đùi, một bên nói: “khi còn nhỏ tôi có đi lạc
qua và lớn lên ở trên núi, cùng một thầy thuốc trung y đi hái thảo dược, khứu giác của tôi so với người bình thường nhạy cảm hơn.
”
Quả nhiên.
Bạn của Kỳ Hàn Lâm, cũng hoàn toàn không đơn giản.
Lâm Mạn cũng không muốn đem bí mật của mình nói ra ngoài.
Nhưng là bác sĩ cũng đã đoán được, cô nghĩ, nếu Đình Tứ ờ chỗ cô không cỏ được đáp án, nhất định sẽ đi hỏi Kỳ Hàn Lâm.
Vậy không bằng để cô tự nói.
“Đúng vậy, tôi có mùi thơm đặc trưng, ngày thường sẽ xịt nước hoa che giấu mùi.
”
“Xem ra Kỳ gia cũng biết chuyện này.
” Đình tứ chú ý tới Kim Cài Áo xa xỉ trên người cô.
“….
Cái đó là ngoài ý muốn.
”
Lâm Mạn có chút xấu hổ.
Đình Tứ đứng dậy: “Tôi có thề giúp cô che giấu mùi hương trên người, nhưng mà cần có một ít thời gian.
”
“Mãi mãi sao?” Lâm Mạn vui sướng.
Cố cũng không thích mùi hương cái này.
Mùi hương này quá trí mạng.
Cô không muốn rằng bởi vì mùi hương này mà chọc phải nợ đào hoa.
“Cũng không phải, là điều chế một ít thảo dược mà thành, có thể là túi thơm hoặc hương cao, tôi sẽ làm cho cô một chút để cô dự phòng.
”
“vậy thật tốt quá, thảo dược khẳng định so nước hoa hương thơm nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn, không dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa tôi biết Kỳ gia có ý tốt, nhưng mà cái Kim Cài Áo này quá quý trọng.
” Lâm Mạn thở dài.
“Mỹ nữ phiền não vẫn là không cần nói cho Kỳ gia tương đối tốt hơn, anh ấy không thích những người không nghe lời.
”
Lâm Mạn đương nhiên biết!
Ở trước mặt Kỳ Hàn Lâm, mỗi ngày cô đều kẹp chặt cái đuôi
làm người—–nếu cô có cái
đuôi nói.
“Cảm ơn bác sĩ Đình nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.
”
Đình Tứ cười cười.
Bôi thuốc xong, Đình Tứ tỉ mỉ nói ra các loại thuốc cần dùng, viết những việc cần chú ý và đồ vật không thẻ ăn, bởi vì anh còn phải cầm báo cáo đưa cho Kỳ Hàn Lâm, liền rời phòng y tế đi trước.
Lâm Mạn ôm một đống thuốc lớn trở về phòng bảo mẫu.
Nhìn thấy một cái đầu màu đen nhỏ lại đây, cô mới ý thức được không tốt.
“Mommy, mẹ bị thương!”
Bắc Bắc nhãn mày lại, ánh mắt có chút hung ác mà nhìn vết thương của cô: “Là ai bắt nạt mommy, con đi giúp mommy lấy lại công đạo!”
“Không phải, là mẹ không cẩn thận chạm vào nồi nên bị bỏng.
”
“Là daddy phải không?” Bắc Bắc từ nhỏ thông minh, cũng không tin tưởng lời mommy nói, cậu bé
chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: “Nếu không phải daddy, vì cái gì bố lại muốn đưa nhiều đồ ăn ngon như vậy cho Bắc Bắc?”
Lâm Mạn để thuốc, nhìn thoáng qua đồ ăn để trên bàn.
Hay thật
Một bàn tràn đầy đồ ăn.
Bắc Bắc chính là kẻ tham ăn, cũng không có ăn được nhiều đồ ăn như vậy a.
Hơn nữa này bò bít tết gan ngỗng pizza…Không giống là
món phụ, hầu hết đều là món chính!
Còn có, tại sao lại có cả bánh bao ở đây?.
Danh sách chương