Ngược lại anh càng dùng sức nắm chặt cổ tay cô , đem cả người cô kéo đến trước người.
Anh đi ở phía sau, Cô bị anh đẩy về phía trước, lảo đảo bước đi.
“Kỳ gia…”
Lâm Mạn nhỏ giọng gọi anh, trong lòng cô phiền táo lại ủy khuất.

Nhưng một chút ngỗ nghịch với anh cũng không dám.
Mắt thấy trước mặt cô xuất hiện một bức tường.
Kỳ Hàn Lâm còn đi vê phía trước.
Vì công việc!
Vì Bắc Bắc và Mộ Tuyết!
Cho dù Kỳ gia muốn cô lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng chỉ có thề ngoan ngoãn nhận mệnh.
Lâm Mạn cắn răng nhắm mắt đi về phía trước.
‘Phanh—–‘
Đụng một cái, nhưng là một chút cũng không đau.
Cô chậm rãi mở mắt ra.

Trước mặt, long bàn tay của Kỳ Hàn bị cô đụng làm xuất hiện một vết màu đỏ.
Nguy rồi.

Lâm Mạn lui về phía sau một bước: “Thực xin lỗi, Kỳ gia.”
Kết quả cái gáy trực tiếp đụng và lòng ngực Kỳ Hàn Lâm.
Lâm Mạn cứng đờ.
“… Ha.” vẫn luôn ăn nói cẩn trọng như Kỳ Hàn Lâm, hiếm khi thấy cười ra một chuỗi âm tiếc.
“Kỳ gia, đùa vui không?” ánh mắt Lâm Mạn u oán ngẩng đầu nhìn anh.
“ừ, tiếp tục cố gắng.”
“Có ông chủ như anh, tôi đúng là may mắn ba đời!”
Cô thậm chí có chút hối hận chuyện đi quản sản nghiệp tổ tiên.
Nếu như không phải vì sự kiện kia, cô cũng sẽ không bị Kỳ Hàn Lâm trước thăm dò, sau đùa bỡn.
Nhìn thấy bộ dáng tức giận đến
nổ tung của Lâm Mạn, ngón tay thon dài của Kỳ Hàn Lâm đặt trên trán xoa xoa: “Đau lắm sao?”
“Không đau!”
“Vậy bộ dạng cô như thế này, là biểu đạt sự bất mãn với chủ sao?”
‘Vâng! Tôi chỉ là một bảo mẫu, tôi làm việc đúng bổn phận của mình.

Còn ngài thì sao, cứ muốn trêu chọc tôi.” nói đến đây, Lâm Mạn đã nhịn không được, cô phải lên án!
Mỗi ngày cô phải đi sớm về tối,
anh bảo cô làm cái gì, cô cũng đều làm.
Tại sao còn muốn trêu chọc cô! Còn nói phải tiếp tục cố gắng.
Lâm Mạn chỉ dám than thở trong lòng: Làm người không thể như Kỳ Hàn Lâm!
Thân thể lười nhát của Kỳ Hàn Lâm áp về phía trước, môi mòng tự hồ dán lên tai cô: “Tôi thấy hứng thứ, cô nên cảm thấy vinh hạnh.”
Tại sao là tôi?” Lâm Mạn muốn mắng người.
Lâm Mạn cảm giác được, sau khi hỏi chuyện này, thân hình cao lớn của Kỳ Hàn Lâm hơi dừng lại một chút.
Anh buông cô ra, tự mình đi về phía trước.
Lâm Mạn: ?
Câu này của cô có gì sao?
Có điều không biết, nhìn Kỳ Hàn Lâm hờ hững lạnh lùng như ngày thường.

Nhưng thực tế, trong lòng đang bị vấn đề này chiếm đóng.
Anh không khỏi hỏi chính mình, tại sao là Lâm Mạn?
Cô thú vị là sự thật, nhưng nếu là anh chỉ vì thú vị, những năm gần đây bên người cũng sẽ không có một bóng người nào.
“Kỳ gia, bàn A3.” Lâm Mạn lúc này đã đi đến bên người anh,
nhỏ giọng nhắc nhở vị trí.
“Dần đường.”
“Vâng.”
Lâm Mạn cảm giác hình như Kỳ Hàn Lâm khôi phục lại bình thường.
“Khương Phong mà Vân Vi nói là người nào?”
“À, bạn trai cũ.” Ngữ điệu của Lâm Mạn trả lời rất lạnh nhạt: “Bởi vì ta quen biết Vân Vi, nên theo đuổi Vân Vi, tôi cùng anh ta không có quan hệ, anh ta bị bệnh
cũng không phải do tôi lây.

Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Mộ Tuyết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện