“Kỳ gia…” Cô vội vàng bò về phía sau.
Một tay Kỳ Hàn Lâm nắm chặt mắt cá chân cô, hướng phía sau kéo một cái.
Hai người cứng ngắc ở trong một tư thế vô cùng khó coi.
Lâm Mạn muốn giãy dụa, lại bị Kỳ Hàn Lâm nắm càng chặc hơn.
Anh cởi giầy ra, tiện tay đặt ở một bên.
“Bây giờ tôi hoài nghi rằng cô có thể chăm sóc tốt cho Mộ Tuyết hay không.
”
“… Còn không phải đều do anh.
” “Trách tôi?”
“Chuyện cổ vật.
”
“Lâm Mạn, đầu óc cô phát triển là vì thể hiện chiều cao đúng không?”
Lâm Mạn ngẩn người, mới phản ứng được anh là đang nói đầu óc cô là đồ trang trí.
Kỳ Hàn Lâm lấy điện thoại ra, lạnh giọng phân phó: “Đình Tứ, mua một lọ dầu hoa hồng.
”
“Tôi lại không hiểu rõ anh…”
“Về sau sẽ rõ.
”
“Vậy, lần này anh định xử lý như thế nào? Di vật này là cho nhà nước hay là cho Lâm Tri Thư?”
“Chuyện tôi đáp ứng với cô thì sẽ làm được, nếu mà cô muốn bán
ra phần đất kia, tôi cũng sẽ làm như cô muốn.
”
Mi tâm của Lâm Mạn hơi nhăn lại, thời đại học cô là học bá, kinh tế học và tâm lý học đều là môn phụ đã học qua.
Chỉ là.
Cô hoàn toàn nghĩ không ra Kỳ Hàn Lâm muốn làm gì, càng đoán không ra phương pháp của anh.
Đình Tứ mang theo dầu hoa hồng đi đến bên cạnh xe, thấy tư thế của Kỳ Hàn Lâm với Lâm
Mạn, anh ta nâng tay che mắt: “Hai vị, ban ngày ban mặt, mấy người làm như thế có chút hủy hoại bầu không khí đấy.
”
‘Cút.
H
Kỳ Hàn Lâm lấy dầu hoa hồng rồi liền đuổi người.
Đình Tứ cười cười, trực tiếp kéo cửa ghế phía trước, ngồi vào chỗ ngồi tài xế: “Mắt cá chân của Lâm tiểu thư bị thương, vậy để tôi lái xe.
”
“Lái đi.
”
Đình Tứ lái xe rất vững, nhưng có vững thì cũng bị lắc lư.
Lâm Mạn không để ý thì sẽ đụng vào người Kỳ Hàn Lâm.
Cuối cùng, anh trực tiếp kéo hai chân cô đặt trên đùi, mới có thể ổn định động tác.
Rất nhanh, xe đến Kỳ trạch.
Kỳ Hàn Lâm tìm người làm nữ đến đưa Lâm Mạn đi nghỉ ngơi.
Đình Tứ nửa dựa bên xe, từ bao thuốc của Kỳ Hàn Lâm lấy ra một điếu xì gà, rút ra một cây diêm
châm vào.
Anh ta rít một hơi, phun ra một vòng khói, liền buông tay xuống.
“Kỳ gia, lần đầu tiên thấy cậu ôm chân phụ nữ.
” Anh ta nói chuyện, tầm mắt lại lạc vào vườn hoa cách đó không xa của Kỳ trạch.
Kỳ Hàn Lâm cầm tài liệu Lâm Tri Thư đưa cho lật xem, nghe được lời nói của anh ta, ngước mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Thật ra, người phụ nữ này tôi cũng rất thích.
Nếu cậu không chê tôi nói nhiều, hoặc là cảm
thấy mình đối với cô ấy không có cảm, tặng cho tôi vui đùa một chút?”
‘Cút.
Một tay Kỳ Hàn Lâm nắm chặt mắt cá chân cô, hướng phía sau kéo một cái.
Hai người cứng ngắc ở trong một tư thế vô cùng khó coi.
Lâm Mạn muốn giãy dụa, lại bị Kỳ Hàn Lâm nắm càng chặc hơn.
Anh cởi giầy ra, tiện tay đặt ở một bên.
“Bây giờ tôi hoài nghi rằng cô có thể chăm sóc tốt cho Mộ Tuyết hay không.
”
“… Còn không phải đều do anh.
” “Trách tôi?”
“Chuyện cổ vật.
”
“Lâm Mạn, đầu óc cô phát triển là vì thể hiện chiều cao đúng không?”
Lâm Mạn ngẩn người, mới phản ứng được anh là đang nói đầu óc cô là đồ trang trí.
Kỳ Hàn Lâm lấy điện thoại ra, lạnh giọng phân phó: “Đình Tứ, mua một lọ dầu hoa hồng.
”
“Tôi lại không hiểu rõ anh…”
“Về sau sẽ rõ.
”
“Vậy, lần này anh định xử lý như thế nào? Di vật này là cho nhà nước hay là cho Lâm Tri Thư?”
“Chuyện tôi đáp ứng với cô thì sẽ làm được, nếu mà cô muốn bán
ra phần đất kia, tôi cũng sẽ làm như cô muốn.
”
Mi tâm của Lâm Mạn hơi nhăn lại, thời đại học cô là học bá, kinh tế học và tâm lý học đều là môn phụ đã học qua.
Chỉ là.
Cô hoàn toàn nghĩ không ra Kỳ Hàn Lâm muốn làm gì, càng đoán không ra phương pháp của anh.
Đình Tứ mang theo dầu hoa hồng đi đến bên cạnh xe, thấy tư thế của Kỳ Hàn Lâm với Lâm
Mạn, anh ta nâng tay che mắt: “Hai vị, ban ngày ban mặt, mấy người làm như thế có chút hủy hoại bầu không khí đấy.
”
‘Cút.
H
Kỳ Hàn Lâm lấy dầu hoa hồng rồi liền đuổi người.
Đình Tứ cười cười, trực tiếp kéo cửa ghế phía trước, ngồi vào chỗ ngồi tài xế: “Mắt cá chân của Lâm tiểu thư bị thương, vậy để tôi lái xe.
”
“Lái đi.
”
Đình Tứ lái xe rất vững, nhưng có vững thì cũng bị lắc lư.
Lâm Mạn không để ý thì sẽ đụng vào người Kỳ Hàn Lâm.
Cuối cùng, anh trực tiếp kéo hai chân cô đặt trên đùi, mới có thể ổn định động tác.
Rất nhanh, xe đến Kỳ trạch.
Kỳ Hàn Lâm tìm người làm nữ đến đưa Lâm Mạn đi nghỉ ngơi.
Đình Tứ nửa dựa bên xe, từ bao thuốc của Kỳ Hàn Lâm lấy ra một điếu xì gà, rút ra một cây diêm
châm vào.
Anh ta rít một hơi, phun ra một vòng khói, liền buông tay xuống.
“Kỳ gia, lần đầu tiên thấy cậu ôm chân phụ nữ.
” Anh ta nói chuyện, tầm mắt lại lạc vào vườn hoa cách đó không xa của Kỳ trạch.
Kỳ Hàn Lâm cầm tài liệu Lâm Tri Thư đưa cho lật xem, nghe được lời nói của anh ta, ngước mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Thật ra, người phụ nữ này tôi cũng rất thích.
Nếu cậu không chê tôi nói nhiều, hoặc là cảm
thấy mình đối với cô ấy không có cảm, tặng cho tôi vui đùa một chút?”
‘Cút.
Danh sách chương