Trong nháy mắt, nước mắt Lâm Mạn chảy xuống.
“Đừng ở chỗ này giả mù sa mưa, khi cô cứu đứa nhỏ của mình, có từng nghĩ chúng an nguy của tiểu thư nhỏ chúng tôi!” Bác Kiều khinh bỉ nhìn Lâm Mạn: “Hiện tại đây, mèo khóc chuột giả từ bi làm cái gì!”
“Tôi không phải, tôi không có nghĩ bỏ lại cô bé, tôi…”
‘Ba—–‘
Bà cụ lạnh lùng tát một cái vào mặt Lâm Mạn.
“Tôi chỉ nhìn thấy sự thật.”
Từ trước đến nay bà cụ rất yêu thương Tiểu Mộ Tuyết.
Lâm Mạn cứu Bắc Bắc không cứu Tiểu Mộ Tuyết, khiến bà ta tức giận lại thất vọng!
Bà ta vốn tưởng rằng, cô cùng với bảo mẫu khác không giống
nhau, mới có thể khiến Tiểu Mộ Tuyết ỷ lại và yêu thích.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt cô ích kỷ lại như vậy!
“Rõ ràng cô có thể cùng đầy tiểu thư nhỏ tới, nhưng là cô không có, còn làm hại tiểu thư nhỏ cùng cô chìm vào hồ.
Nếu không phải Kỳ gia xem trọng cô, tôi căn bản cũng lười cứu cô.” Bác Kiều châm chọc khiêu khích.
Lâm Mạn cắn môi, xoa hai má lòng tràn đầy ủy khuất.
“Không phải, nếu tôi muốn bỏ lại cô bé.
Căn bản sẽ không mang
theo cô bé nhảy xuống, tôi…”
Tay bà cụ lại một lần nữa giơ lên.
Lâm Mạn không thèm nói lại, nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau đến.
Ba!
Nhưng mà.
Không hề có đau đớn.
Lâm Mạn chậm rãi mở mắt ra người.
Tiểu Mộ Tuyết chẳng biết đã tỉnh
lúc nào, cô bé che trước người Lâm Mạn, cánh tay bị bà cụ hung hăng đánh một cái.
“cái này, Mộ Tuyết, sao cháu…” bà cụ ngơ ngẩn.
Tiểu Mộ Tuyết chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn Lâm Mạn: “Mộ Tuyết, tin tưởng… cô.”
Lâm Mạn khiếp sợ.
Cô kinh ngạc nhìn Tiểu Mộ Tuyết.
Đứa bé này sao vừa tỉnh lại liền che chở cho cô?
Tiểu Mộ Tuyết đưa tay ôm cổ Lâm Mạn, cả người ghé vào trong ngực cô.
“Cái này, tiểu thư nhỏ à.
Nhưng cô ta lại đem cô bỏ lại, cứu đứa con Bắc Bắc của cô ta, không cứu cỏ đâu.”
Không phải.
Lâm Mạn cắn môi, cô muốn cứu cả hai.
Cô nghĩ rằng cô đã đẩy hai đứa bé về phía Đình Tứ.
Cô không nghĩ tới sẽ như vậy.
Tiểu Mộ Tuyết chậm rãi buông Lâm Mạn ra.
“Mộ Tuyết, không phải, cô không nghĩ sẽ bỏ lại con.” Lâm Mạn khẩn trương giải thích với cô bé.
Cô rất sợ cô bé bởi vì vậy mà hiểu lầm mình.
“Cả hai, đều cứu.”
Ai ngờ.
Tiểu Mộ Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm bác Kiều, giống như nhìn chằm chằm kẻ thù vậy.
Vô cùng nghiêm túc nói ra bốn chữ.
Trong phòng bệnh, yên tĩnh không tiếng động.
Ánh mắt bà cụ nhìn Tiểu Mộ Tuyết, tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng, bà ta nhịn không được nói: “Mộ Tuyết, cháu còn nhỏ, cháu không phân rõ ràng được cái nào là tốt, cái nào là giả.
Cháu không thể bởi vì cô ta cho cháu ăn, cùng cháu chơi là cháu cảm thấy cô ta tốt.
Cô ta…”
“Cô ấy tốt.” Tiểu Mộ Tuyết cắt đứt lời của bà cụ.
Cô bé cố chấp đến ngay cả ánh mắt cũng thay đổi.
Bà cụ còn muốn nói chuyện, Đình Tứ lại nhẹ nhàng vươn tay chặn bà ta lại.
Bà cụ mím môi.
Đình Tứ cho bà cụ một ánh mắt an tâm chớ nóng, anh ta cúi
người, mặt đối mặt với Tiểu Mộ Tuyết: “Mộ Tuyết, có thề nói cho chú Đình Tứ biết, sao con lại che chờ cho cô Lâm Mạn không?”
Bởi vì, cảm thấy được.
“Đừng ở chỗ này giả mù sa mưa, khi cô cứu đứa nhỏ của mình, có từng nghĩ chúng an nguy của tiểu thư nhỏ chúng tôi!” Bác Kiều khinh bỉ nhìn Lâm Mạn: “Hiện tại đây, mèo khóc chuột giả từ bi làm cái gì!”
“Tôi không phải, tôi không có nghĩ bỏ lại cô bé, tôi…”
‘Ba—–‘
Bà cụ lạnh lùng tát một cái vào mặt Lâm Mạn.
“Tôi chỉ nhìn thấy sự thật.”
Từ trước đến nay bà cụ rất yêu thương Tiểu Mộ Tuyết.
Lâm Mạn cứu Bắc Bắc không cứu Tiểu Mộ Tuyết, khiến bà ta tức giận lại thất vọng!
Bà ta vốn tưởng rằng, cô cùng với bảo mẫu khác không giống
nhau, mới có thể khiến Tiểu Mộ Tuyết ỷ lại và yêu thích.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt cô ích kỷ lại như vậy!
“Rõ ràng cô có thể cùng đầy tiểu thư nhỏ tới, nhưng là cô không có, còn làm hại tiểu thư nhỏ cùng cô chìm vào hồ.
Nếu không phải Kỳ gia xem trọng cô, tôi căn bản cũng lười cứu cô.” Bác Kiều châm chọc khiêu khích.
Lâm Mạn cắn môi, xoa hai má lòng tràn đầy ủy khuất.
“Không phải, nếu tôi muốn bỏ lại cô bé.
Căn bản sẽ không mang
theo cô bé nhảy xuống, tôi…”
Tay bà cụ lại một lần nữa giơ lên.
Lâm Mạn không thèm nói lại, nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau đến.
Ba!
Nhưng mà.
Không hề có đau đớn.
Lâm Mạn chậm rãi mở mắt ra người.
Tiểu Mộ Tuyết chẳng biết đã tỉnh
lúc nào, cô bé che trước người Lâm Mạn, cánh tay bị bà cụ hung hăng đánh một cái.
“cái này, Mộ Tuyết, sao cháu…” bà cụ ngơ ngẩn.
Tiểu Mộ Tuyết chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn Lâm Mạn: “Mộ Tuyết, tin tưởng… cô.”
Lâm Mạn khiếp sợ.
Cô kinh ngạc nhìn Tiểu Mộ Tuyết.
Đứa bé này sao vừa tỉnh lại liền che chở cho cô?
Tiểu Mộ Tuyết đưa tay ôm cổ Lâm Mạn, cả người ghé vào trong ngực cô.
“Cái này, tiểu thư nhỏ à.
Nhưng cô ta lại đem cô bỏ lại, cứu đứa con Bắc Bắc của cô ta, không cứu cỏ đâu.”
Không phải.
Lâm Mạn cắn môi, cô muốn cứu cả hai.
Cô nghĩ rằng cô đã đẩy hai đứa bé về phía Đình Tứ.
Cô không nghĩ tới sẽ như vậy.
Tiểu Mộ Tuyết chậm rãi buông Lâm Mạn ra.
“Mộ Tuyết, không phải, cô không nghĩ sẽ bỏ lại con.” Lâm Mạn khẩn trương giải thích với cô bé.
Cô rất sợ cô bé bởi vì vậy mà hiểu lầm mình.
“Cả hai, đều cứu.”
Ai ngờ.
Tiểu Mộ Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm bác Kiều, giống như nhìn chằm chằm kẻ thù vậy.
Vô cùng nghiêm túc nói ra bốn chữ.
Trong phòng bệnh, yên tĩnh không tiếng động.
Ánh mắt bà cụ nhìn Tiểu Mộ Tuyết, tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng, bà ta nhịn không được nói: “Mộ Tuyết, cháu còn nhỏ, cháu không phân rõ ràng được cái nào là tốt, cái nào là giả.
Cháu không thể bởi vì cô ta cho cháu ăn, cùng cháu chơi là cháu cảm thấy cô ta tốt.
Cô ta…”
“Cô ấy tốt.” Tiểu Mộ Tuyết cắt đứt lời của bà cụ.
Cô bé cố chấp đến ngay cả ánh mắt cũng thay đổi.
Bà cụ còn muốn nói chuyện, Đình Tứ lại nhẹ nhàng vươn tay chặn bà ta lại.
Bà cụ mím môi.
Đình Tứ cho bà cụ một ánh mắt an tâm chớ nóng, anh ta cúi
người, mặt đối mặt với Tiểu Mộ Tuyết: “Mộ Tuyết, có thề nói cho chú Đình Tứ biết, sao con lại che chờ cho cô Lâm Mạn không?”
Bởi vì, cảm thấy được.
Danh sách chương