Đình Tứ bất đắc dĩ cúi đầu:
“Cháu thật sự không có lừa bà.”
“Cháu và Hàn Lâm ai coi trọng cô ta đối với bà không có vấn đề gì.

Phật gia nói Không duyên thì đối mặt thì vẫn cách lòng, có duyên ngàn dặm xa vẫn gặp.”
“Ý của bà là…”
“Nếu như cháu đã nói rồi, cô ta ở trong nước ý thức không tỉnh táo, vậy thì việc này bà tạm thời không bàn tới.

Nhưng cháu nhớ kỹ cho bà, nếu có lần nữa thì bà không chỉ muốn cô ta cút, mà còn muốn cô ta nhận tội!”
Khí thế trên người bà cụ vẫn còn đó, một đôi mắt nhìn như vẩn đục.

Nhưng thật ra đang dấu vẻ lạnh lùng giảo hoạt.
Đình Tứ một mực cung kính cúi đầu nói: “Vâng, thưa bà.”
“Được rồi, đưa bà trở về đi.”
“Vâng.”

Việc này nhìn qua là đã tạm thời kết thúc.
Nhưng ảnh hưởng mà chuyện này mang tới, còn lâu mới chấm dứt.
Chỉ hy vọng sự ảnh hưởng đang khuếch đại trước đó, có thể thành công tìm được số liệu nghiên cứu.
Đình Tứ đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, khuôn mặt của Lâm
Mạn chợt lóe lên trong đầu.
Hôm sau.
Tiểu Mộ Tuyết bị người nhà họ Kỳ mang đi, Bắc Bắc thì bị đổi đến phòng bệnh của Lâm Mạn.
Ngay từ đầu Lâm Mạn còn rất lo lắng Bắc Bắc bị người nhận ra, thẳng đến khi nhìn thấy Bắc Bắc…
Trên mặt của cậu nhóc không biết vì sao bị rách miệng chảy máu, cả khuôn mặt sưng tới
không chịu đước.
“Bắc Bắc!” Lâm Mạn vội vàng ôm cậu bé vào trong lòng, cúi đầu kiểm tra mặt bé: “Đây là bị làm sao vậy? Khẳng định là rất đau.”
“Không có việc gì nữa, cũng vô cùng tốt, hắc hắc, nhìn không ra hình dạng con trông như thế nào nữa.” Bắc Bắc xoa xoa mặt.
“Đừng xoa! Miệng vết thương sẽ bị rách.” Lâm Mạn đau lòng không thôi.
Không riêng gì miệng vết thương.

Còn nữa, mặt Bắc Bắc đẹp trai
như vậy, nếu lưu lại vết sẹo…
Nước mắt Lâm Mạn thoáng chốc rơi xuống: “Mẹ thực xin lỗi các con.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, không phải lỗi của mẹ, là cái tên kia xấu xa đánh chìm thuyền kia.

Chờ Bắc Bắc sau này trưởng thành, liền bắt hết bọn họ ném vào tù!”
Bắc Bắc nghiên người tới giúp Lâm Mạn lau nước mắt: “hơn nữa con nghe nói, em gái cũng không muốn tách ra với mẹ.

Là ông quản gia kia cứ muốn mang em ấy đi.”
“Vậy, Mộ Tuyết…”
“Em ấy không có việc gì, con gặp em ấy rồi, bảo em ấy ngoan ngoãn, lần sau mang em ấy đi xem đơm đóm.


Bác sĩ Đình còn nói, đến lúc đó không cho bất cứ kẻ nào biết chúng ta đi, chỉ có bốn người chúng ta.”
Ý trong lời này của Đình Tứ là trong nhà ‘Không sạch sẽ’ sao?
“Bác sĩ Đình còn nói gì nữa không?” Lâm Mạn hỏi.
“Vâng, chú ấy còn bảo con nhắc nhở mẹ chú ý an toàn.”
“Bảo mẹ?”
Tại đây có hình

“Rất ôn nhu, là người rất tốt, nhưng mà con không thích.” Bắc Bắc nói thẳng.
Lâm Mạn nghe vậy nở nụ cười, cô sờ sờ đầu Bắc Bắc.
Đều nói mẹ con liền tâm.
Thật đúng là như vậy.
Cảm giác của cô với Bắc Bắc
giống nhau như đúc.
“Hơn nữa con cảm giác em gái cũng không thích chú ấy.” Bắc Bắc còn nói.
“Hử? Em gái nói với con sao?”
“Bời vì em ấy cũng không nhìn bác sĩ Đình.”
Lâm Mạn cảm thấy việc này có chút kỳ hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Có thể Tiểu Mộ Tuyết không đối với Đình Tứ không quen.


Dù sao lúc cô vừa tới Kỳ trạch, cũng
không có gặp Đình Tứ.
Hai ngày sau.
Lâm Mạn và Bắc Bắc xuất viện.
Vừa mới ra cửa bệnh viện, Lâm Mạn liền thấy và cụ và bác Kiều đứng dưới cầu thang
Cô nắm chặt tay Bắc Bắc, hít sâu một hơi.
Lâm Mạn vừa mới cùng Bắc Bắc đứng vững, bà cụ liền mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, cô phụ trách chăm sóc hai người Mộ Tuyết và Thanh Vũ.

Nếu phát sinh chuyện
này một lần nữa, cô lập tức rời khỏi nhà họ Kỳ cho tôi.”
“Vâng.” Lâm Mạn cúi đầu, không nói tiếng nào mà đáp ứng.
“Cũng không phải lỗi của mẹ.”
Bắc Bắc nhỏ giọng lầm bầm một câu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện