Chương 47: Tô Duy Hưng là bản sao của Lệ Hữu Tuấn

Tô Kim Thư đổ mồ hôi như thác: “Còn buổi chiều thì sao?”

Tô Mỹ Chi lập tức báo cáo: “Buổi chiều trang trí phòng học, xem các em biểu diễn.”

“Phốc!”

Một ngụm máu!

Không còn cách nào, tự mình chọn đường nên có quỳ cũng phải đi hết Nhảy cóc cả một buổi sáng đã làm cho.

Tô Kim Thư tiêu hao hết tất cả sức lực.

Đến hạng mục cuối cùng, lúc phu huynh và học sinh kéo co Tô Kim Thư đã hoàn toàn mệt mỏi co quắp ở trên mặt đất “Mẹ, chúng ta đã lấy được ba hạng nhất đếm ngược từ dưới lên rồi” Tô Duy Hưng nhíu mày thở ngắn thở dài Xem như đầu óc của cậu bé có tốt đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

So về thể lực làm sao cậu bé có thể là đối thủ của những người trưởng thành kia chứ?

Tô Mỹ Chi nhón chân lên lau mồ hôi cho.

Tô Kim Thư: “Mẹ vất vả rồi!”

Tô Kim Thư chảy nước mắt ôm Tô Mỹ Chỉ: “Mỹ Chỉ, vẫn là con thương mẹ”

Tô Mỹ Chỉ nháy đôi mắt to: “Mẹ lau xong mồ hôi rồi mẹ phải tham gia trận đấu”

Tô Kim Thư: ”…”

Sau đó đặt mông ngồi xuống dưới đất bắt đầu chơi xấu: “Các cục cưng à, mẹ sắp mệt chết rồi! Có thể để cho mẹ nghỉ ngơi một chút hay không!”

Ô, đây không phải là mẹ của Duy Hưng sao? Sao chỉ có một mình cô vậy?”

Một giọng nói chói tai truyền tới.

Tô Kim Thư quay đầu đã thấy một người phụ nữ cao lớn thô kệch đang nắm tay một bé trai đi về phía họ.

Đó không phải là mẹ của Đồng Hào sao?

Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Kim Thư bèn nghĩ tới cảnh tượng họ bắt nạt hai đứa bé nhà mình.

Tâm lý phòng thủ lập tức tăng lên.

“Cha của đứa bé đâu?” Mẹ Đồng Hào quay đầu nhìn xung quanh rồi cố ý nói lớn: “Sao cha đứa bé lại không tới đại hội thể dục thể thao của phụ huynh lần này chứ?”

Giọng nói của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh khác.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Mỹ Chỉ đỏ lêt giận la lên: “Cha cháu bận nhiều việc nên buổi chiều mới tới được!”

“Ha ha, cha cháu thật sự bận rộn như vậy sao? Lần trước không phải còn đi dạo ở trên đường với mẹ cháu sao? Trường hợp quan trọng như thế này lại không đến, ai biết được rốt cuộc người cha đó của cháu là thật hay giả!” Mẹ Đồng Hào cười giễu giống như đã hoàn toàn quên hết sự dạy dỗ lần trước.

“Cô nói lung tung! Cha của Mỹ Chỉ sao có thể là giả được chứ!” Tô Mỹ Chỉ lập tức muốn khóc.

Tô Kim Thư đưa tay ôm con: “Mẹ Đồng Hào có phải sự dạy dỗ lần trước vẫn chưa đủ không? Hôm nay lại muốn tự chuốc họa vào thân sao?”

Không nhắc tới chuyện ngày đó thì còn đỡ, vừa mới nhắc tới thì đã làm cho cơn tức của mẹ Đồng Hào trở nên cao ngất.

Lần trước Tô Kim Thư làm cô ta mất hết mặt mũi ở trên đường cái nên cô ta vẫn luôn ghi hận ở trong lòng.

Hôm nay cô ta ở bên cạnh quan sát rất lâu xác định Lệ Hữu Tuấn không xuất hiện, lúc này mới đi tới khiêu khích.

“Các bậc phụ huynh, mọi người nhanh tới phân xử thử xem. Người mẹ này nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, điều này nói rõ cô ấy mười tám tuổi đã mang thai sinh con. Mười tám tuổi còn chưa tới độ tuổi được pháp luật cho phép kết hôn nữa đó! Mọi người đoán xem cô ấy sinh con cho ai chứ?”

Sắc mặt Tô Kim Thư thay đổi: “Cô có ý gì?

“Dĩ nhiên là ý trên mặt chữ, bản thân cô chột dạ mới có thể nghĩ theo hướng không tốt!”

“Cô…”

“Tôi cái gì mà tôi? Người mẹ này, tôi thấy cô còn trẻ nên nói láo đến nỗi thật sự là mặt không đỏ tim không đập nhanh! Chồng của tôi làm việc trong một xí nghiệp lớn ở Thủ Đô, cấp trên của anh ấy là Lệ Hữu Tuấn.

Ngày hôm đó sau khi trở về tôi đã xác nhận với anh ấy. Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn chưa kết hôn càng khỏi phải nói tới chuyện có con! Tôi thấy lần trước cô muốn làm cho tôi mất mặt nên mới cố ý tìm một người đàn ông có dáng vẻ giống anh ta để chặn miệng tôi, tôi thấy giấy đăng ký kết hôn kia cũng là giả!”

Những lời nói của mẹ Đồng Hào chẳng khác nào ném đá xuống mặt nước yên ả.

Các bậc phụ huynh đang ngồi đó lập tức thảo luận ầm ĩ.

“Thật sự không ngờ người mẹ này lại là loại người như vậy!”

“Vậy mà lại dám làm giấy đăng ký kết hôn giả để lừa gạt người khác, thật sự cho rằng người ta là đồ ngu sao!”

“Đúng vậy! Cô nói xem cô giả mạo ai không được vậy mà lại giả mạo là bà chủ nhà họ Lệ, đây không phải là chờ người ta tới đánh vào mặt sao?”

“Mọi người không nghe thấy mẹ Đồng Hào nói gì sao? Mười tám tuổi đã làm mẹ, tôi nghỉ ngờ cô ta làm người thứ ba, sau đó bị người ta đá nên mới tự mình sinh con.”

“Loại người có đạo đức cá nhân tồi tệ như vậy không thể để cho con của cô ta ở trong nhà trẻ Mặt trời Nhỏ được, ngộ nhỡ làm hư con của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy!”

Mẹ Đồng Hào nghe thấy đám người thảo luận thì đắc ý khoanh hai tay ở trước ngực nhìn chăm chăm Tô Kim Thư với vẻ khinh miệt.

“Hừ!

Con đi, lần trước mày làm cho tao mất mặt trước mặt bao nhiêu người, lần này tao phải đuổi mày ra khỏi đây.

“Bác gái này bác phải xin lỗi mẹ cháu.”

Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Mẹ Đồng Hào nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện không biết Tô Duy Hưng đã chạy tới trước mặt mình từ lúc nào rồi.

Cô ta buồn cười nhìn cậu bé: “Cháu…Đang nói chuyện với cô sao?”

Tô Duy Hưng nhún vai: “Chẳng lẽ nơi này còn có ai giống bác gái hơn sao?”

“Phốc!”

Đám người nhao nhao bị chọc cười bởi lời nói của Tô Duy Hưng.

Mẹ Đồng Hào càng tức giận đến nỗi mắt nổ đom đóm: “Thằng ranh con mày có giáo dưỡng không vậy? Mẹ mày dạy mày như vậy à? Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn!”

Tô Duy Hưng nhếch miệng cười vô cùng đáng yêu: “Từ đầu tới cuối mẹ cháu không nói một câu thô tục nào, trái lại bác gái lại muốn hất các loại nước bẩn lên trên người mẹ cháu. Nếu như nói không có giáo dưỡng thì bác đây lại là việc nhân đức không nhường ail”

“Mày!” Mẹ Đồng Hào không ngờ hôm nay cô ta lại bị một đứa bé oán hận đến mức không nói nên lời Vẻ mặt Tô Duy Hưng vẫn tươi cười: “Còn nữa bác gái, vừa rồi bác gái đã lãng phí ba mươi giây! Nếu như vẫn không xin lỗi thì cháu cũng sẽ không khách sáo nữa!”

Tô Kim Thư nhíu lông mày, ngồi xổm xuống bên cạnh con trai: “Duy Hưng, con muốn làm gì?”

Tô Duy Hưng nhón chân sờ soạng trên trán Tô Kim Thư hai cái: “Mẹ yên tâm, con đã đồng ý với cha sẽ bảo vệ mẹ khi cha không có ở đây”

Mẹ Đồng Hào quả thực bị chọc giận đến nỗi bật cười: “Xin lỗi các người sao? Các người cho rằng các người là cái thứ rễ hành gì chứ? Hôm nay tôi không xin lỗi để tôi xem các người định làm gì tôi!”

Ba mươi giây trôi qua rất nhanh.

Tô Duy Hưng đành chịu lắc đầu: “Cháu đã cho bác cơ hội nhưng bác đã tự từ bỏ.”

Vốn dĩ trong lòng mẹ Đồng Hào còn cảm thấy hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Duy Hưng chỉ nói một câu như vậy nhưng không có động tác gì hết lúc ấy cô ta mới cười giễu: “Tao còn tưởng rằng mày có bản lĩnh gì chứ, không phải chỉ dọa…”

“Vù vù vù —— Mẹ Đồng Hào còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên chấn động.

Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Tô Duy.

Hưng tức ấn nút trả lời, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Alo, chồng “Con mẹ nó cái đầu mẹ cô! Cô nói cho tôi biết con mẹ nó không phải là cô lại gây rắc rối ở bên ngoài đấy chứ?”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng gầm giận dữ xuyên thẳng qua điện thoại làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Mẹ Đồng Hào xấu hổ đi tới một bên: “Chồng à, sao anh lại tức giận như vậy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện