Nhưng Qúy Phi đang trong tâm trạng không bình thường. Chuyện xảy ra làm cô bị búc xúc, cộng với không gian yên tĩnh xung quanh. Cái cảm giác chỉ có cô và anh trong công ty làm cô xúc động.
Và cô nói một cách liều lĩnh:
- Nếu không nói bây giờ, có lẽ em sẽ không còn dịp để nói với anh nữa. Anh có biết ngay từ ngày đầu gặp anh, em đã rất thích anh không?
Trần Nghiêm quay phắt chỗ khác. Thay vì xúc động như bất cứ ai trước tình huống đó, thì anh lại nhìn cô như nẩy lửa, giọng bặt đi:
- Cô có hiểu cô vừa nói gì không?
- Em biết, con gái nói chuyện đó với con trai là không tự trọng. Nhưng với em, tình cảm nghiêm túc không phân biệt ai là người lên tiếng trước. Em nghĩ một người tế nhị như anh sẽ cảm nhận được.
- Cô lầm rồi. Tôi không phải mẫu người lịch sự như cô tưởng. Nếu có như vậy, thì sự lịch sự đó không dành cho cô.
Khuôn mặt Qúy Phi trắng bệch, có vẻ tuyệt vọng. Cô nhìn anh một cách trách móc:
- Em không hiểu tại sao anh ghét em. Em có cảm giác em là người duy nhất ở công ty này bị anh ghét. Ghét ngay từ lần gặp đầu tiên. Trong khi em chưa bao giờ dám làm phật ý anh.
- Đủ rồi, cô đừng nói nữa.
Nhưng Qúy Phi vẫn cô nói đến cùng:
- Anh có biết em đã giấu giếm ba mẹ để làm công nhân, đã cố gắng làm vượt sức của em để đừng bị anh chê. Ngay cả khi mẹ em …
Ngoài sự tưởng tượng của anh, Trần Nghiêm chợt quắt mắt lên, nói như quát:
- Đủ rồi, đừng bao giờ nói đến ba mẹ cô trước mặt tôi.
Qúy Phi sững người nhìn anh. Cô ngồi im, tưỏng như không dám cả thở. không thể nào cô ngờ được, một người luôn có phong thái trầm tĩnh, nhẹ nhàng, lại có lúc dữ dội bất chợt đến thế. Nó khiến cô bàng hoàng, run lên vì sợ.
Anh đứng bật dậy, bước đến trước mặt cô, cúi xuống:
- Tôi không bao giờ muốn thấy cô, hoặc nghe nhắc đến ba mẹ cô. Tôi đã cố im lặng giấu đi điều đó. Tại sao cô cứ tìm cách khơi lên. Tại sao cứ lởn vởn trước mặt tôi, cô có phải là nghiệp chướng của tôi không?
Qúy Phi vẫn ngồi yên, tê liệt mọi phản ứng. Vẻ mặt tơi tả của cô không làm Trần Nghiêm thoáng tội nghiệp hay hối hận. Anh chụp lấy tay cô, bóp mạnh:
- Tại sao cô nhắm vào chính tôi? Trên đời này, hết người để cô tấn công rồi sao? Rồi đến bao giờ cô sẽ chán và rũ bỏ mọi trách nhiệm? Chắc chắn cô sẽ không khác cha mẹ cô đâu.
Qúy Phi sợ run cả người. Tim đập loạn lên. Cô thì thầm:
- Anh nói cái gì?
Trần Nghiêm đẩy mạnh cô ra, lạnh lùng:
- Từ đây về sau, đừng bao giờ đến gần tôi. Và hơn vậy nữa, cô hãy nghỉ làm đi. Hãy đến công ty khác tìm chỗ đứng cho cô. Nếu vì tôi mà cô ở lại, cô chỉ nhận được bất hạnh mà thôi.
Qúy Phi đứng dậy, đầu óc choáng váng mù mờ. Cô bỏ chạy ra ngoài, rồi đến cuối dãy hành lang, gục đầu vào tường khóc nức nở.
Một lát, cô nghe tiếng chân đến gần mình. Rồi giọng Trần Nghiêm vang lên bên cạnh cô:
- Tôi không muốn đối xử xấu với một cô con gái yếu đuối. Vì vậy, cô hãy tránh xa tôi đi. Nghỉ làm ngay từ hôm nay đi, trước khi tôi mất lý trí để không còn kiềm chế.
Qúy Phi lạnh người, đứng yên. Rồi cô cố thu hết can đảm ngước lên:
- Em không hiểu em đã làm gì. Nếu vì yêu anh mà bị anh thù ghét thì em hoàn toàn không hiểu được. Em không tin anh bất thường. Nếu là người bình thường, không ai phản ứng như vậy, không ai nổi giận với người yêu mình như vậy.
Trần Nghiêm cười gằn:
- Tất nhiên là tôi không bất thường. Mà tôi cũng không muốn cô tìm hiểu, cứ hãy vô tư như trước giờ đi. Nếu hiểu ra sự thật, coi chừng cô sống không yên ổn đó.
Qúy Phi kêu lên:
- Sự thật nào? Giữa anh và em có mối quan hệ nào để anh thù ghét em. Muốn ghét một người phải có nguyên nhân chứ.
- Cách hay nhất là đừng tìm hiểu. Ba mẹ cô cưng cô lắm đấy. Cưng đến nổi giữ cho cô sự hồn nhiên đến tận giờ. Còn tôi thì cũng không nỡ phá hoại cuộc sống yên ổn của cô.
Anh nhìn cô khá lâu, rồi gằn giọng:
- Vì vậy, hãy tránh xa tôi đi. Rời khỏi công ty này đi.
Qúy Phi lắc đầu:
- Em có cảm giác anh đã biết em từ lâu lắm. Trong khi em hoàn toàn không biết anh. Và nếu đã từng biết em, thì anh nói đi, em đã gây ra lỗi gì?
- Có lẽ lỗi của cô là đã sinh ra trong một gia đình tôi căm ghét. Hiểu bao nhiêu đó là đủ rồi. Cô hãy dừng lại ở đây đi, đừng phiêu lưu vào tôi nữa. Có lẽ tôi là người đầu tiên cô biết yêu phải không?
- Làm sao anh biết?
Trần Nghiêm cười khan:
- Nếu như đã qua một mối tình, thì không ai yêu bồng bột trẻ con như vậy. Đó là điều làm tôi thương hại cô.
- Thương hại? – Qúy Phi thì thầm.
- Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu cô. Và tôi biết tỉnh táo để không tạo bi kịch cho mình. Cho nên cô hãy dừng lại đi. Dừng lại trước khi tôi mù quáng làm theo lòng thù hận.
Vẻ mặt Qúy Phi trắng bệch vì kinh ngạc lẫn sợ hãi:
- Anh thù hận em?
- Không, thù hận người nhà của gia đình cô. Tôi nói thế là quá nhiều rồi, đừng tìm hiểu nhiều, nếu cô không muốn khổ.
- Em không tin yêu một người như anh là sẽ khổ.
Khuôn mặt Trần Nghiêm vẫn lạnh như tượng đá:
- Có thể tôi hoàn mỹ trong mắt mọi người và tôi sẽ là người yêu lý tưởng. Nhưng nếu tôi có như vậy, thì là với ai đó, chứ không phải với cô. Dính líu vào tôi, thì cô sẽ chuốc lấy bất hạnh thôi.
- Em không tin.
- Đừng bướng bỉnh để rồi hối hận. Tôi cảnh báo trước, hãy tỉnh trí lại đi. Tránh ra khỏi tôi đi, đừng để tôi nhắc lại câu này nữa.
Nói xong, Trần Nghiêm bỏ đi. Nhưng Qúy Phi vội chạy theo, giọng cô khẩn hoảng:
- Anh có thể nói cho em biết tại sao anh ghét gia đình em không? Em nghĩ ba mẹ em không làm gì ai cả. Và nếu vì mẹ em không muốn em làm công nhân mà anh để bụng ghét, thì em không tin.
Thấy đôi mắt nheo lại của anh, cô dũng cảm nói thêm:
- Em không tin anh hẹp hòi như vậy.
- Nếu có vậy cũng không sao. Cô cứ lý giải theo ý thích. Nhưng tôi thật sự là người hẹp hòi đó.
- Em không tin.
Trần Nghiêm nhìn cô từ đầu đến chân:
- Cứ tin như vậy đi, để đừng khổ. Còn nếu cô muốn khám phá, cô sẽ đau khổ gấp mười lần. Cuộc sống không tốt đẹp như cô tưởng đâu.
Qúy Phi không biết nói gì nữa. Cô nhìn Trần Nghiêm với ánh mắt đờ đẵn hoang mang. Anh đi rất lâu rồi mà cô vẫn đứng dựa tường không đủ sức làm bất cứ cái gì.
Thà Trần Nghiêm cứ nói thẳng chứ kiểu cảnh báo đó, chỉ làm cô thêm sợ. Như sợ một tai họa nào đó đã giáng xuống gia đình trọn vẹn của mình, mà mình không hay biết.
Bây giờ thì cô khẳng định thật sự rằng phó giám đốc của công ty muốn cô nghỉ việc. Ngoài những chuyện cá nhân, phải chịu một áp lực như vậy thật quá nặng.
Một lát sau, cô lững thững đi xuống sân lấy xe. Đầu óc quay cuồng với câu hỏi mình có nên nghĩ làm không? Cô biết nếu cô lì lợm ở lại làm thì sẽ là cái gai trong mắt Trần Nghiêm. Nhưng bỏ nơi đây thì cô không đủ can đảm.
_
Và cô nói một cách liều lĩnh:
- Nếu không nói bây giờ, có lẽ em sẽ không còn dịp để nói với anh nữa. Anh có biết ngay từ ngày đầu gặp anh, em đã rất thích anh không?
Trần Nghiêm quay phắt chỗ khác. Thay vì xúc động như bất cứ ai trước tình huống đó, thì anh lại nhìn cô như nẩy lửa, giọng bặt đi:
- Cô có hiểu cô vừa nói gì không?
- Em biết, con gái nói chuyện đó với con trai là không tự trọng. Nhưng với em, tình cảm nghiêm túc không phân biệt ai là người lên tiếng trước. Em nghĩ một người tế nhị như anh sẽ cảm nhận được.
- Cô lầm rồi. Tôi không phải mẫu người lịch sự như cô tưởng. Nếu có như vậy, thì sự lịch sự đó không dành cho cô.
Khuôn mặt Qúy Phi trắng bệch, có vẻ tuyệt vọng. Cô nhìn anh một cách trách móc:
- Em không hiểu tại sao anh ghét em. Em có cảm giác em là người duy nhất ở công ty này bị anh ghét. Ghét ngay từ lần gặp đầu tiên. Trong khi em chưa bao giờ dám làm phật ý anh.
- Đủ rồi, cô đừng nói nữa.
Nhưng Qúy Phi vẫn cô nói đến cùng:
- Anh có biết em đã giấu giếm ba mẹ để làm công nhân, đã cố gắng làm vượt sức của em để đừng bị anh chê. Ngay cả khi mẹ em …
Ngoài sự tưởng tượng của anh, Trần Nghiêm chợt quắt mắt lên, nói như quát:
- Đủ rồi, đừng bao giờ nói đến ba mẹ cô trước mặt tôi.
Qúy Phi sững người nhìn anh. Cô ngồi im, tưỏng như không dám cả thở. không thể nào cô ngờ được, một người luôn có phong thái trầm tĩnh, nhẹ nhàng, lại có lúc dữ dội bất chợt đến thế. Nó khiến cô bàng hoàng, run lên vì sợ.
Anh đứng bật dậy, bước đến trước mặt cô, cúi xuống:
- Tôi không bao giờ muốn thấy cô, hoặc nghe nhắc đến ba mẹ cô. Tôi đã cố im lặng giấu đi điều đó. Tại sao cô cứ tìm cách khơi lên. Tại sao cứ lởn vởn trước mặt tôi, cô có phải là nghiệp chướng của tôi không?
Qúy Phi vẫn ngồi yên, tê liệt mọi phản ứng. Vẻ mặt tơi tả của cô không làm Trần Nghiêm thoáng tội nghiệp hay hối hận. Anh chụp lấy tay cô, bóp mạnh:
- Tại sao cô nhắm vào chính tôi? Trên đời này, hết người để cô tấn công rồi sao? Rồi đến bao giờ cô sẽ chán và rũ bỏ mọi trách nhiệm? Chắc chắn cô sẽ không khác cha mẹ cô đâu.
Qúy Phi sợ run cả người. Tim đập loạn lên. Cô thì thầm:
- Anh nói cái gì?
Trần Nghiêm đẩy mạnh cô ra, lạnh lùng:
- Từ đây về sau, đừng bao giờ đến gần tôi. Và hơn vậy nữa, cô hãy nghỉ làm đi. Hãy đến công ty khác tìm chỗ đứng cho cô. Nếu vì tôi mà cô ở lại, cô chỉ nhận được bất hạnh mà thôi.
Qúy Phi đứng dậy, đầu óc choáng váng mù mờ. Cô bỏ chạy ra ngoài, rồi đến cuối dãy hành lang, gục đầu vào tường khóc nức nở.
Một lát, cô nghe tiếng chân đến gần mình. Rồi giọng Trần Nghiêm vang lên bên cạnh cô:
- Tôi không muốn đối xử xấu với một cô con gái yếu đuối. Vì vậy, cô hãy tránh xa tôi đi. Nghỉ làm ngay từ hôm nay đi, trước khi tôi mất lý trí để không còn kiềm chế.
Qúy Phi lạnh người, đứng yên. Rồi cô cố thu hết can đảm ngước lên:
- Em không hiểu em đã làm gì. Nếu vì yêu anh mà bị anh thù ghét thì em hoàn toàn không hiểu được. Em không tin anh bất thường. Nếu là người bình thường, không ai phản ứng như vậy, không ai nổi giận với người yêu mình như vậy.
Trần Nghiêm cười gằn:
- Tất nhiên là tôi không bất thường. Mà tôi cũng không muốn cô tìm hiểu, cứ hãy vô tư như trước giờ đi. Nếu hiểu ra sự thật, coi chừng cô sống không yên ổn đó.
Qúy Phi kêu lên:
- Sự thật nào? Giữa anh và em có mối quan hệ nào để anh thù ghét em. Muốn ghét một người phải có nguyên nhân chứ.
- Cách hay nhất là đừng tìm hiểu. Ba mẹ cô cưng cô lắm đấy. Cưng đến nổi giữ cho cô sự hồn nhiên đến tận giờ. Còn tôi thì cũng không nỡ phá hoại cuộc sống yên ổn của cô.
Anh nhìn cô khá lâu, rồi gằn giọng:
- Vì vậy, hãy tránh xa tôi đi. Rời khỏi công ty này đi.
Qúy Phi lắc đầu:
- Em có cảm giác anh đã biết em từ lâu lắm. Trong khi em hoàn toàn không biết anh. Và nếu đã từng biết em, thì anh nói đi, em đã gây ra lỗi gì?
- Có lẽ lỗi của cô là đã sinh ra trong một gia đình tôi căm ghét. Hiểu bao nhiêu đó là đủ rồi. Cô hãy dừng lại ở đây đi, đừng phiêu lưu vào tôi nữa. Có lẽ tôi là người đầu tiên cô biết yêu phải không?
- Làm sao anh biết?
Trần Nghiêm cười khan:
- Nếu như đã qua một mối tình, thì không ai yêu bồng bột trẻ con như vậy. Đó là điều làm tôi thương hại cô.
- Thương hại? – Qúy Phi thì thầm.
- Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu cô. Và tôi biết tỉnh táo để không tạo bi kịch cho mình. Cho nên cô hãy dừng lại đi. Dừng lại trước khi tôi mù quáng làm theo lòng thù hận.
Vẻ mặt Qúy Phi trắng bệch vì kinh ngạc lẫn sợ hãi:
- Anh thù hận em?
- Không, thù hận người nhà của gia đình cô. Tôi nói thế là quá nhiều rồi, đừng tìm hiểu nhiều, nếu cô không muốn khổ.
- Em không tin yêu một người như anh là sẽ khổ.
Khuôn mặt Trần Nghiêm vẫn lạnh như tượng đá:
- Có thể tôi hoàn mỹ trong mắt mọi người và tôi sẽ là người yêu lý tưởng. Nhưng nếu tôi có như vậy, thì là với ai đó, chứ không phải với cô. Dính líu vào tôi, thì cô sẽ chuốc lấy bất hạnh thôi.
- Em không tin.
- Đừng bướng bỉnh để rồi hối hận. Tôi cảnh báo trước, hãy tỉnh trí lại đi. Tránh ra khỏi tôi đi, đừng để tôi nhắc lại câu này nữa.
Nói xong, Trần Nghiêm bỏ đi. Nhưng Qúy Phi vội chạy theo, giọng cô khẩn hoảng:
- Anh có thể nói cho em biết tại sao anh ghét gia đình em không? Em nghĩ ba mẹ em không làm gì ai cả. Và nếu vì mẹ em không muốn em làm công nhân mà anh để bụng ghét, thì em không tin.
Thấy đôi mắt nheo lại của anh, cô dũng cảm nói thêm:
- Em không tin anh hẹp hòi như vậy.
- Nếu có vậy cũng không sao. Cô cứ lý giải theo ý thích. Nhưng tôi thật sự là người hẹp hòi đó.
- Em không tin.
Trần Nghiêm nhìn cô từ đầu đến chân:
- Cứ tin như vậy đi, để đừng khổ. Còn nếu cô muốn khám phá, cô sẽ đau khổ gấp mười lần. Cuộc sống không tốt đẹp như cô tưởng đâu.
Qúy Phi không biết nói gì nữa. Cô nhìn Trần Nghiêm với ánh mắt đờ đẵn hoang mang. Anh đi rất lâu rồi mà cô vẫn đứng dựa tường không đủ sức làm bất cứ cái gì.
Thà Trần Nghiêm cứ nói thẳng chứ kiểu cảnh báo đó, chỉ làm cô thêm sợ. Như sợ một tai họa nào đó đã giáng xuống gia đình trọn vẹn của mình, mà mình không hay biết.
Bây giờ thì cô khẳng định thật sự rằng phó giám đốc của công ty muốn cô nghỉ việc. Ngoài những chuyện cá nhân, phải chịu một áp lực như vậy thật quá nặng.
Một lát sau, cô lững thững đi xuống sân lấy xe. Đầu óc quay cuồng với câu hỏi mình có nên nghĩ làm không? Cô biết nếu cô lì lợm ở lại làm thì sẽ là cái gai trong mắt Trần Nghiêm. Nhưng bỏ nơi đây thì cô không đủ can đảm.
_
Danh sách chương