Ông Thầy Bính nhào tới, bà Hạ cũng trực chờ đi theo sau lưng ông ta. Út Đực thấy tôi sắp bị đem ra làm thịt, nó giãy giụa hét la um sùm, nhưng dù cho có vùng vẫy cỡ nào thì nó cũng bị bắt lại không có cách nào giúp tôi được.

Tôi thầm nghĩ trong đầu, lần này thì tiêu thiệt rồi, thật không biết ông Bính với bà Hạ muốn lấy máu của tôi để làm gì. Nhưng dù cho là thế nào tôi cũng không thể để bọn họ làm hại tôi được. Nhất là ông Bính, ông ta lấy máu của tôi để làm bùa làm ngải chứ không tốt lành gì đâu.

Bây giờ tôi chỉ còn cách tự cứu mình, nếu bung ra chạy được thì càng tốt. Chú có hay tin thì cũng không thể nào chạy về kịp để cứu tôi, giờ mà ngồi chờ anh hùng cứu mỹ nhân chắc mất hết máu.

Thấy ông Bính đang lâm le đi tới gần, tôi vung tay thành quyền, tôi hét:

- Ông tới đây tôi đánh chết ông.

Ông Bính cười gian, ông ta vẫn ra điệu bộ như là bất đắc dĩ lắm.

- Xin lỗi Bà Nhỏ, sau khi tôi giúp được cậu Thọ thì Bà muốn đánh muốn chửi gì tôi cũng được.

Lão già này chắc hạ quyết tâm rồi, bây giờ tôi có nói gì thì ông ta cũng không nghe đâu. Được, nếu vậy tôi liều mạng với lão ta vậy.

Lão Bính đi từ từ tới, trên tay lão ta lâm lâm cây kim khá to, tôi thấy cây kim trên tay lão mà tay chân tôi muốn rụng rời. Mẹ ơi, này mà lấy giọt máu thôi hả, này có nước rút luôn tủy tôi cũng được chứ nói gì rút giọt máu.

Đương lúc lão ta đi gần tới, tôi thở mạnh một hơi hét lên một tiếng rồi bắt trớn từ xa dùng hết sức lực phi tới đá cái "hự" thiệt mạnh vào hạ bộ của lão Bính. Tôi hét:

- Tôi cho ông thành thái giám, thành thái giám luôn.

Lão Bính hai mắt trợn tròn rú lên một tiếng rồi ôm thân dưới quỳ xuống run rẩy, mặt mày lão ta xanh tái khóc không ra nước mắt. Lão ta nhìn chằm chằm tôi, lão hét lên:

- Bắt con chó này lại, bắt nó lại.

Lão Bính vừa hét lên thì chị Xiêm đang đứng cạnh bà Hạ liền nhào ra ôm lấy tôi, bà Hạ cũng chạy tới hung hăng tát cho tôi một cái đau điếng người. Tôi giận tới tím mặt, tôi gào lên:

- Sao chị đánh tôi, chị bị điên hả? Bà Hạ vênh váo cái mặt:

- Chị muốn cứu cu Thọ thôi, mày hợp tác chút đi.

Tôi vùng vẫy tay chân, gào muốn khàn giọng:

- Chị có tin anh Thịnh về sẽ lột da rồi chôn sống chị luôn không? Chị cứu cu Thọ hả, cứu cái cù lôi tôi nè, chị cùng phe với ông Bính chó điên này để hại vợ chồng tôi đúng không?

Tôi thì bị mụ Xiêm ôm lại, mà con mụ này cũng mạnh tay dữ dằn, tôi vùng vẫy như con cá mắc lưới mà mụ ta cũng không hề nới lỏng tay ra. Bà Hạ thì hùng hổ hung hăng như được tiếp thêm sức mạnh, bà ta cứ vậy mà vung tay tát tôi mấy cái liên tiếp không hề thương xót.

Tôi vừa bị đánh vừa bị siết chặt, mẹ nó...tôi tức muốn hộc máu. Bà Hạ này là muốn trả đũa tôi đây mà. Con mụ già mất nết, tôi mà vùng ra được tôi đánh cho ba má bà nhìn không ra bà luôn tôi mới hả dạ.

Út Đực bên ngoài hét lên:

- Cứu Bà Nhỏ đi, mấy người cứu Bà đi, Bà Nhỏ có chuyện gì thì Ông Chú về tru di tám đời nhà mấy người. Bà Nhỏ mà chết thì mấy người đi theo hầu Bà luôn đi.

Út Đực hét khản cổ mà mấy người này vẫn trơ trơ, dì Sáu sợ run ôm chị Quế cứng ngắt.

Bà Hạ lấy cây kim dưới chỗ ông Bính cầm lên trên tay, bà ta cười man rợ:

- Quyên, cho chị xin chút máu cứu cu Thọ nhà chị đi.

Tôi sợ hãi liền giấu hai tay vô trong, tôi không thèm trả lời bà Hạ mà quay ra nói với chị Quế, giọng cương quyết:

- Chị Quế chị đứng đó làm gì, chị biết tại sao cu Thọ khóc không? Là do ông Bính hại nó đó, chị nghĩ bà Hạ tốt lành muốn cứu con chị hả? Chị tỉnh táo lại đi, tỉnh đi. Em mà có chuyện gì thì mẹ con chị cũng không sống nổi ở cái nhà này đâu. Chú sẽ không tha cho chị đâu....

Chị Quế nghe tôi nói, hai mắt chị ta trực mở bừng lên. Tôi biết chị Quế thương con, muốn cu Thọ không khóc đêm nữa. Nhưng chuyện cu Thọ khóc đêm là do ông Bính giở trò, tôi dám chắc.

Thấy ý chí chị Quế sắp lung lây, tôi bồi thêm một câu:

- Chị nghĩ bà Hạ sẽ để chị sống yên ổn hả?

Bà Hạ lúc này cũng bắt được tay tôi, hai mắt bà ta sáng rực, gương mặt hiện lên nụ cười đắc ý. Phía sau ông Bính dù đau vẫn tiếp lực cho bà Hạ:

- Bà Lớn, làm mau đi.

Tôi vùng vẫy chống cự quyết liệt nhưng không chống lại sức của mụ Xiêm, mụ đàn bà mà sức như đàn ông, gặp tôi mới vừa khỏe lại được chút đấu không lại mụ ta được.

- Chị Hai, chị điên rồi...chị bị điên rồi.

Cây kim trên tay bà Hạ đâm phập vào ngón tay tôi, máu bắt đầu hiện lên đỏ tươi trên da thịt. Tôi mím môi, cảm giác bất lực không cách nào diễn tả được. Họ lấy máu của tôi....lấy được máu của tôi rồi...

Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng thì từ xa chị Quế chạy ngay lại, chị ấy xô mạnh đẩy bà Hạ té lăn cù mèo. Cây kim trên tay của bà Hạ cũng rơi xuống, tôi lật đật chùi tay mình vào quần áo để cho máu không chảy ra nữa. May quá... may là bà Hạ chưa lấy được chút máu nào....

Chị Quế đẩy ngã được bà Hạ, sau đó liền đi tới giúp tôi. Tôi cũng hợp tác cựa quậy đấm đá vào người mụ Xiêm, còn chị Quế thì nắm tóc mụ ta ghì xuống. Chịu không được, mụ Xiêm la hét om sòm rồi buông tôi ra. Tôi được thả liền phi tới chỗ bà Hạ rồi leo tót lên người bà ta ngồi, tôi vừa tát vừa hét:

- Trời ơi, chị Hai chị bị ma nhập hả? Trời đất ơi, người đâu ra kêu bà nội vô gấp, nhanh lên. Nè, chết mẹ mày nè con ma, dám nhập vào người chị tao làm bừa.

Trong phòng rối thành một nùi, ông Bính ôm hạ bộ rên rỉ khóc rống, mụ Xiêm bị chị Quế vả muốn rớt răng, tôi thì xử lý bà Hạ. Xung quanh người làm sợ hãi đứng nhìn không biết nên làm thế nào cho phải.

Tôi quay qua hét lên với Út Đực:

- Út Đực, hộ giá Bà, nhanh lên, hộ giá.

Lúc này đám người làm cũng sợ quíu càng lên hết nên không còn hơi sức nào mà bắt Út Đực giữ lại nữa. Út Đực vùng vẫy một hồi cũng bung chạy được, thằng nhỏ liền nhào tới chỗ ông Bính. Thấy ông ta đang quằn quại dưới đất nó cười ha hả đá thêm một phát nữa khiến lão ta rú lên một hồi rồi trợn mắt xỉu luôn tại chỗ.

Tôi quay sang nhìn Út Đực rồi nháy mắt, Út Đực hiểu ý liền co chân co cẳng chạy nhanh ra nhà ngoài.

Trong này tôi ra sức tát, nhéo, ngắt, lên bụng lên ngực bà Hạ, tôi tức muốn chết nên không đánh trả thù bà ta là tôi chịu không được. Bà Hạ bị đánh tối mắt tối mũi lại bị tôi kẹp tay kẹp chân nên đâu đánh trả được. Bà ta gào thét:

- Bắt con quỷ này lại, bắt nó lại.

Tôi hừ hừ mấy tiếng, săn tay áo đánh tiếp, vừa đánh vừa hét:

- Chị Hai, dám đánh tôi, tôi cho chị gãy răng.

Tôi nhún hự hự lên trên bụng bà ta, tay nhéo ngắt từ trên cổ xuống tới dưới bụng. Bà Hạ đau quá khóc thét xin tha om sòm, tôi nghe bà ta khóc xin mà tôi hả dạ gì đâu á. Mà con người tôi nó ngộ lắm, đánh tôi một, tôi trả lại hai. Nãy bà ta tát tôi, giờ tôi bẽ răng bà ta lại coi như huề.

Tôi banh miệng bà Hạ ra, dùng hết sức đấm thụp vào hàm răng của bả. Úi dồi ui, răng rớt rồi, vừa lòng tôi ghê.

Máu từ miệng bà Hạ tuông ra do răng bị gãy, bà ta hét lên như heo bị chọc tiết.

Đám người làm nghe tiếng bà Hạ gầm rú cũng sợ bà ta xảy ra chuyện nên nhào tới lôi tôi ra ngoài. Bà Hạ được cứu, quần áo đầu cổ tóc tai lộn xộn rối tung rối mù lên hết, miệng mồm be bét máu me. Bên ngoài tôi nghe được tiếng bước chân người đang đi vào, chắc mẩm là mẹ chồng tôi chứ không ai. Trong lòng có chút mừng thầm, gì chứ có mặt mẹ chồng tôi cũng đỡ được đôi chút.

Chị Quế lúc này cũng buông mụ Xiêm ra không đánh nữa, tôi với chị đứng chung một góc, bà Hạ thì trợn mắt nhìn tôi chăm chăm.

Bà Hạ ôm miệng chỉ vào mặt tôi rồi hét:

- Mày dám bẽ răng tao?

Tôi cười hề hề, nhe hàm răng ra trả lời:

- Chứ chị đánh tôi, tôi bẽ răng chị lại là huề cả làng. Hổng lẽ chị đánh tôi mà kêu tôi để yên cho chị hả. Tuổi gì?

Bà Hạ tức tối đen xì mặt, bà ta cau có:

- Mày...mày.... hôm nay tao giết chết mày...

Vừa nói bà ta vừa định nhào tới chỗ tôi, đương lúc đó mẹ chồng tôi cũng vào kịp. Thấy bà Hạ vừa hét vừa hùng hổ muốn xông tới giết tôi, mẹ chồng tôi liền nhanh chân ôm lấy tay bà Hạ lại. Mẹ chồng tôi quát:

- Hạ, thôi đi.

Bà Hạ đương lúc hăng máu thì làm sao biết được là mẹ chồng tôi xuất hiện, bà ta phùng mang trợn má vung tay hất mẹ chồng tôi văng ra ngoài. Mẹ chồng tôi tuổi đã cao nên đâu thể nhanh nhẹn như bọn tôi được, bà bị hất mạnh liền loạng choạng ngã xuống đất. Không may gần đó có cái tủ gỗ nhỏ, bà lảo đảo ngã đập đầu vào cạnh tủ.

Tôi thấy mẹ chồng tôi ngã xuống đập đầu thì sợ tới điếng hồn, vội vàng chạy nhanh tới chỗ bà sốc nhẹ ôm bà trên tay. Lúc bấy giờ bà Hạ mới bừng tỉnh phát giác ra chuyện mình vừa làm, bà ta quýnh quáng đi lại chỗ mẹ chồng tôi thì bị tôi đẩy ra ngoài. Tôi trừng mắt, hét vào mặt bà Hạ:

- Chị biến đi.

Nói rồi tôi ra lệnh kêu người làm chuẩn bị xe, sau đó tôi với Út Đực, Thu Phụng bồng mẹ chồng tôi chạy nhanh ra ngoài đưa lên xe chở đi cấp cứu.

Mẹ....hy vọng bà đừng bị làm sao...

_________

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, đầu óc tôi hỗn loạn không biết phải làm sao. Mẹ chồng tôi lớn tuổi rồi lại ngã đập đầu.... không biết... không biết có làm sao không nữa...

Tôi đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, Thu Phụng thì ngồi ghế chờ rưng rưng nước mắt. Cửa phòng cấp cứu đóng lâu lắm rồi mà mãi vẫn chưa có dấu hiệu muốn mở. Ban nãy chú Khải cũng có tới, hiện tại cũng vào trong, vẫn không thấy đi ra.

Lúc chú chạy tới thì đã được hơn 30 phút cấp cứu, tôi thấy chú chạy vội tới, vừa thấy tôi chú đã đi nhanh lại nắm lấy tay tôi hỏi gấp:

- Mẹ...mẹ sao rồi?

Tôi đang định trả lời thì Thu Phụng đi tới ôm lấy chú, khóc ầm lên:

- Chú...bà nội....bà nội...

Chú thấy chị ấy khóc quá nên cũng vỗ vỗ lưng chị ấy an ủi mấy cái, tôi chỉ nhìn chứ cũng không có biểu hiện gì là không vui cả. Thu Phụng dù sao cũng sống chung với mẹ chồng tôi từ nhỏ tới giờ, chị buồn hơn tôi cũng phải, không có gì phải ghen tuông trong lúc này hết.

Tôi cũng vỗ lưng chị ấy an ủi, tôi nói:

- Thôi, mẹ không sao mà, chị đừng khóc nữa, giữ tinh thần để lo cho mẹ.

Chú đẩy chị ấy ra, giọng nhàn nhạt cất lên:

- Cô đừng khóc nữa, khóc lóc cũng không giải quyết được chuyện gì đâu.

Thu Phụng gật gật đầu, chị ấy sụt sùi lau nước mắt, vừa lau vừa cúi thấp đầu trả lời tôi:

- Bà, con xin lỗi, con không có ý ôm ông đâu...con...

Tôi cười nhẹ trả lời:

- Không có gì, chị lo cho mẹ, tôi hiểu mà.

Nghe tôi nói, chú nhìn tôi cười nhẹ. Thật ra khi thấy Thu Phụng ôm chú, trong lòng tôi rất không vui. Chị ấy nói chị ấy không còn thích chú nữa, tôi thiệt lòng không tin là bao nhiêu. Lại nói, khi nãy lúc chị ấy ôm chú, ánh mắt ngập nước khi nhìn chú rất đỗi dịu dàng. Nếu nói chị ấy hết tình cảm với chú thì có đánh gãy chân tôi, tôi cũng không tin. Yêu thầm lâu năm như vậy nói hết là hết được hay sao?!

Cái ôm này cũng khiến tôi nhìn nhận ra được nhiều điều lắm....

Chú nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, chú lo lắng hỏi:

- Tình hình sao rồi?

Tôi thở dài:

- Em không biết nữa, mẹ vào nãy giờ rồi vẫn chưa ra. Ban nãy bác sĩ Khải cũng có vào, cũng chưa thấy ông ấy ra ngoài.

Chú gật đầu, lại quét mắt nhìn tôi từ trên xuống, chú hỏi:

- Em có bị gì không, khi nãy Út Đực nói em đánh nhau với chị Hai?

Tôi lắc lắc đầu:

- Không, em không có sao hết, em được đánh nhiều hơn là bị đánh, em...

Tôi đang luyên thuyên thì thấy chú đột nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn nhìn đầu ngón tay tôi, chú cau mày, giọng điệu có chút nặng nề:

- Bị làm sao?

Tôi dè chừng, lấp bấp:

- À bà Hạ với lão Bính muốn...muốn lấy máu của em?

Chú cất cao giọng:

- Lấy máu?

Tôi rụt cổ, lí nhí trả lời:

- Dạ...

Tôi thấy hai mắt chú nheo lại, vẻ thâm trầm lạnh lẽo từ từ hiện lên, đáy mắt có chút tàn độc lãnh khốc. Tôi có chút sợ liền ôm tay chú, giọng tôi run run:

- Đừng anh...em không sao mà, em không có sao hết.

Tôi phải nói tới mấy lần chú mới thôi không dọa tôi sợ nữa. Eo ôi, tôi sợ chú sẽ cho bà Hạ một dao kết liễu mạng sống luôn quá.

Đương lúc căng thẳng thì ông Hưng với Minh Phú chạy tới. Chú vừa thấy ông Hưng đã nhào lại đấm cho ông ấy một cái ngay mặt, chú quát:

- Anh dung túng vợ anh để bà ta làm ra cái loại chuyện này đó hả?

Ông Hưng bị đấm loạng choạng như muốn ngã xuống đất may mà có Minh Phú đỡ được. Ông ta ôm mặt nhìn chú, ánh mắt hằng lên tia máu. Nhưng ngược lại với suy nghĩ của tôi, ông Hưng như vậy mà nhịn xuống, ông ta không đánh trả cũng không mắng chửi mà chỉ nhỏ nhẹ hỏi một câu:

- Mẹ sao rồi?

Tôi nhìn ông Hưng, nét mặt của ông ấy có đôi điểm rất giống chú, tính cách cũng có nét tương đồng. Thấy chú đi ra chỗ khác không muốn trả lời, tôi liền lên tiếng giải vây:

- Mẹ đang cấp cứu, vẫn chưa thấy ra anh Hai.

Ông Hưng gật đầu không nói gì, tôi thấy ông ấy thở dài một hơi như kiểu rất mệt mỏi. Phen này, bà Hạ tiêu thiệt rồi.

Tôi trả lời ông Hưng xong cũng đi nhanh tới kéo chú ngồi xuống ghế đợi. Bây giờ có đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì, quan trọng nhất bây giờ là mẹ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, còn đâu chuyện khác đợi mẹ tỉnh lại rồi nói sau.

_________

Ngồi chờ hơn 10 phút nữa thì bên trong một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi nhanh ra ngoài. Ông ta vừa đi ra, bọn tôi đã chạy nhào lên hỏi thăm tình hình. Vị bác sĩ trấn an mọi người, giọng ông ấy có chút nặng nề:

- Hiện giờ tình trạng của bà cụ không được tốt lắm, chúng tôi cần gấp máu để truyền máu cho bệnh nhân vì kho máu dự trữ của nhóm máu này đã gần hết. Ai là con ruột của bệnh nhân có thể vào cho máu được không, chỉ cần một người thôi là được.

Tôi nhìn chú, thấy chân chú muốn bước lên nhưng rồi lại khựng lại, ngập ngừng chua xót lắm. Chú...chú đâu phải là con ruột của mẹ chồng tôi đâu.

Ông Hưng nhìn chú, ông ta nói:

- Tôi, để tôi vào trong, tôi là con ruột của mẹ tôi.

Chú mím môi, gương mặt có chút nặng nề, nét mặt sa sầm lại. Ông Hưng nói như muốn tát vào mặt chú đây mà....mẹ nó...cha già ó đâm.

Vị bác sĩ gật đầu, ông ấy cùng ông Hưng đi nhanh vào trong phòng cấp cứu. Đợi ông Hưng đi rồi, tôi mới nắm lấy tay chú, kéo chú về lại ghế ngồi xuống. Tôi an ủi:

- Anh...đừng buồn.

Chú nhìn tôi, thoáng chốc chú lặng lẽ thở dài, đầu ngã ra sau, hai mắt từ từ nhắm lại. Tôi....thật không biết nên nói gì, làm gì cho chú lúc này nữa. Cảm giác trong lòng chú ra sao, tôi thật không thể dùng từ ngữ để hình dung được....

Ngồi chờ tầm mười phút, tôi thấy Minh Phú nghe điện thoại của ai đó rồi đứng bật dậy mở cửa đi thẳng vào phòng cấp cứu. Tôi có chút ngờ ngợ nhìn chú, chú cũng cau mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi một lát sau tôi thấy ông Hưng từ bên trong đi ra, gương mặt ông ta xanh mét không có chút máu nào, bước đi cũng nặng nề hơn hẳn. Chú không nhịn được, khàn giọng hỏi:

- Mẹ ổn chưa?

Ông Hưng nhìn chú, ông ta không nói gì chỉ gật đầu mấy cái rồi ngồi phịch xuống ghế chờ. Áo tay áo sơ mi của ông ta buông xuống, không giống như khi nãy là săn lên. Bộ dáng ông Hưng trông thê thảm ảo não lắm, tôi thực sự không hiểu là có chuyện gì xảy ra nữa.

Ông Hưng ra ngoài được một chút thì Minh Phú cũng đi ra, nhưng cậu ấy không đi đến ghế ngồi mà đi nhanh ra ngoài hình như là có chuyện gấp. Tới lúc này chú mới không nhịn nổi nữa, đi tới trước mặt ông Hưng, chú quát:

- Rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói mẹ ra đi, đừng tưởng chỉ vì anh là.....

Nói tới đây chú dừng, hít một hơi chú lại nói tiếp:

- Nói đi, chuyện gì?

Ông Hưng không có tâm trạng gây nhau với chú, ông ta nhắm mắt nói khẽ:

- Anh không truyền máu được, anh có bệnh....

Cả tôi và chú đều sững sờ nhìn nhau...ông Hưng có bệnh...lý nào là vậy....

Chú ngờ vực nhìn về phía ông Hưng, hai mắt chú khép hờ cũng nheo nheo chân mày lại. Thoáng chốc, chú kéo tay tôi đi tới ghế ngồi ngồi xuống. Kề sát tai tôi, chú nói nhỏ:

- Anh ta....nói láo.

Nói láo... ông Hưng tại sao phải nói láo????
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện