Chị Hai Xuân có bầu làm cho cả nhà tôi mừng như Tết, tính ra thì nếu con chị được sinh ra sẽ là đứa cháu đầu tiên trong Mộc Phủ ra đời. Khỏi bàn về độ cưng dâu cưng cháu của ba má chồng tôi, ba chồng tôi cho chị hẳn một căn nhà mặt tiền trên tỉnh để làm của, bà nội tặng cho chị một hộp trang sức đáng giá gần trăm triệu. Nói chung chị Xuân được cưng hết thảy là nhờ cái thai trong bụng.

Tôi vẫn trước sau như một với cái thai của chị, không tỏ ra quá vui cũng không tỏ ra là không thích. Vì dù là chị có sanh con trai hay con gái gì thì cũng không hề liên quan đến tôi.

Chị Xuân có bầu nên má chồng tôi không cho chị đụng đến việc gì trong nhà, hết thảy giao lại cho tôi toàn bộ. Mà thực ra thì cũng không có làm cái gì nhiều, chỉ là má chồng tôi hay đi mua sắm thăm hỏi dòng tộc hoặc bạn bè hợp tác với công ty ba chồng tôi mà chị Xuân lại ở nhà dưỡng thai nên tôi sẽ thay chị đi theo má chồng tôi.

Sáng sớm vừa ngủ dậy, tôi định xuống bếp pha trà lên cho ba chồng tôi đang ngồi đọc báo ở trước nhà. Mọi khi việc này sẽ do dì Trinh làm nhưng tối hôm qua dì Trinh với má chồng tôi đã đi lên thành phố ăn đám cưới của đứa cháu trai trong dòng họ nên không có nhà. Đáng lý tôi cũng đi nhưng má chồng tôi thấy chị Xuân đang bầu bì nên quyết định cho tôi ở nhà đặng phụ chị trong coi nhà cửa.

Bưng mâm trà Long Tĩnh đi lên trước, vừa định chào ba chồng tôi một tiếng thì tôi thấy chị Quế đang tráng tách trà chuẩn bị pha trà. Từ xa tôi nhìn thấy chị mặc bộ bà ba màu tím quần đen rộng, tóc buộc sau đầu, môi có chút son hồng trông đẹp hơn thường ngày nhiều lắm. Thực ra thì chị Quế đẹp sẵn rồi, trong nhà này ngoài tôi ra cũng không nhiều người thích chị. Nhứt là dì Trinh với má chồng tôi, hai người không ưa chị chút nào, âu chắc vì chị có nét đẹp thuần việt lại còn son trẻ nữa, hai bà lại sợ đông sợ tây chứ cũng không có gì.

Tôi đứng sau quan sát chị, dưới tia nắng sớm mai, gương mặt chị nghiêng nghiêng, trên môi nở nụ cười duyên vô cùng xinh đẹp. Nhất thời nhìn chị tôi có chút mê mẩn, lại tò mò không biết ba chồng tôi có bị vẻ đẹp này của chị cuốn hút không nữa. Thoáng chốc trong đầu tôi nghĩ đến vài chuyện, đứng hình suy nghĩ một lát lại như có chút thông suốt, mà thông suốt rồi lại thấy có chút buồn buồn. Chị Quế.... cái mục đích chị về Mộc Phủ này không biết rốt cuộc là vì cái chi nữa, hy vọng thứ tôi nghĩ là sai.

Tôi khẽ thở dài, thôi thì mỗi người có phúc có phần, tôi cũng không có quyền phán xét người khác.

Nhấc chân định bưng mâm trà đi vào trong, tôi lại nghe được giọng chị Quế khẽ cất lên:

- Chú Ba, trà được không chú? Chú Ba...chú Ba về rồi sao????

Nghe đến chú Ba, bước chân tôi vô thức dừng lại không đi nữa. Bên ngoài có tiếng trầm trầm trả lời.

- Cũng được nhưng tôi uống trà sen quen rồi.

- Dạ trà sen mợ Quyên làm là ngon nhứt rồi chú Ba. Ông...ông thấy trà này được không?

Tôi khẽ quay lại nhìn thấy ba chồng tôi đã đặt tờ báo xuống từ lúc nào. Giọng ông trầm hơn cả giọng của chú Ba.

- Ừ trà thơm cảnh đẹp.

Nghe ba chồng tôi khen, tôi ngó thấy chị Quế cười duyên, bộ dáng thẹn thùng e thẹn. Nếu tôi đoán không nhầm thì ông chú Ba đang ngồi trong góc nên tôi đứng đây bị khuất không thấy được.

Liếc mắt mấy cái, tôi thôi nghe lén nhìn trộm nữa, bèn đi nhanh vô trong để tránh đụng mặt ông chú Ba. Hơn nữa cũng tránh cho chị Quế thấy được tôi lại sinh ra ngại ngùng không nên có.

Tôi xuống bếp phụ mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, chị Xuân dạo này ăn ngủ không được nên sáng chị không ra ăn cùng.

Trong suốt bữa sáng tôi chỉ cắm đầu vào ăn bún trong tô, một cái ngước mắt tôi cũng không dám nhìn lên vì sợ đụng mặt chú Ba. Mà ông chú Ba cũng làm bộ như không có chuyện gì, có mấy khi tôi tò mò liếc nhìn ông chú thì thấy chú chỉ tập trung ăn hoặc lâu lâu nói chuyện với ba chồng tôi hoặc nói với Minh Lộc, còn đâu không có nhìn dư thừa loanh quanh.

Tôi thầm nghĩ....cái ông chú này không biết là đang đóng kịch gì đây nữa.

Đêm đó sau khi đợi Minh Lộc leo rào ra ngoài, tôi mới lấy hết can đảm đi gõ gõ cửa phòng chú Ba. Thực ra thì cái đêm chú đề nghị với tôi tôi cũng có câu trả lời rồi, chỉ là chú không hỏi tôi sẽ không nói. Nhưng mà có muốn trốn cũng không trốn được lâu, chú Ba đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không quên. Thay vì để bị ép lần nữa tôi nên tự nguyện đi thương lượng thì hơn.

Đứng đợi tầm mấy giây thì cửa phòng được mở, bên trong chú Ba chắc vừa tắm xong, tôi thấy tóc chú vẫn còn ướt. Thấy tôi đang đứng tần ngần trước cửa, ông chú nhếch môi cười, nói nhỏ:

- Vào trong đi.

Tôi hít một hơi, hai tay nắm chặt lại nhau, cứ ngỡ như đi vào trong phòng chú Ba là đi vào 18 tầng địa ngục. Eo ôi, sợ run.

Chú Ba ngồi trên ghế, chú ung dung lấy khăn lau tóc. Thấy tôi cứ mím môi không nói gì, chú hỏi:

- Suy nghĩ xong chưa?

Tôi gật gật đầu.

- Dạ rồi chú.

Chú Ba dừng động tác đang lau tóc, chú nhìn tôi, mắt hơi nhướng lên, môi cười nhẹ như đang đợi câu trả lời từ tôi.

Thấy bộ dạng này của chú, tôi thở dài trong lòng...xem ra chú Ba là quyết bắt tôi chọn một trong hai rồi. Hít một hơi, tôi lấy hết can đảm, nói:

- Nhưng trước khi con trả lời, chú có thể trả lời cho con vài câu hỏi, được không?

Mắt chú lại nhướng cao thêm chút nữa, chú hỏi:

- Trả lời câu hỏi, câu hỏi gì?

Tôi nhìn chú, hỏi từng câu một.

- Chú Ba, chú nhờ con....sinh con cho chú không phải vì chú muốn có con mà là vì nguyên nhân khác, phải không?

Chú Ba có chút sững sờ khi nghe tôi hỏi, một lát sau chú mới cười nhạt, vẻ mặt rất thích thú. Chú trả lời:

- Phải. Nhưng mà 50 - 50 thôi.

50 - 50???? 50% là vì nguyên nhân khác liên quan đến gia đình này... vậy còn 50% còn lại.... là gì?

Tôi lại hỏi tiếp.

- Chú...có đang thích ai chưa?

Chú Ba nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn thật thà lắc đầu, chú nói:

- Chưa.

Tôi gật gật gù khẽ thở phào trong lòng, lại hỏi thêm một câu nữa:

- Chú...có thể bảo vệ cho mẹ con con an toàn đến khi con con được sinh ra không?

Lần này tôi thấy trong mắt chú có biến động cực lớn, tầm mấy giây sau chú khẽ cười, nụ cười tươi nhứt kể từ khi tôi biết chú đến giờ.

Đi đến trước mặt tôi, môi chú khẽ cong lên, ánh mắt vô vàn tinh anh, chú nghiêm túc trả lời.

- Là con của tôi, là mẹ của con tôi thì không có lý do gì tôi không bảo đảm an toàn cho họ được. Nếu em muốn tôi có thể để em làm vợ tôi sau khi con của tôi được sinh ra, thế nào?

Tôi cười nhạt trong lòng, khẽ lắc đầu:

- Không, con không cần mà con nghĩ điều đó là không thể.

- Tại sao không thể?

- Tỉ như con và Minh Lộc là có hợp đồng ràng buộc thì nếu bọn con bỏ nhau con cũng không bao giờ có cơ hội đặt chân vào Mộc Phủ lần thứ hai, đừng nói chi là làm vợ chú làm bà nhỏ của Mộc Phủ. Cho dù tất cả mọi người đồng ý thì trong dòng tộc các chi lớn nhỏ cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa.... chú và con không yêu nhau, có sống cùng nhau cũng không có hạnh phúc. Con...không thích sống với người không yêu mình, một lần là quá đủ.

Chú Ba nhìn tôi chăm chăm, mắt chú hơi híp lại, vẻ nguy hiểm không cách nào che giấu được. Thấy chú như vậy, tôi có chút run run trong lòng... cái biểu hiện này...hình như là đang tức giận à?

Tôi hít một hơi, nói nhỏ:

- Chú...đừng giận... con chưa nói hết. Tất nhiên con của con sinh ra con sẽ không thể nào bỏ nó không chăm sóc. Nếu khi đó chú vẫn muốn...chú có thể nuôi con và đứa bé...chỉ là... khi nào chú muốn lấy vợ thì giao đứa bé lại cho con. Chắc lúc đó kế hoạch gì đó của chú cũng đã xong rồi đúng không?

Tôi nhìn ông chú...ơ vẫn còn giận sao...ơ lại còn nhăn mày nữa này.....đây là giận hơn hồi nãy???

Mẹ kiếp cái ông chú này, tâm lý như đờn bà tới tháng....nói gì cũng không lọt tai chú hay sao á ta.

Chú Ba nhìn tôi một lúc lâu, chân mày chú nhăn lại, chú không vui ra mặt:

- Sinh con cho tôi vẫn muốn trốn tôi à, em nghĩ em đủ khả năng đó không?

Tôi bực mình thiệt sự:

- Chú Ba...chú đừng vô lý nữa được không? Hiện tại bây giờ con vẫn là vợ Minh Lộc, con đồng ý với chú sinh con cho chú đã là quá khả năng với cọn rồi. Con hỏi chú, nếu giữa đường Minh Lộc bị té đập đầu đâu đó rồi điên điên khùng khùng nói thích con muốn con làm vợ luôn của anh ấy thì sao? Chú biết rõ, con không có khả năng từ chối. Với lại nếu chú muốn con sinh con cho chú nhưng vẫn dưới tư cách là con của Minh Lộc thì chắc chắn là chú đang có âm mưu gì rồi. Vậy nếu đứa nhỏ được sinh ra, âm mưu thành công, chú...không tha cho mẹ con con được hay sao?

Chú Ba im lặng không nói gì, mà tôi cũng im thin thít hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ chú.

Chú Ba nhìn tôi, chú nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

- Em không cần lo đông lo tây, tôi tự có cách bảo vệ cho mẹ con em được. Hơn nữa bây giờ tôi cũng chưa muốn em sinh con, em không cần suy tính nhiều quá.

Tôi nhìn chú, nhìn thiệt lâu, bất giác tôi không tự chủ được mà hỏi:

- Chú....chú có chút nào thinh thích con không?

Chú Ba tránh ánh mắt của tôi, một lát sau chú mới nhàn nhạt trả lời:

- Chưa rõ.

Tôi có chút sững sờ, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Nếu vậy thì rõ rồi.... tôi rõ rồi...

Chú Ba thoáng cười nhạt, chú đi lại giường, ngồi xuống, gương mặt quay về trạng thái lơ tơ mơ như bình thường. Chú nhìn tôi, nói:

- Em đồng ý với tôi, tôi sẽ đảm bảo chuyện em và Minh Lộc chơi trò hôn nhân sẽ không bị lộ. Trước mắt em cứ sống cuộc sống như bình thường, khi nào tôi muốn có đứa bé tôi sẽ nói với em. Tôi cũng không cần em suy tính gì, tôi tự có cách của mình. Nếu em đã đồng ý với tôi tức là em là người của tôi. Về phần Minh Lộc.... tôi sẽ không khiến em khó xử cũng không để Minh Lộc mang tiếng bị em cắm sừng. Dù sao Minh Lộc nó cũng là cháu của tôi, tôi sẽ không làm nó tổn thương.

Nghe chú Ba nói rõ ràng rành mạch, trong lòng tôi như vứt đi được cục đá to tướng. Tôi chỉ sợ tôi bị ép vào thế tiến thoái lưỡng nan chớ nếu ông chú bảo đảm cho tôi từ A tới Z thì tôi còn gì lo nữa chớ.

Tôi gật đầu, giọng vui vẻ hơn đôi chút.

- Con hiểu rồi, nếu không có gì nữa... con đi ra ngoài trước để không sợ có người thấy rồi có chuyện không hay nữa.

Tôi thấy chú Ba gật đầu, tôi cũng không muốn ở lâu thêm nữa. Trong lúc lơ đãng tôi vô tình nhìn thấy trên bàn làm việc của chú có quyển sách "Tam Quốc Diễn Nghĩa", lại sựt nhớ đến đêm tôi bị sốt....thoáng chốc tim tôi lại đập nhanh hơn một chút.

Vốn định là quay lưng đi ra ngoài nhưng khi vừa đến cửa, tôi lại không nhịn được mà quay lại. Nhìn chú, tôi kêu:

- Chú Ba ơi.

Chú Ba ngồi trên giường nhìn tôi, môi chú khẽ cười, giọng trầm ấm:

- Ơi.

"Ơi"....trời đất ơi.... dễ thương vậy.... chú ơi là chú, chú đừng làm tim con đập loạn lên nữa chớ hả chú. Mấy anh sơ mi trắng có đứng đây cười tươi mời gọi cũng không bằng một tiếng "Ơi" ngọt ngào của chú đâu đấy. Mẹ kiếp sịt máu mũi...chết mất....

Tôi cố ngăn cảm xúc "mê trai" trong lòng mình lại, tằng hắng vài cái, tôi hỏi:

- Hôm bữa con sốt....là chú chăm sóc cho con?

Chú Ba không kiên dè khiêm tốn gì hết, chú gật đầu cái rụp.

- Ừ có vấn đề gì à?

Tôi cười hề hề:

- À dạ không...không có vấn đề gì, không hề có vấn đề gì đâu. Thôi, con đi nha chú, chú ngủ sớm đi.

Nói rồi tôi đi nhanh thật nhanh ra ngoài, chui vào phòng tôi đóng chặt cửa lại. Đứng dựa lưng vào cửa phòng, tôi thở dài mấy cái, tim đập thình thịch thình thịch.

Vuốt vuốt ngực, cảm giác tim đập loạn lên vẫn còn. Chu choa mẹ ơi, ông chú này.... dễ thương quá. Đã đẹp trai lại còn bá đạo, ưng cái bụng tôi ghê luôn. Tôi là loại người mê cái đẹp, hễ cái gì càng đẹp thì càng mê. Chưa nói ông chú Ba vừa đẹp trai nam tính, thân hình lại còn...ngon thơm vừa miệng nữa.

Nếu tôi không phải gái có chồng, tôi nhứt định vồ ngay mồi ngon là ông chú. Tiếc là hiện tại tôi vẫn còn vướng một cục nợ mang tên là "chồng". Mà nói nào ngay, Minh Lộc cũng thuộc đẹp trai trắng trẻo, nhưng mà tôi không hề cảm nhận được sự đàn ông của anh ta. Sống chung gần 2 tháng, tôi càng ngày càng thấy anh ta ẻo lả như tên "bóng". Chưa kể có hôm tôi đi tắm quên không chốt cửa phòng tắm, thế là tên Lộc mở cửa vào. Thấy tôi trần truồng đang tắm, anh ta nhìn tôi, mắt chớp chớp rồi..... cũng thôi luôn. Tôi không hề thấy một tia dục vọng nào trong mắt anh ta hết. Nếu mà tôi xấu hay thân hình kém quyến rũ tôi chịu, đằng này tôi cũng thấy tôi bốc lửa lắm chứ bộ...Tên Lộc....quả là có vấn đề.

Suy nghĩ một hồi tôi cảm thấy khả năng tên Lộc là giới tính thứ ba rất cao. Nếu thực sự như vậy.... thì nếu tôi có thực hiện giao ước với chú Ba coi ra cũng không phải lừa lọc gì tên ấy. Nói thực, tôi đồng ý với chú Ba cũng không phải là thực lòng. Cũng giống như với tên Lộc, tôi vì không có cách từ chối nên mới đồng ý, coi như gật đầu trước rồi tìm cách sau. Tôi ở nhà này cứ y như cây khô giữa đồng, không một ai giúp tôi chắn gió chắn bão....Tỉ như tôi gả về đây là hôn nhân thương mại đi chăng nữa nhưng mà nếu như tên Lộc đồng ý để tôi và hắn từ từ bồi đắp tình cảm tôi cũng sẽ chịu. Chỉ là... hắn thà đi làm nguyên ngày, đi chơi nguyên đêm chớ chưa bao giờ cùng tôi xây dựng cái gọi là tình cảm vợ chồng. Đã vậy mới hôm trước hôm sau về đây làm dâu, hắn một hai bắt tôi ký vào hợp đồng hôn nhân nếu không ký hắn nhứt định sẽ đề đơn ly hôn với tôi. Mà nếu chúng tôi ly hôn thì công ty ba mẹ tôi coi như đứng trên bờ vực phá sản. Sẽ chẳng ai tìm hiểu nguyên nhân vì sao tên Lộc ly hôn với tôi, cái người ta nghĩ chắc chắn sẽ vì do tôi thế nào đó thì tên Lộc mới bỏ. Đối với tôi, không ký vào hợp đồng kia thì chỉ có hại mà thôi.

Có thể chú Ba vì để đạt được mục đích nào đó mà ép buộc tôi thì cũng tốt hơn là tên Lộc vô tâm vô tình kia. Ít ra ông chú vẫn sẽ chu toàn cho tôi tất cả, cả tôi cả con tôi và cả công ty của ba mẹ tôi. Đã đến nước này, tên Lộc có trách tôi vô tình tôi cũng chịu. Nếu nói đúng ra, ban đầu là ai vô tình trước....

Tôi không thể hiểu được ở Mộc Phủ này có những loại ân oán gì thầm kín. Nhưng với tôi một người dưng đứng ngoài cuộc, ai tốt với tôi, ai đứng ra bảo vệ được cho tôi thì tôi sẽ theo người đó. Chỉ cần một ngày kia, công ty ba mẹ tôi hoàn thành xong hạng mục đặc biệt, tôi hứa tôi sẽ không chần chừ một phút giây nào để ở lại đây nữa. Mộc Phủ này.... tôi dung không được.

Càng nghĩ càng buồn, thực ra đâu ai muốn sống một cuộc sống không được tự chủ. Nhưng mà âu cũng do cái số, thay vì than trách thì tôi nên cố gắng hòa theo số phận. Mưa đến đâu mát mặt đến đó, nước có lên thì tôi lại bơi....chỉ cần không chết là được.

.......

Sau đêm nói chuyện với tôi xong, ông chú Ba lại đi công chuyện không có ở nhà. Sáng hôm sau lúc chú đi, tôi thấy Thu Phụng đứng trước gian nhà trước nhìn theo chú đến khi xe chú chạy khuất bóng. Tôi nhìn thấy ánh mắt Thu Phụng ngập tràn hạnh phúc, thoáng chốc tôi thở dài rầu rĩ.....Thu Phụng là cô gái tốt....thực tiếc quá.

Chị Xuân có bầu nghén ơi là nghén, mới hôm qua đây chị đi đứng không biết làm sao xém chút nữa té xuống đất. May mà có anh Hai Phú nhanh tay nhanh chân đỡ kịp nên chị mới không ngã, nếu không cũng không biết kết quả ra làm sao.

Sáng hôm nay đúng lịch má chồng tôi đi mua đồ dùng trong nhà, bình thường chị Xuân sẽ đi chung với má nhưng nghĩ mới hôm qua chị Xuân xém chút té còn sợ nên má kêu chị ở nhà nghỉ ngơi, còn tôi sẽ đi theo má đi công chuyện.

Lọ mọ theo má đi siêu thị rồi đi chợ từ sáng, đến trưa lúc chuẩn bị về thì má chồng tôi nhận được điện thoại báo có người quen vừa mới nằm viện. Tôi với má chồng mới cho xe đến bệnh viện, vì thấy tôi hơi mệt nên má chồng mới kêu tôi ngồi dưới ghế đá đại sảnh chờ. Với lại đây là bạn của má, tôi có đi theo cũng không biết nên nói cái gì, lại ngại phòng bệnh chật chội nên thôi tôi nghe theo má chờ dưới đây cho chắc.

Ngồi được tầm 10 phút, ngó sang bên kia là phòng chụp X Quang đang rất đông người đứng chờ, kế bên là phòng xét nghiệm máu cũng đông không kém. Tôi thầm nghĩ hôm nay hình như là thứ hai, hèn chi bệnh viện đông quá chừng.

Ngó ngó xung quanh giết thời gian, tôi vô tình bắt gặp được một hình bóng vô cùng quen thuộc đang từ phòng chụp X Quang đi ra, trên tay người kia là ảnh chụp vừa mới lấy. Sợ nhìn nhầm tôi còn đứng bật dậy nhìn cho kỹ một lần nữa... đứng khoảng cách này thì nhìn không thể nhầm được.... rõ ràng là chị....chị Hai Xuân....

Chị Xuân đi đâu ở đây....ơ người đàn ông đang dìu chị từ phòng chụp X Quang đi ra là ai, đây đâu phải anh Hai Phú???

Nhưng mà khoan khoan....chị đang có bầu...mà phụ nữ có bầu làm sao chụp X Quang được chớ?!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện