Type: Thùy Miên

Hứa Thấm về đến nhà mới phát hiện ra di động của mình có một loạt cuộc gọi nhỡ, vừa định gọi lại thì cái tên “Mạnh Yến Thần” đã nhấp nháy trên màn hình.

“Alo!”

“Chỗ em bị cháy hả?” Mạnh Yến Thần không vòng vo.

“Là đường kế bên, chỗ em không sao.” Hứa Thấm đá tung giày, đi chân trần vào phòng.

“Vậy thì tốt.” Mạnh Yến Thần thở phào, sau đó hỏi thêm: “Gần đây, em bận lắm à?”

“Hơi hơi.” Hứa Thấm đi ngang qua tấm gương, nhác thấy người mình dính đầy bùn đất. Cô nhíu mày, toàn thân gợn lên cảm giác dấp dính khó chịu. “Không nói chuyện với anh nữa. Em đi tắm cái đã. Mai em sẽ về thăm bố mẹ.”

“Được.” Mạnh Yến Thần cúp máy.

Đứng dưới vòi sen nhìn từng giọt nước bắn tung tóe, Hứa Thấm bỗng nhớ đến ánh mắt cợt nhả, khuôn mặt anh tuấn ám khói đen, thân mình dấp dính, mồ hôi nhễ nhại cùng điệu bộ ngả ngớn hệt như thuở ban đầu của anh.

Khi ấy, Hứa Thấm còn là học sinh trung học. Ngày hè năm đó, trên đường đi học về, cô bị Tống Diệm cùng đám lưu manh chặn lại.

Hứa Thấm quen thói cúi đầu bước đi lầm lũi, đến tận khi giẫm lên chân Tống Diệm mới nhận ra mình đang bị người ta chặn đường, bèn ngẩng đầu lên nghi hoặc.

Tống Diệm hất cằm: “Cưng tên Mạnh Thấm đúng không?”

Hứa Thấm im lặng.

Tống Diệm tiếp tục nói với cô: “Anh thích cưng rồi đấy.”

Đám bạn của anh cười hô hố. Tống Diệm cau mày, quay lại quát: “Cút hết cho tao! Không thấy tao đang bận cưa chị dâu bọn mày à? Đứa nào lên tiếng làm ảnh hưởng, tao đập chết luôn giờ!”

Đám lưu manh lập tức lùi hết về phía sau. Tống Diệm quay đầu nhìn Hứa Thấm, cười cợt: “Cưng nói gì đi!”

Hứa Thấm nhìn chằm chằm anh một lát rồi nhả mấy chữ: “Tôi không quen anh.”

“Anh tên Tống Diệm, là bạn trai của em.” Tống Diệm vẫn tiếp tục cái giọng điệu đáng đánh đòn đấy.

Hứa Thấm chán ghét cúi đầu, lách qua một bên, im lặng đi tiếp.

Tống Diệm đút hai tay vào túi quần, nghếch mặt nhìn trời, đôi chân dài chỉ cần sải mấy bước, thân hình cao lớn của anh đã chặn hết lối đi của Hứa Thấm. Cô đi sang trái, anh cũng nhích sang trái. Cô lách qua phải, anh lại điềm nhiên chặn bên phải. Cứ thế lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng, Hứa Thấm cũng ngẩng đầu lên, tặng anh ánh nhìn lạnh ngắt.

Tống Diệm hơi nghiêng đầu, trâng tráo nhìn cô, cố nén cười: “Bảo em đấy, còn chưa nói xong đã muốn đi đâu hả?”

Hứa Thấm không trả lời, muốn tìm cơ hội bỏ chạy, nhưng Tống Diệm đã nhanh chóng chặn đường. Cô không tránh kịp, cứ thế lao thẳng vào người anh.

“Ây dà…” Anh bật cười, thì thầm đầy mờ ám: “Nào, đụng thêm cái nữa đi, sà vào lòng anh đi nào!”

Hứa Thấm lùi lại một bước, khuôn mặt ửng đỏ, cuối cùng cũng bộc phát thành tiếng mắng nhỏ: “Đồ lưu manh!”

Tống Diệm vẫn đút tay vào túi quần, thúc khuỷu tay vào người cô như biện hộ, tỏ vẻ vô tội. nói: “Anh đã làm gì đâu?”

Hứa Thấm hỏi ngược lại: “Anh cản đường tôi làm gì?”

Tống Diệm hất cằm: “Anh thích cưng, ko cản đường cưng thì cản đường ai?”

Hứa Thấm nghẹn lời.

“Vừa rồi, em không nghe rõ à?” Tống Diệm cúi thấp xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Không chịu nói, đúng không? Vậy anh không cho em đi đâu đấy!”

Thiếu nữ Hứa Thấm chỉ biết lạnh mặt đứng đó, trừng mắt nhìn anh, không thèm nhúc nhích bước nào nữa.

Hai người giằng co mãi, không ai chịu nhường ai, cuối cùng, cứ thế đứng đối diện nhau suốt mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng rồi một tiếng…

Có lẽ, trong cuộc đời này, chỉ có thời niên thiếu chúng ta mới có thể trẻ con và ngang bướng đến mức ấy.

Hứa Thấm ngẩn ngơ chốc lát rồi tắt vòi nước.

Chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ mà thôi, sau này… sẽ không gặp lại.

Vốn là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cô không kỳ vọng sẽ gặp lại anh thêm lần nào nữa.

***

Ngày hôm sau, Hứa Thấm gặp phải chút phiền phức nhỏ trên đường về nhà. Cô quên mang thẻ ra vào. Có lẽ lính gác là người mới nên không biết mặt cô, cũng không nhớ biển số xe cô. Cậu ta ngăn cô lại, bắt phải đăng ký.

Hứa Thấm lục tìm túi xách một hồi mới ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Trùng hợp là tôi mới thay ví, không đem theo chứng minh thư rồi.”

Cậu lính gác hỏi: “Cô đến tìm ai?”

Hứa Thấm im lặng một giây rồi nói: “Tham mưu trưởng Mạnh Hoài Cẩn.”

Cậu lính gác vẫn nghi ngờ, nhìn cô từ trên xuống dưới. Hứa Thấm im lặng ngồi trong xe, chỉ thấy lạ là hoàng hôn đã buông mà ánh nắng vẫn gay gắt vô cùng, khiến không khí trong xe trở nên nóng hừng hực.

Cậu lính gác đang định lên tiếng thì một anh lính khác sải bước đi đến, giơ tay chào theo quy củ. Cậu lính gác không hiểu gì, cũng bất giác giơ tay chào theo.

Anh lính kia vịn thành lan can, mở lời trước: “Cô Mạnh, thật xin lỗi! Cậu ta mới đến nên không biết, đã làm chậm trễ thời gian của cô rồi.”

Hứa Thấm cười lịch sự đáp lại: “Không sao.”

Cô đạp chân ga, lái xe vào đại viện, bỏ lại ánh mắt dõi theo của hai người lính kia.

Khu đại viện này được xây vào những năm tám mươi của thế kỷ trước. Tường đỏ gạch ngói sẫm màu, tán cây xanh mướt, mang đậm dấu ấn thời kỳ cổ xưa. Tuy giáp với khu phố Tây sầm uất nhưng ba mặt đều là hồ nước, đối diện lại là bảo tàng và thư viện nên khu đại viện đã trở thành một nơi tĩnh lặng hiếm có giữa chốn thành thị huyên náo.

Hứa Thấm dừng xe, không vội vàng vào nhà mà đặt tay lên ngực, cố đè nén cảm giác ngột ngạt kia.

Cô đi ra phía sau lùm cây hút điếu thuốc, không khí lành lạnh giúp tâm trạng thư thái trở lại. Dù đang giữa hè nhưng cô nhác thấy cây bạch quả xanh biếc bên kia tường đã có một chiếc lá vàng úa, lẻ loi hệt như đứa trẻ phạm phải sai lầm.

Tên quỷ Tống Diệm năm đó thuộc làu làu tần suất đi tuần của đội tuần tra, từng trèo qua bước tường này tìm cô vô số lần. Nhưng tất nhiên, bây giờ thì không được rồi, trên tường đã được gắn chi chít camera.

Hứa Thấm dụi tắt điếu thuốc, xịt nước hoa vào tay che đi mùi khói rồi bước ra khỏi lùm cây.

Đến cửa nhà, cô gặp Mạnh Yến Thần cũng vừa lái xe đến. Hứa Thấm đứng yên ở đấy, chờ anh mặc quân phục bước xuống xe.

Từ bé, Mạnh Yến Thần đã là đứa con trai ưa nhìn nhất khu này, thời thiếu niên có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung về anh nữa kìa. Nhưng kể từ khi khoác lên người bộ quân phục, giũ bỏ nét thanh tú, anh lại trở nên nghiêm nghị đanh thép, càng ngày càng giống người bố Mạnh Hoài Cẩn thời trẻ. Ung dung trầm tĩnh, đạo mạo tiết chế, mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ tự cao tự đại.

Ánh mắt Mạnh Yến Thần vẫn hướng về phía Hứa Thấm: “Hình như em gầy đi thì phải?”

Hứa Thấm thản nhiên trả lời: “Làm gì đến mức ấy. Mà đã bao lâu rồi anh chưa về nhà thế?”

Mạnh Yến Thần bỏ mũ ra, đáp ngắn gọn: “Hai tuần.”

Hứa Thấm đứng trên bậc thềm, quay đầu lại lườm anh: “Vậy mà còn dám nói em.”

Mạnh Yến Thần nhìn gương mặt hờn dỗi của cô, thoáng thảng thốt rồi chợt bật cười, đi theo cô vào nhà.

Hứa Thấm vào cửa đổi giày, cất tiếng gọi: “Bố, mẹ!”

Mạnh Yến Thần cũng gọi theo: “Bố, mẹ!”

Phó Văn Anh bước ra khỏi thư phòng: “Sao hai đứa lại về cùng nhau thế?”

Hứa Thấm gật đầu đáp: “Bọn con vừa gặp nhau ngoài cửa thôi ạ. Bố đâu rồi?”

“Đang đánh cờ với bố của Tiêu Diệc Kiêu. Gần đến giờ cơm rồi, chắc cũng sắp về.”

Hứa Thấm kết thúc câu chuyện: “Lúc nãy ngồi trong xe nóng quá bị đổ mồ hôi, con đi thay đồ trước đã.”

Phó Văn Anh khẽ chau mày, tao nhã nhìn quanh một vòng rồi mỉm cười hỏi: “Đứa nào hút thuốc thế?”

Hứa Thấm không phản ứng.

“Con ạ!” Mạnh Yến Thần cười nói: “Con vừa hút một điếu trong xe. Quạt một lúc rồi mà vẫn để mẹ ngửi thấy.”

Phó Văn Anh tiếp tục mỉm cười: “Quên mất quy định trong nhà rồi à?”

Mạnh Yến Thần giơ tay: “Không mang mùi thuốc về nhà. Con cam đoan không có lần sau đâu ạ!”

Hứa Thấm lên tầng, đóng cửa lại. Cô nhìn thoáng qua phòng mình, dường như không có gì thay đổi cả. Cô đi đến kéo ngăn bàn ra, thấy mấy mảnh gỗ và các tác phẩm điêu khắc nho nhỏ của mình đều đã bị dọn sạch. Mẹ không thích cô khắc gỗ, nói cô tốn cả ngày chỉ ngồi trong phòng đẽo đẽo gọt gọt mà không chịu nói chuyện với ai, một đứa con gái đang yên đang lành lại đi phí phạm tâm tư như thế làm gì. Mẹ cũng không thích cô làm bác sĩ ngoại khoa, nói là vi khuẩn gây bệnh quá nhiều, rồi thì mất công mất sức mà chẳng được lợi lộc bao nhiêu, bác sĩ đâu phải là nghề con cái nhà này nên làm…

Hứa Thấm đóng ngăn bàn lại, lấy một chiếc váy từ trong tủ quần áo ra thay.

Đúng lúc này, Mạnh Yến Thần gỗ hai tiếng vào cửa cho có lệ rồi đẩy ra, gọi: “Thấm Thấm…”

Hứa Thấm vừa cởi áo sơ mi được một nửa, lúc này bả vai trắng nõn và chiếc áo ngực màu lam hé lộ ra ngoài. Cô ngước đôi mắt đen láy lên, bình thản nhìn Mạnh Yến Thần. Còn anh đang áp di động bên tai, thấy cảnh tượng trước mắt liền ngây người, cửa mới đẩy ra được một nửa bỗng khựng lại.

Hứa Thấm hỏi nhanh: “Chuyện gì vậy?”

Mạnh Yến Thần: “Diệc Kiêu gọi điện, báo đã bao một phòng ở Vịnh Lưu rồi, hỏi tối em có đi không.”

Hứa Thấm gật đầu: “Được.”

Mạnh Yến Thần đóng cửa lại, đứng bần thần trong chốc lát mới quay người rời đi.

Tiêu Diệc Kiêu là hàng xóm của họ, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Mạnh Yến Thần. Thế nhưng một người tựa lửa, một người lại như băng, đánh nhau từ bé đến lớn, không ai phục ai, cậu thích đông, tôi thích tây, cậu đi hướng bắc, tôi kiểu gì cũng phải đi hướng nam.

Lần đầu tiên hai người làm hòa là nhờ Hứa Thấm.

Ngày trước, Hứa Thấm rất ít nói, chỉ thích cầm dao khắc gỗ giống người máy. Tiêu Diệc Kiêu rất thích cô em gái này, hay tò mò nhìn cô, có khi còn chạm vào tay cô, chọc chọc gương mặt cô. Cô không khóc lóc cũng chẳng mè nheo làm loạn bao giờ, chỉ luôn nhìn anh ta bằng đôi mắt đen láy. Tiêu Diệc Kiêu thấy vậy càng thích hơn, thế là ngày nào cũng chạy sang Mạnh gia chơi. Mạnh Yến Thần thấy thế liền đuổi anh ta đi: “Em gái là của tôi, không phải của cậu.”

Tiêu Diệc Kiêu tức chết đi được, quay về nhà liền ầm ĩ với mẹ mình: “Con muốn có em, muốn có cô em gái giống hệt Tiểu Thấm ấy.” Thế là bị mẹ anh ta đánh cho một trận.

Tiêu Diệc Kiêu lại nghe Phó Văn Anh phàn nàn, nói Hứa Thấm cứ ru rú trong nhà như vậy sẽ mắc bệnh mất thôi. Thế là ngày nào anh ta cũng trèo cửa sổ đến tìm Hứa Thấm chơi cùng, kể cho cô nghe ở bên ngoài vui ra sao, dụ dỗ cô bước ra khỏi cửa.

Có một ngày, Hứa Thấm khắc ra hình một đứa bé bằng gỗ, lẳng lặng nhét vào tay Tiêu Diệc Kiêu. Tiêu Diệc Kiêu cầm xem, thấy đó chính là hình ảnh thu nhỏ của mình mà! Anh ta vui mừng như điên, hớn hở đem khoe với Mạnh Yến Thần. Mạnh Yến Thần lại cười ha hả, mở ngăn kéo đặt mười mấy bức tượng gỗ Tiểu Yến Thần ra cho tên nhóc kia ghen tị chết thôi. Lúc ấy, Tiêu Diệc Kiêu giận đến mức suýt nữa cắn chết Mạnh Yến Thần.

Hứa Thấm từ bé đã được hai người anh này bảo vệ quá mức, bạn bè cực ít. Có ra khỏi đại viện, cô cũng không tiếp xúc nhiều với ai. Chỉ có Tống Diệm là ngoại lệ duy nhất.

***

Sau bữa tối, Mạnh Yến Thần nói sẽ đi chơi với Tiêu Diệc Kiêu. Phó Văn Anh không hỏi nhiều, hiếm khi đồng ý dễ dàng như vậy, chỉ hỏi Mạnh Yến Thần là sao không học Tiêu Diệc Kiêu quen bạn gái sớm đi. Mạnh Yến Thần bèn giả bộ như không nghe thấy.

Tiêu Diệc Kiêu là anh chàng có cuộc sống sôi nổi nhất trong đại viện, rất dễ dàng quen biết bạn bè, tối nào cũng chơi bời lêu lổng. Cả cái thành phố này không chỗ nào là không có người quen của anh ta, cũng không có nơi nào anh ta chưa từng đặt chân đến. Bạn bè nhiều, tất nhiên bạn gái cũng vô số kể. Có lần, Hứa Thấm bảo anh ta lăng nhăng, không ngờ Tiêu Diệc Kiêu nhún vai đáp: “Anh mà lăng nhăng á? Anh chung thủy yêu em bao nhiêu năm như vậy. Có trời đất chứng giám đấy!”

Từ bé, anh ta đã nghịch ngợm, chuyên gây sự, đến tận năm hai mươi tám tuổi vẫn còn bị bố đánh, không hề hứng thú với việc làm quan chức, chỉ thích xã giao kinh doanh. Ban đầu, Tiêu Diệc Kiêu chỉ định làm chơi thôi, không ngờ lại kiếm ra bội tiền.

Anh ta là khách quen của Vịnh Lưu, gần như hằng đêm đều ở đó bàn chuyện làm ăn, chiêu đãi khách khứa, rượu ngon gái đẹp, vung tiền như rác. Mạnh Yến Thần chỉ vừa nói ra cái tên Tiêu Diệc Kiêu đã được nhân viên phục vụ dáng vóc bảnh bao khom lưng dẫn đường.

Lúc đi qua thang máy sang trọng, vô tình Hứa Thấm thấy hộp cứu hỏa, bên cạnh có bản “Kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy” ghi rõ ngày kiểm tra, tên họ, đơn vị của người kiểm tra và đánh giá.

“Ngày 16 tháng 04, Vương Tuyển Khải, Đại đội Phòng cháy Chữa cháy quận Nam Thành, đúng quy định.”



“Ngày 17 tháng 09, Trương Hạo Khả, Đại đội Phòng cháy Chữa cháy quận Nam Thành, đúng quy định.”



Thang máy kêu “ting ting”, cửa vừa mở đã thấy Tiêu Diệc Kiêu đứng bên trong.

Mạnh Yến Thần hất cằm: “Đi đâu thế?”

Tiêu Diệc Kiêu tươi cười: “Chẳng mấy khi bác sĩ Hứa rồng đến nhà tôm, phải đích thân xuống lầu đón tiếp long trọng chứ sao nữa.”

Hứa Thấm quay sang, thản nhiên nói: “Giữ sức mà đi nịnh nọt bạn gái của anh đi.”

Tiêu Diệc Kiêu bắt được ánh mắt cô, quay lại nhìn vào bản kê, hỏi: “Xem gì vậy?”

Hứa Thấm hờ hững đáp: “Không có gì.”

Thang máy chầm chậm đi lên, Hứa Thấm bỗng nói: “Tuần trước, em gặp Tống Diệm.”

Sắc mặt Mạnh Yến Thần và Tiêu Diệc Kiêu mỗi người một vẻ.

Tiêu Diệc Kiêu hỏi trước: “Cậu ta đang làm gì? Để anh đoán xem nào, không phải đang làm ông chủ giống anh đấy chứ?”

Ánh mắt Hứa Thấm trở nên ảm đạm, cô chỉ nhả ra mấy chữ: “Lính cứu hỏa.”

Thang máy yên lặng như tờ. Hứa Thấm như nhận ra sự thương hại trong bầu không khí trầm mặc này.

Mạnh Yến Thần xưa nay luôn biết tiết chế lại chợt cười khẩy một cái: “Biết ngay thằng nhóc đó không có tiền đồ gì mà.”

Hứa Thấm gật đầu cười nhàn nhạt: “Phải đấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện