Type: Hasuko

Đêm đen, nhà chính của tứ hợp viện vẫn sáng trưng.

Nghe Hứa Thấm nói thế, mợ cũng gật gù tán thành: “Phải đấy, công việc của nó nguy hiểm quá!”

Cậu nhìn ra được điều khác thường từ sắc mặt cô, liền hỏi: “Hôm nay gặp phải chuyện gì à?”

“Con gặp Tống Diệm ạ! Bệnh viện có người đòi nhảy lầu. Anh ấy đi cứu, suýt nữa ngã xuống từ tầng…” Hứa Thấm nuốt nước bọt, khẽ rùng mình. “… Hai mươi mốt ạ!”

Cậu mợ đều kinh hãi: “Sau đó thế nào?”

“Không sao ạ.”

“Những người khác thì sao? Còn người nhảy lầu kia nữa?”

“Đều không sao.”

“Vậy thì tốt.” Cậu mợ thở phào.

“Lúc ấy, con thấy rất sợ.” Hứa Thấm rủ mắt, nhẹ nhàng khuấy bánh trôi trong bát. Viên bánh ngấm đã lâu, lớp vỏ trông sần sùi. “Nếu anh ấy ngã xuống…”

Không khí lặng ngắt như tờ.

“Đừng sợ.” Mợ khẽ vỗ tay cô trấn an. “Nó rất có chừng mực, biết bảo vệ bản thân, cũng biết bảo vệ cấp dưới của mình.” Cõ lẽ mợ đoán được gì đó nên nói tiếp: “Thật ra, cậu mợ cũng bảo nó chuyển công tác rồi, nhưng nó không bỏ được mấy cậu lính cấp dưới. Đội của nó có tố chất tốt nhất, có kỷ luật tốt nhất trong đám lính cứu hỏa ở khu vực. Cả đội chưa từng bị thương vong nghiêm trọng, toàn nhờ vào nó biết cách huấn luyện.”

Lời này không hề có tác dụng an ủi Hứa Thấm, nhưng cô không thể nói gì, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Sao anh ấy lại chọn nghề này ạ?”

Hai vợ chồng già nhìn nhau, cậu bèn giải thích: “Con cũng biết thằng nhóc này từ bé đã không thích học hành, lại không chịu quản giáo, nên phải đi lính. Sau này… trong nhà không có quan hệ nên chỉ có thể làm lính cứu hỏa.”

Hứa Thấm cúi đầu, khuấy thìa trong bát: “Vâng.”

Mợ thấy thế liền thấp thỏm, môi mấp mấy định nói gì đó, lại không biết nói gì, vội vàng nhìn về phía chồng mình. Cậu trừng mắt nhìn mợ, coi như đề ép việc này xuống.

Mợ thở hắt ra, im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Thấm Thấm à, cháu mợ tuy bề ngoài thô lỗ nhưng là người thận trọng, biết quan tâm người khác. Khác với mấy tên đàn ông ngoài kia, chỉ biết ăn chơi nhân lúc còn trẻ, còn nó từ bé đã bị bỏ rơi, chỉ muốn có một gia đình, được người nhà yêu thương, đối xử tốt với người nhà là đủ. Nó là một người như vậy, không phải mợ muốn bao che cho nó nên mới nói thế. Con cũng biết mà, phải không?”

Hứa Thấm “dạ” một tiếng, không nói thêm gì khác.

Mợ còn định nói nữa thì cậu đã chen lời: “Thấm Thấm cũng mệt rồi, ăn xong ngủ sớm đi.”

Hứa Thấm trở về phòng. Mợ vừa dọn bát vừa thở dài: “Có phải đứa bé này có tâm sự không?”

“Chuyện của chúng thì để chúng tự giải quyết. Em đừng quan tâm.” Cậu chép miệng.

“làm sao em không lo cho được. Cuối cùng sẽ không giống như mẹ ruột của Diệm Diệm chứ?” Mợ lo lắng không yên.

“Càng nói càng không ra đâu. Được rồi, ngủ sớm đi?”

***

Đèn tắt, đêm không trăng, ngoài cửa tối đen như mực, bóng cây lay động cũng không rõ dáng hình. Hứa Thấm nằm trên giường xem điện thoại, thấy một cuộc gọi nhỡ và bốn tin  nhắn, đều là của Tống Diệm.

Anh gọi đến vào lúc bốn giờ bốn mươi phút chiều, sau khi cứu người nhảy lầu. Tin nhắn thứ nhất và thứ hai gửi ngay sau đó:

Em ở đâu thế? Đang làm việc à?

Tin thứ ba cách đó năm phút: Anh đi đây, đừng lo lắng, anh sẽ chú ý an toàn.

Tin thứ tư gửi đến lúc mười một giờ đêm: Tan ca về nhà đừng đi một mình. Cậu sẽ ra đón em. Nếu không gặp thì gọi điện thoại cho cậu.

Hứa Thấm thẫn thờ nhìn mấy tin nhắn kia đến khi mắt đau nhói. Cô giơ tay lên che kín đôi mắt, cuối cùng không hồi âm cho anh mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Hứa Thấm quên đặt chuông báo thứ, hôm sau ngoài ý muốn ngủ dậy muộn, khi tỉnh lại chỉ còn mười lăm phuát nữa là đến giờ làm việc. Cô lấy điện thoại ra gọi xe, phát hiện giao thông ùn tắc, đến nơi phải mất ba mươi phút, đành chuyển sang đi tàu điện ngầm.

Một hàng dài đứng xếp hàng trước máy bán vé tự động, mãi mới đến lượt cô. Nhưng khi cô ấn chọ tuyến đường và trạm đến, máy lại không in vé ra. Cô sốt ruột nhìn từ trên xuống dưới. Người phía sau không kiên nhẫn cằn nhằn: “Ấn “Xác định” đi, đứng trơ ra đó làm gì?”

Lúc này, Hứa Thấm mới phát hiện dưới màn hình có nút “Xác định”, ấn vào mới nhả vé.

Đang giờ cao điểm, tàu điện ngầm người đông nghìn nghịt, ngước mắt trông xa chỉ có đầu người đen kịt. khi qua cổng, cô nhớ lời Tống Diệm dặn đừng bước qua vạch vàng.

Đến sân ga, trước mỗi cánh cửa đều chật ních người đi làm, ai ai cũng thờ ơ nhìn vào cánh cửa đóng kín hoặc dán mắt vào di động.

Hứa Thấm vừa mới đứng vững, những người khác đã thi nhau xô đẩy phía sau cô.

Tàu điện vào trạm, cửa xe vừa mở đã có một toán người tràn ra, người bên ngoài thì thi nhau chen lên, tạo thành hai dòng hỗn độn xoắn lấy nhau. Hứa Thấm cũng bị dòng người phía sau xô đẩy, hệt như chiếc lá rơi vào cơn lốc xoáy, điên cuồng cuốn về phía cửa xe.

Người phía trước không vào được, người phía sau lại không ngừng chen lấn, ngực và lưng cô đều dán sát vào người khác, thân thể như sắp sửa bị nghiền nát. Khi bị đẩy đến cửa cô không tài nào nhích thêm được nữa.

Cửa tàu điện ngầm vang lên tiếng tít tít cảnh báo, đèn đỏ lóe sáng. Nhưng một cánh tay cô vẫn còn bị hai người chen lấn phía trước kẹp chặt, không sao cử động được.

“Tay của tôi!” Cánh cửa đóng lại, Hứa Thấm cố kéo ra, gào lên: “Buông ra!”

Hai người kia đưa lưng về phía cô, không buồn đoái hoài. Một người đàn ông trong xe thấy thế, nhanh chóng bắt lấy tay cô, kéo mạnh ra. Liền sau đó, cửa tàu đóng lại.

Tay Hứa Thấm đột ngột bị rút ra, người mất trọng tâm, ngã nhào về phía sau. Cổ tay chống xuống mặt đất bị trẹo, truyền đến một cơn đau thấu xương. Cô đau đến mứa túa mồ hôi lạnh, mở miệng nhưng không thốt ra được âm thanh nào. Trong cơn đau nhứt, người cô vẫn duy trì tư thế ngã xuống, không dám cử động, mãi lâu sau, cô vẫn chưa thể hoàn hồn.

May là tay trái! Co cắn răng nghĩ, giữa hàng mày đã lấm tấm mồ hôi.

Chàng trai bên cạnh tốt bụng đỡ cô dậy: “Cô không sao chứ?”

Cô lắc đầu, chầm chậm đứng lên, tay phải nâng cổ tay trái, đưa lên che chở trước ngực. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, cổ tay vừa động đến đã đau buốt vô cùng.

Chuyến tàu tiếp theo đến, cô bị dòng người cuốn lên xe rồi lại cuốn xuống xe. Khi tới bệnh viện, cả người cô đã nhếch nhác đến thảm hại, quần áo nhắn nhúm, tóc tai rối bù. Cô thử từ từ cử động cổ tay, cơn nhức nhối đã qua, chỉ còn đau âm ỉ. Cuối cùng cô cũng có thể thở phào, may mà không bị trật tay.

Cô rửa mặt qua loa rồi vào văn phòng, nghe thấy Tiểu Nam rầu rỉ: “Tìm việc gì cho anh ấy bây giờ? Không thể để anh ấy đi làm bảo vệ, đúng không?”

Tiểu Tây kinh ngạc: “Bạn trai cậu phải đổi việc à?”

“Sớm muộn cũng phải đổi thôi, không thể làm cả đời được. Hôm qua dọa tôi mất nửa cái mạng. Suýt nữa tôi đã thành quả phụ rồi.” Tiểu Nam nhắc đến chuyện Đồng Minh bị rơi xuống lầu hôm qua, giờ vẫn còn sợ hãi. “May mà không lâu nữa, anh ấy cũng giãi ngủ rồi.”

Tiểu Đông tò mò hỏi: “Cô định đăng ký kết hôn với anh ta thiệt hả?”

“Đúng vậy, bây giờ đang lo chuyện công việc này. Không biết việc nào mới thích hợp với anh ấy nữa. Phải xin bố tôi nhờ vả người quen xem sao, coi thử có thể đưa anh ấy vào alfm quản lý phòng cháy chữa cháy trong xí nghiệp không. Ôi, nhờ vả cũng khó lắm, đau đầu thật!”

Hứa Thấm đi ngang qua, lấy di động mở tin nhắn của Tống Diệm, nhìn một lúc lâu mới trả lời lại một câu: Đã biết.

Bên kia không hồi âm, chắc hẳn Tống Diệm đang huấn luyện lính.

Hứa Thấm không cố ý đợi. Công việc hai người đều bận rộn, họ đã sớm quen với cách trao đổi như vậy rồi. Cô bỏ điện thoại vào túi, cổ tay lại nhói đau. Cơn đau này cứ dính lấy cô như hình với bóng, quấy nhiễu đến mức vừa rảnh đầu óc được một chút là lại bị cảm giác ưu phiền bám lấy, không sao xua đi được. Không biết do cơn đau lâm râm trên tay hay vì nguyên nhân nào khác.

Lúc cô rời khỏi phòng khám bệnh khoa Bỏng, bước vào thang máy, đi xuống lầu, ra ngoài tòa nhà chẩn trị, bị người đến khám vội vàng chạy đến đụng phải mới hoàn hồn lại, phát hiện mình đang đứng giữa sân bệnh viện.

Ngẩng đầu lên, bầu trời tháng Một giăng đầy mây đen, hết sức âm u và ảm đạm. Thành phố vào đông, cỏ cây úa tàn. Ngước mắt trông xa, khung cảnh chỉ mang một màu xám xịt, hoang tàn.

Cô thở dài, đến khi đi vào khoa Cấp cứu, tất cả suy nghĩ miên man mới bị vứt sang một bên. Đây chính là tính cách của cô: Một khi tập trung vào công việc sẽ không thể chứa bất cứ cảm xúc nào khác, chỉ có thể toàn tâm toàn ý làm việc mà thôi.

Nhưng cô không tài nào thoát hẳn khỏi cảm xúc ảm đạm này. Không biết có phải do áp lực quá lớn hay không, đêm đó, cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy cả vùng đất cháy hừng hực như thể chìm trong biển lửa. Vô số lính cứu hỏa bị khiêng ra, thương tích chồng chất. Còn đội Tống Diệm thì dũng cảm dấn thân vào trong, cô muốn ngăn nhưng không được. Cô thấy bóng lưng Tống Diệm biến mất trong nhà xưởng khổng lồ đang bốc cháy, dự cảm xấu bỗng ập đến, muốn gọi anh lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ấm, cả nhà xưởng kia phút chốc sụp đổ…

Hứa Thấm choàng tỉnh giấc, xung quanh tối đen như mực, ngực và lưng cô mướt mát mồ hôi, tim đập kịch liệt. Trên giường vẫn còn mùi hương của anh, nhưng bên người lại trống trải vô cùng.

Anh không ở đây.

Cô cuống quýt với lấy điện thoại trên tủ, bấm gọi cho Tống Diệm nhưng không ai bắt máy. Chắc hẳn anh đã đi làm đêm rồi, nếu không, anh nhất định sẽ nghe điện thoại. Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, cô không nén nổi sự hoảng loạn, liền gọi điện thoại hỏi Đội phó, biết không xảy ra vụ hỏa hoạn nào, chẳng qua nửa đêm có kẻ say rượu, kẹt đầu bên lan can cầu vượt nên đội Tống Diệm phải đi giải cứu thôi.

Lúc này, cô mới thấy yên tâm đôi chút, đờ đẫn nằm trên giường trong bóng đêm mông lung. Đến giờ phút này, cô mới phát hiện ra rằng, kể từ khi quay lại với anh, cô đã dần dần chìm đắm rồi, không thể thoát ra được nữa.

Cô muốn đợi anh trở về, muốn nghe thấy giọng nói của anh, muốn nói chuyện với anh, tựa như chỉ làm vậy mới có thể khiến cô yên lòng. Nhưng cô không biết bao giờ anh mới về, đêm đã khuya như thế… Chờ một hồi, cô lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, bảy giờ kém năm phút, điện thoại di động vang lên, là Tống Diệm gọi đến: “Dậy chưa?”

“Anh biết rõ bảy giờ sáng em dậy mà.” Cô bị đánh thức, đầu óc chưa kịp tỉnh táo, đôi mắt vẫn còn mơ màng, trở mình nói chuyện với anh.

Anh nghe động tĩnh ở bên kia điện thoại, bừn cười khẽ: “Thế nên mới gọi vào giờ này để được nói chuyện với em năm phút… Hôm qua, anh làm xong việc muộn quá, sợ em ngủ rồi nên không quấy rầy nữa… Sao giờ đó lại gọi cho anh? Hai giờ mà còn chưa ngủ à?”

Anh không nhắc lại thì thôi, vừa nói đến, cảm giác ưu sầu mấy ngày qua lại nghẹn ứ nơi lồng ngực Hứa Thấm. Cô nheo mắt, người cũng dần tỉnh táo, thủ thỉ với anh: “Em gặp ác mộng.”

Tống diệm khựng lại: “Ác mộng gì thế?”

“Công xưởng phát nổ. Anh chết.”

Bên kia im lặng giây lát rồi truyền đến tiếng anh cười khổ: “Ngốc nghếch”, rồi dịu dàng trấn an: “Anh không sao.”

Hứa Thấm đưa tay lên che mắt, không lên tiếng.

Tống Diệm nhận ra bầu không khí có phần ngưng động, giọng cũng khẽ khàng hơn: “Sao không nói chuyện?”

“…”

“Hử?” Anh kiên trì hỏi lại.

“Không biết nói gì.” Giọng Hứa Thấm nặng trĩu nỗi phiền muộn.

Lần này đến lượt Tống Diệm lặng thinh. Hai bên đều trầm mặc, có lẽ vì cả hai đều bất lực trong tình cảnh này.

Lát sau, anh mới hỏi: “Hôm đó, trên sân thượng, đã làm em sợ rồi hả?”

Hứa Thấm vẫn gác tay lên che mắt, không nói gì.

“Hứa Thấm?”

“Dạ?”

“Bị dọa rồi hả?”

“Vâng.” Giọng cô rất nhỏ, có chút run rẩy.

Tim Tống Diệm thắt lại. Nói thật, hôm đó anh cũng bị dọa. Tuy tin tưởng tốc độ phản ứng của Tiểu Cát, nhưng giấy phút ấy, bởi vì cô đang ở phía sau chứng kiến toàn bộ nên anh cũng có chút hốt hoảng. Lát sau quay sang, anh thấy cô kinh hoảng đến mức ngay cả môi cũng tái mét.

Sau khi chuyện xảy ra, những người khác mau chóng trở về với công việc, không còn nhớ đến chuyện nguy hiểm vừa rồi. Chỉ có cô vẫn đứng thẫn thờ ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, sợ rằng chính cô cũng không biết bản thân mình đang run rẩy. Khoảnh khắc ấy, Tóng Diệm bỗng ý thức được, nếu mình thật sự rơi xuống, những người trên sân thượng và dưới lầu hôm ấy vẫn sẽ tiếp tục sống cuộc đời của mình, ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như bình thường, duy chỉ có cô là không.

Trong những người này, chỉ có sinh mệnh của cô là buộc chặt vào anh. Anh sợ có lẽ cô sẽ nhảy xuống theo mình mất. Giờ khắc đó, làm sao anh không sợ cho được?

Bên kia điện thoại, Tống Diệm cúi đầu, ra sức day day sống mũi Nghìn câu vạn chữ cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Anh sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu.”

Cô vẫn trầm mặc, anh chợt thấy mình thật bất lực và thất bại. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh cô một mình chui rút trong chăn, chìm đắm trong nỗi hoang mang vô định, nhưng mình lại không thể cho cô một vòng ôm an ủi. Anh không dành lòng, liền cất giọng dỗ dành: “Em quên rồi à, thương tích của anh còn chưa lành, chỉ làm Chỉ đạo viên thôi, không phải làm việc nặng, không đi chữa cháy đâu.”

Cô thoáng nhúc nhích, chăn phát ra tiếng sột soạt. Anh nhận ra được cô có phần chú ý, bèn tiếp tục dỗ: “Tối nay, anh sẽ trở về, cuối tuần ở bên em. Em an tâm đi làm đi, lúc tan ca, anh đã ở nhà rồi.”

Cô khẽ “vâng” một tiếng, hắng hái hơn phần nào: “Anh được nghỉ hai ngày à?”

“Ừ. Hai ngày.” Anh cam đoan.

“Vậy tốt quá!” Cô vui vẻ tiết lộ. “Em cũng đổi ca với đồng nghiệp rồi, trùng hợp hai ngày cuối tuần cũng rảnh rỗi.” Nói đến đây, cô cười nhẹ, có lẽ trong lòng có chút đắc ý ngọt ngào.

Bên kia, Tống Diệm cũng cười: “Đi làm sớm đi, đừng để tắc đường lại đến muộn”, còn không quên dặn dò: “Bắt taxi đi làm sớm, đừng chen chúc trên tàu điện ngầm làm gì. Giờ cao điểm đông người, em không chịu được đâu.”

Hứa Thấm sửng sốt, không dám kể anh nghe việc sáng hôm qua, chỉ gật đầu qua quýt: “Em biết rồi.” Cuối cùng, lúc trở mình, cô lại thì thầm gọi tên anh: “Tống Diệm!”

“Ừm?” Anh kiên nhẫn đáp lại cô.

“Em nhớ anh.” Cô cất giọng dịu dàng.

Lòng Tống Diệm bỗng thấy êm ái lạ thường, hơi thở cũng chậm lại: “Anh cũng nhớ em, rất nhớ.”

***

Cuộc điện thoại sáng nay như liều thuốc an thần hiệu quả, giải cứu Hứa Thấm ra khỏi trạng thái hoang mang, khốn đốn mấy ngày qua. Cô đã không còn đè nén nữa. Hôm nay, Phòng Cấp cứu cũng hiếm khi không có ca bệnh nặng nào. Buổi trưa, cô còn có thời gian thảo luận đề tài nghiên cứu với giáo sư Từ Khẳng.

Lúc sáu giờ tan ca, cô nhận được tin nhắn của Tống Diệm, nói phải đi cứu một đứa bé bị kẹt trong cửa xoay nên đến tối mới về được. Hứa Thấm nhắn lại một tin: Vâng. Dù sao cô cũng đổi ca rồi, buổi tối phải trực ban nên sẽ về muộn một chút.

Nhưng một giờ sau, khi cô đang lật xem luận văn thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

“Bác sĩ!” Mấy người đàn ông lôi thôi lếch thếch, người bám đầy tro bụi xồng xộc chạy vào. “Mau giúp đỡ!”

Họ đều mặc áo may ô màu xanh lục và quần đồng phục cứu hỏa, thân hình cao lớn rắn chắc, hệt như đêm đầu tiên xông vào đây. Chỉ có điều lần này, Tống Diệm không mang khẩu trang, khuôn mặt lấm lem tro đen và máu. Bả vai bị thủng một lỗ.

Hai người nhìn nhau đều sững sờ trong giây lát. Hứa Thấm nháy mắt hiểu ra, vẻ mặt lập tức đnah lại. Tống Diệm cũng có chút khó xử. Anh không ngờ cô vẫn còn làm việc, không ngờ lần đầu tiên nói dối đã bị vạch trần, lại càng không ngờ lời hứa hẹn vừa thốt ra ban sáng đã bị mình nuốt lời ngay tức khắc.

Dương Trì thấy Hứa Thấm còn hớn hở: “Bác sĩ, Đội trưởng bọn em bị thương…”

“Các cậu đều ra ngoài trước đi.” Hứa Thấm ngắt lời.

“Vết thương này là…” Có người định lên tiếng giải thích tình huống.

“Đi ra ngoài.” Hứa Thấm đeo khẩu trang, giọng không nể nang.

Mọi người sửng sốt. Ôi, không phải mọi người đã thân quen với nhau rồi sao? Sao bác sĩ Hứa lại trở về với vẻ lạnh lùng trước kia vậy nhỉ? Họ lại quay sang nhìn Tống Diệm. Đội trưởng im lặng cúi đầu ngồi một bên, trông chẳng giống anh chút nào.

Cả nhóm phát hiện có điều gì đó không đúng lắm, nhanh chóng trao đổi ánh mắt rồi lập tức chuồn đi. Trong phòng yên tĩnh trở lại. Tống Diệm ngẩng đầu nhìn Hứa Thấm. Cô đeo khẩu trang, không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt, đôi mắt lộ vẻ lạnh nhạt đến không ngờ.

Cô rửa tay lần nữa, vừa kỳ cọ rất mạnh vừa nhắc lại lời anh nói sáng nay: “Em quên rồi à, thương tích của anh còn chưa lành, chỉ làm Chỉ đạo viên thôi, không làm việc nặng, không đi chữa cháy đâu.” Lại tiếp tục vạch trần: “Cứu một đứa bé bị kẹt trong cửa xoay, nên đến tối mới về nhà.”

Tống Diệm rợn tóc gáy, tự biết mình gây họa lớn rồi, định đứng dậy phân trần: “Hứa thấm…”

“Anh ngồi yên đó cho em.” Cô không khách sáo quát một tiếng.

Tống Diệm bất động.

“Anh còn nói…” Cô hít sâu một hơi, đeo găng tay vào. “… Sẽ chú ý, sẽ không để mình xảy ra chuyện.”

Cô bỏ dụng cụ và thuốc nước lên giá, nhíp kéo bị ném vào khay một cách thô lỗ, vang lên tiếng leng keng, dường như bị người ta coi thành vật trút giận.

Tống Diệm ngồi sau lưng cô, nhìn thân thể gầy gò bên trong chiếc áo blouse trắng, thấy cô tức giận đến mức cả người run run, anh cau mày thật chặt, giọng lí nhí: “Anh xin lỗi.”

Bóng lưng cô bỗng cứng đờ.

“Anh xin lỗi, Hứa Thấm! Anh không muốn để em lo lắng.” Giọng anh khan khan mang theo chút mỏi mệt.

Cơ thể run rẩy, cô lắc đầu, cúi xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình đang bấu chặt vào cạnh bàn: “Không phải việc này, thứ em muốn không phải là lời xin lỗi của anh.”

“… Em không cần anh xin lỗi em.” Cô buồn bã thốt lên: “Anh cũng đừng xin lỗi em.”

Hai người đều rơi vào yên lặng. Căn phòng im ắng khác thường, bầu không khí gần như ngưng đọng.

“Tống Diệm!” Cô vẫn đưa lưng về phía anh, giọng nói nhỏ xíu, có chút ngập ngừng: “Anh có nghĩ đến việc… chuyển công tác không?”

Mi tâm Tống Diệm vẫn nhíu lại, cảm xúc trên gương mặt không thay đổi quá nhiều, anh đang định nói gì đó thì cô đột nhiên quay phắt người lại, vội vã ngắt ngang: “Vẫn là về nhà rồi hãy nói. Bây giờ đang trong giờ làm.”

Thế nhưng anh biết rõ, cô dang lâm vào trạng thái hết sức mâu thuẫn, vừa tức giận vừa sợ hãi, muốn trốn tránh. Sợ anh không đồng ý, nên mới trốn tránh. Anh vô thức mím chặt môi.

Cô kéo giá để đồ đến phía sau anh, thuần thục nâng kéo cắt bỏ chiếc áo lấm bẩn, thấy khắp người anh đều là thương tích, mới có cũ có, cái này nối tiếp cái kia, hệt như người mình đồng da sắt, không biết đau vậy.

Tay nắm nhíp run lên, mắt Hứa Thấm hoe đỏ. Cô không cao thượng vĩ đại, càng không hề có tinh thần xả thân vì nghĩa. Cô chỉ là kẻ ích kỷ, cô chỉ biết đây là người mình yêu, tại sao anh phải gánh chịu tất cả những chuyện này cơ chứ? Tại sao lại như vậy?

Đôi môi mím chặt có chút run rẩy, một giây sau cô lại nhìn thấy vết sẹo dài nhất trên lưng anh. Hôm cứu hộ tai nạn xe hồi tháng Mười, anh đẩy cô ra, mặc cho bản thân bị mảnh thân xe cắt phải. Hôm nay, vết sẹo kia vĩnh viễn ở lại trên lưng anh, dữ tợn và trầm mặc gợi nhớ cơn đau đớn ngày ấy.

Người cô bỗng sững lại, còn Tống Diệm không cần ngẩng đầu cũng biết cô đang nhìn gì, nghĩ gì. Anh muốn nói mấy câu an ủi cô, nhưng giờ phút này chỉ biết im lặng.

Anh đột ngột cúi đầu, quay về phía cô, nhẹ nhàng chạm vào người cô, ôm lấy eo cô, vùi đầu vào bụng cô.

Anh nhắm mắt, hệt như chìm vào cơn mê vì mỏi mệt. Vòng eo thon thả của bác sĩ Hứa trong tay rất mềm mại, áo blouse trắng của bác sĩ Hứa có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện