Khiết Tâm như một tiểu bạch thỏ cứ nhảy bên này lại nhảy bên kia, khiến Khả Phong cũng phải hoa cả mắt.

-Tâm nhi, em đừng chạy nữa.

Khả Phong mệt mỏi lên tiếng, nhưng vì đã trót hứa với cô bé là phải dẫn cô đi chơi cho nên bây giờ mới thành người trông trẻ bất đắc dĩ thế này.

-Chú, nhanh lên, chú chậm chạp quá.

Khiết Tâm ngoảnh đầu lại miệng cười tận mang tai. Khả Phong thở dài khiến đám hậu cần bên cạnh thoáng chốc lo sợ

-Lão Đại, có cần chúng tôi mang con bé ra ngoài...

Khả Phong đưa tay ra hiệu bảo "Không", mắt vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt mình

-Mặc kệ con bé, cứ cho nó chơi thoả thích đi.

Dứt lời Khả Phong chậm rãi đi đến phía Khiết Tâm đang đứng, lúc này đây có người đưa cho cô bé một ly hồng trà. Khiết Tâm thích thú cười híp cả mắt

-Thích hồng trà lắm à? Khả Phong ân cần, tay xoa xoa cái nón vành cô bé đang đội trên đầu

-Chú đừng xoa đầu Tâm nhi.

Khiết Tâm cong môi tỏ vẻ không thích, cô né sang một bên thì Khả Phong cố tình đè đầu cô bé ra mà xoa dữ dội hơn:)

-Nhưng tôi thích xoa đầu cô nhóc nhỏ như em, thế nào?

Khiết Tâm có vẻ cáu gắt, trẻ con đơn thuần là thế, cô nhăn nhó hết mặt mũi, tính đưa tay gạt tay Khả Phong ra thì vô tình làm đổ ly hồng trà vào hết người Khả Phong.

-A...Tâm nhi...xin lỗi chú..

Cô bé ríu rít xin lỗi liên tục không thôi, đám hậu cần đứng cạnh có vẻ hốt hoảng

-Con bé này thật là....

Một tên trong đám hậu cần lên tiếng thì bị ánh nhìn của Khả Phong làm im bặt, hắn tuyệt nhiên đứng yên không dám nhúc nhích

-Tôi không sao, nhưng áo thì bẩn rồi.

Khả Phong quay sang Khiết Tâm, tay chỉ vào vết bẩn trên áo mình.

Khiết Tâm phụng phịu hai má, cô lấy khăn tay lau lau chỗ áo bị bẩn cuae Khả Phong

-Tâm nhi không cố ý, hay để Tâm nhi giặt áo cho chú nha!

Gương mặt ngây ngô của cô bé thật khiến ai mà nỡ trách phạt cơ chứ. Khả Phong cởi bỏ áo vest rồi đưa cho cô hầu đem vào trong. Trên người lúc này chỉ có chiếc áo somi trắng, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy các cơ bắp cuồn cuộn sau lớp áo ấy.

Bỗng dưng Khiết Tâm trông thấy một hình xăm ngay bên phía ngực phải của Khả Phong, hình xăm ấy trông tựa như đầu của một chim ưng, dáng vẻ rất hùng dũng

-Chú, chú vẽ gì trên người vậy?

Khả Phong nghe thấy liền bật cười, anh vẹo vào má phấn của Khiết Tâm

-Không phải vẽ, mà là xăm.

Khiết Tâm nghiêng nghiêng vành nón, bất chợt một cơn gió mạnh đi qua khiến chiếc nón trên đầu cô bay đi. Khả Phong đứng dậy, đi đến nhặt chiếc nón lên rồi đem đến đội lên đầu cô gái nhỏ.

-Thật tôi muốn em cứ mãi hồn nhiên như bây giờ.

Khiết Tâm không hiểu những lời Khả Phong vừa nói, cô nghiêng nghiêng cái đầu bé nhỏ, nhìn Khả Phong với ánh nhìn thắc mắc

Khả Phong nhìn Khiết Tâm một hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi bỗng dưng anh thở dài, đưa tay đặt trên đầu cô gái nhỏ

-Nhớ, sau này bất kể xảy ra chuyện gì em cũng phải dũng cảm đối mặt không được bỏ cuộc biết chưa?

Khiết Tâm ngây ngốc, cô thật sự quá nhỏ để hiểu hết những lời Khả Phong nói. Rồi cô bé nhanh chóng lấy lại trạng thái cũ, cô tiếp tục chạy nhảy khắp nơi mà không biết rằng sau này cuộc đời mình biến cố ập đến trên chính nơi cô đang đứng.

Nếuđượcxinbạnhãychotácgiả1bìnhchọnnhé!Cảmơnbạnrấtnhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện