Dịch: Sahara
Vui mừng vì được tâm sự với Khưu Dụ Khai, Nhan Hạ cuối cùng cũng áp chế được cảm giác kì quái trong lòng. Đáng tiếc, tâm tình tốt của cô chẳng duy trì được bao lâu, ngày hôm sau mới sáng sớm công ty đã gọi điện yêu cầu cô tăng ca. = =
Nhan Hạ đau khổ dụi mắt, nghe sếp đang nói qua điện thoại với giọng đầy kích động: “Công ty bất động sản Long Vực muốn hợp tác với công ty bọn họ, là Long Vực đấy đồng chí Nhan Hạ!!!”
Nhan Hạ bất đắc dĩ lên tiếng ca ngợi: “Sếp đúng là càng ngày càng lợi hại! Hợp đồng này mà cũng đạt được, xem ra công ty chúng ta sắp phát tài rồi.”
“Ha ha ha… Là người ta chủ động tới tìm chúng ta nói chuyện đấy! Vận may, vận may!”
Nói thì nói như vậy nhưng xem ra đây hoàn toàn không phải là vận may rồi. Tiếp nhận dự án này, mấy ngày tiếp theo Nhan Hạ bận tới tối tăm mặt mũi, hằng ngày ra khỏi cửa trong tình trạng mộng du, buổi tối như cái xác khô quay về nhà, Tô Việt làm món gì cô cũng sẽ bỏ vào miệng.
Tô Việt thờ ơ mấy ngày, phát hiện Nhan Hạ không thèm để ý tới mình, rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Tối hôm ấy, Nhan Hạ đang vùi đầu vào bản vẽ, Tô Việt đột nhiên gõ cửa. Từ khi tới đây trọ, anh chưa bao giờ vào căn phòng này, Nhan Hạ cũng biết là anh không thích bừa bộn nhưng không hiểu sao lần này lại tự tới tìm cô. Vừa bước vào cửa, Tô Việt liền bị mấy cuốn sách vứt lung tung dưới nền nhà làm vướng chân, khuôn mặt tuấn tú sa sầm vào, anh cúi xuống nhặt mấy quyển sách lên phủi phủi rồi đặt gọn sang một bên.
Nhan Hạ vội vàng nói xin lỗi, nhưng Tô Việt chỉ nhìn một lượt quanh phòng rồi quay ra.
Nhan Hạ gãi đầu tiếp tục hì hục vẽ. Không đến mấy phút sau, Tô Việt lại gõ cửa, lần này anh đã đổi sang một chiếc quần jeans, kết hợp với chiếc áo sơ mi màu lam nhạt. Nhan Hạ vừa nhìn thấy đã ngây người. Anh vừa vào phòng đã bắt tay ngay vào việc thu dọn dọc theo mép tường, đầu tiên là nhặt hết những thứ vứt ngổn ngang trên nền lên, phân loại sắp xếp lại gọn gàng, sau đó anh lôi một cái túi đựng rác vào, nhặt nhạnh những gì cần vứt bỏ vào túi, đến khi chỉ còn lại sách và bản vẽ anh mới chầm chậm quan sát kĩ rồi xếp chúng vào từng chồng phân loại. Nhan Hạ vừa liếc qua đã rõ, chợt giật mình, chính cô sắp xếp cũng không được chuẩn xác như thế.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Tô Việt đã lau chùi tủ sách rồi xếp sách và tài liệu gọn gàng lên đó, loại nào ra loại đấy rất dễ chọn.
Nhan Hạ nhìn tủ sách sạch sẽ ngăn nắp chỉ biết tròn mắt há hốc mồm.
Tô Việt thản nhiên khua khăn lau, quét tước tới gần chỗ Nhan Hạ, sau đó chỉ tay vào đầu cô nói: “Làm việc của cô đi!”
Nhan Hạ sực tỉnh, cúi đầu tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng bất đắc dĩ Tô Việt mới yêu cầu cô nhấc chân lên, còn lại hầu hết thời gian anh đều yên lặng để Nhan Hạ làm việc. Đến khi cô đã hài lòng với bản vẽ, ngẩng đầu lên thì Tô Việt đã xong xuôi từ lúc nào, anh đang đứng tựa người vào tủ sách xem một cuốn sách gì đó.
Nhan Hạ nhìn quanh, căn phòng đã được dọn dẹp sắp đặt gọn gàng, mọi thứ giống như là tìm thấy vị trí của chính mình, không chạy loạn ra bên ngoài nữa. Nhan Hạ rối rít bày tỏ lòng thành: “Xin nhận một lạy biểu thị lòng thành của tôi!!” = =
Tô Việt mỉm cười nói: “Chuyện nên làm thôi!”
“Không dám! Không dám! Anh đừng trêu tôi.”
“Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cô thôi mà, không đúng à?”
“Hả?” Nhan Hạ ngây người không hiểu.
“Tôi nấu cơm cô cũng biết rồi, bây giờ dọn dẹp nhà cửa cũng làm rồi, về phần giặt quần áo cho cô, à có cần giặt cả nội y không?” Anh nói với vẻ cô cùng thành khẩn.
“Á?” Nhan Hạ đờ người ra.
“Chẳng phải cô nói, muốn ông xã của mình nấu cơm dọn phòng, giặt đồ sao?” Tô Việt nhìn cô, tủm tỉm cười, “Tôi có thể làm được.”
Cằm của Nhan Hạ sắp rơi xuống đất mất rồi, nhưng cô không hề do dự mà lắc đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”
Tô Việt cũng không thèm chớp mắt lấy một cái: “Đá đi!”
“… Không được!”
“Vì sao? Anh ta ở nơi khác bỏ mặc em một mình đây, em không nỡ bỏ anh ta sao?”
Giọng nói của Tô Việt lạnh lẽo đến nỗi Nhan Hạ cảm thấy rất khó chịu, cô nghiêm mặt nói: “Tôi và anh ấy đã yêu nhau bốn năm. Cả quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi đã yêu anh ấy rồi.”
Tô Việt nghe cô nói nghiêm túc như vậy, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút lạnh lùng: “Vậy anh ta thì sao? Anh ta có trung trinh với em như thế không?”
Nhan Hạ giống như bị đâm trúng vết thương, đau dến mức không nói ra lời. Cô cúi đầu lặng yêu. Tô Việt khom người xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Hơn nữa, quãng thời gian tốt đẹp nhất của em chỉ mới bắt đầu thôi.”
Tình yêu thuở thanh xuân chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp say sưa mà thôi. Cuộc đời chầm chậm trôi đi, tôi mới là thiên trường địa cửu của em.
Tô Việt mỉm cười. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng di động đột ngột vang lên, Nhan Hạ giật mình, chậm chạp giơ tay với lấy điện thoại nhưng Tô Việt nhanh nhẹn hơn đã cầm được trước. Trên màn hình, hai chữ “Dụ Khai” lấp lóe sáng, Tô Việt ấn nút nghe: “A lô.”
Không biết bên kia Khưu Dụ Khai nói cái gì, Tô Việt bật cười, liếc nhìn Nhan Hạ nói: “Nhan Nhan tạm thời không tiện nghe điện, mai tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh.”
Nhan Hạ tức giận vớ một chồng sách đập vào cánh tay Tô Việt. Điện thoại rơi xuống, cô vội vã nhặt lên: “A lô, Dụ Khai, tin em. Không phải như anh nghĩ.”
“Anh tin.” Khưu Dụ Khai nặng nề nói, “Không tin thì biết làm sao đây? Em cách anh hàng nghìn ki-lô-mét, nửa đêm nửa hôm ở cùng với một tên đàn ông trong miệng gọi em “Nhan Nhan”…”
Nhan Hạ vừa nghe giọng trách móc ấy của Khưu Dụ Khai thì nổi giận đùng đùng: “Khưu Dụ Khai, vì sao em phải cho một người đàn ông thuê phòng, chính anh rõ ràng nhất.”
“… Anh biết. Là lỗi của anh, cho nên em đang trả thủ anh sao?”
Nhan Hạ xưa nay chẳng biết thế nào là nhường nhịn, bị Khưu Dụ Khai làm kích động, cô lập tức quẳng di động đi, kết thúc trận cãi cọ.
Tô Việt một mực lặng im quan sát, bấy giờ mới đi tới trước mặt cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì Nhan Hạ đã nói: “Tô Việt, tôi trả lại tiền nhà đã đặt cọc mấy tháng còn lại cho anh. Hoặc anh ở lại tôi chuyển ra ngoài. Anh chọn cách nào?”
Người nọ thản nhiên khoanh tay, híp đôi mắt đầy quyến rũ hỏi: “Em muốn đuổi tôi?”
“Anh đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, tôi không thể tiếp tục để anh thuê phòng được nữa.” Nhan Hạ lạnh lùng nói, lo lắng ngắn ngủi biến mất, cô kiên quyết: “Anh đã mua thêm nhiều đồ gia dụng như thế, tôi bắt anh đi có lẽ không phải. Vậy đi, tiền thuê nhà tôi không trả cho anh nữa, anh tiếp tục ở đây, tôi tìm chỗ khác. Lúc nào hết thời hạn thuê thì anh chuyển đi, tôi quay về.”
Tô Việt hơi kinh ngạc, anh cứ nghĩ cô sẽ tức giận đuổi anh ngay lập tức nhưng không ngờ cô chẳng những không cãi cọ với anh mà còn rất lý trí cho anh quyền lựa chọn. Nếu cô kiên quyết đuổi anh đi, anh còn có thể đấu tiếp, đằng lại, cô lại tự nguyện chuyển ra ngoài…
Tô Việt bắt đầu hối hận vì quyết định vội vàng của mình.
Anh oán hận nhìn khuôn mặt đã khiến anh rung động kia. Cô gái này thật là cứng đầu! Nhưng càng cứng đầu anh càng thích.
Vui mừng vì được tâm sự với Khưu Dụ Khai, Nhan Hạ cuối cùng cũng áp chế được cảm giác kì quái trong lòng. Đáng tiếc, tâm tình tốt của cô chẳng duy trì được bao lâu, ngày hôm sau mới sáng sớm công ty đã gọi điện yêu cầu cô tăng ca. = =
Nhan Hạ đau khổ dụi mắt, nghe sếp đang nói qua điện thoại với giọng đầy kích động: “Công ty bất động sản Long Vực muốn hợp tác với công ty bọn họ, là Long Vực đấy đồng chí Nhan Hạ!!!”
Nhan Hạ bất đắc dĩ lên tiếng ca ngợi: “Sếp đúng là càng ngày càng lợi hại! Hợp đồng này mà cũng đạt được, xem ra công ty chúng ta sắp phát tài rồi.”
“Ha ha ha… Là người ta chủ động tới tìm chúng ta nói chuyện đấy! Vận may, vận may!”
Nói thì nói như vậy nhưng xem ra đây hoàn toàn không phải là vận may rồi. Tiếp nhận dự án này, mấy ngày tiếp theo Nhan Hạ bận tới tối tăm mặt mũi, hằng ngày ra khỏi cửa trong tình trạng mộng du, buổi tối như cái xác khô quay về nhà, Tô Việt làm món gì cô cũng sẽ bỏ vào miệng.
Tô Việt thờ ơ mấy ngày, phát hiện Nhan Hạ không thèm để ý tới mình, rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Tối hôm ấy, Nhan Hạ đang vùi đầu vào bản vẽ, Tô Việt đột nhiên gõ cửa. Từ khi tới đây trọ, anh chưa bao giờ vào căn phòng này, Nhan Hạ cũng biết là anh không thích bừa bộn nhưng không hiểu sao lần này lại tự tới tìm cô. Vừa bước vào cửa, Tô Việt liền bị mấy cuốn sách vứt lung tung dưới nền nhà làm vướng chân, khuôn mặt tuấn tú sa sầm vào, anh cúi xuống nhặt mấy quyển sách lên phủi phủi rồi đặt gọn sang một bên.
Nhan Hạ vội vàng nói xin lỗi, nhưng Tô Việt chỉ nhìn một lượt quanh phòng rồi quay ra.
Nhan Hạ gãi đầu tiếp tục hì hục vẽ. Không đến mấy phút sau, Tô Việt lại gõ cửa, lần này anh đã đổi sang một chiếc quần jeans, kết hợp với chiếc áo sơ mi màu lam nhạt. Nhan Hạ vừa nhìn thấy đã ngây người. Anh vừa vào phòng đã bắt tay ngay vào việc thu dọn dọc theo mép tường, đầu tiên là nhặt hết những thứ vứt ngổn ngang trên nền lên, phân loại sắp xếp lại gọn gàng, sau đó anh lôi một cái túi đựng rác vào, nhặt nhạnh những gì cần vứt bỏ vào túi, đến khi chỉ còn lại sách và bản vẽ anh mới chầm chậm quan sát kĩ rồi xếp chúng vào từng chồng phân loại. Nhan Hạ vừa liếc qua đã rõ, chợt giật mình, chính cô sắp xếp cũng không được chuẩn xác như thế.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Tô Việt đã lau chùi tủ sách rồi xếp sách và tài liệu gọn gàng lên đó, loại nào ra loại đấy rất dễ chọn.
Nhan Hạ nhìn tủ sách sạch sẽ ngăn nắp chỉ biết tròn mắt há hốc mồm.
Tô Việt thản nhiên khua khăn lau, quét tước tới gần chỗ Nhan Hạ, sau đó chỉ tay vào đầu cô nói: “Làm việc của cô đi!”
Nhan Hạ sực tỉnh, cúi đầu tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng bất đắc dĩ Tô Việt mới yêu cầu cô nhấc chân lên, còn lại hầu hết thời gian anh đều yên lặng để Nhan Hạ làm việc. Đến khi cô đã hài lòng với bản vẽ, ngẩng đầu lên thì Tô Việt đã xong xuôi từ lúc nào, anh đang đứng tựa người vào tủ sách xem một cuốn sách gì đó.
Nhan Hạ nhìn quanh, căn phòng đã được dọn dẹp sắp đặt gọn gàng, mọi thứ giống như là tìm thấy vị trí của chính mình, không chạy loạn ra bên ngoài nữa. Nhan Hạ rối rít bày tỏ lòng thành: “Xin nhận một lạy biểu thị lòng thành của tôi!!” = =
Tô Việt mỉm cười nói: “Chuyện nên làm thôi!”
“Không dám! Không dám! Anh đừng trêu tôi.”
“Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cô thôi mà, không đúng à?”
“Hả?” Nhan Hạ ngây người không hiểu.
“Tôi nấu cơm cô cũng biết rồi, bây giờ dọn dẹp nhà cửa cũng làm rồi, về phần giặt quần áo cho cô, à có cần giặt cả nội y không?” Anh nói với vẻ cô cùng thành khẩn.
“Á?” Nhan Hạ đờ người ra.
“Chẳng phải cô nói, muốn ông xã của mình nấu cơm dọn phòng, giặt đồ sao?” Tô Việt nhìn cô, tủm tỉm cười, “Tôi có thể làm được.”
Cằm của Nhan Hạ sắp rơi xuống đất mất rồi, nhưng cô không hề do dự mà lắc đầu: “Tôi có bạn trai rồi.”
Tô Việt cũng không thèm chớp mắt lấy một cái: “Đá đi!”
“… Không được!”
“Vì sao? Anh ta ở nơi khác bỏ mặc em một mình đây, em không nỡ bỏ anh ta sao?”
Giọng nói của Tô Việt lạnh lẽo đến nỗi Nhan Hạ cảm thấy rất khó chịu, cô nghiêm mặt nói: “Tôi và anh ấy đã yêu nhau bốn năm. Cả quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi đã yêu anh ấy rồi.”
Tô Việt nghe cô nói nghiêm túc như vậy, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút lạnh lùng: “Vậy anh ta thì sao? Anh ta có trung trinh với em như thế không?”
Nhan Hạ giống như bị đâm trúng vết thương, đau dến mức không nói ra lời. Cô cúi đầu lặng yêu. Tô Việt khom người xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Hơn nữa, quãng thời gian tốt đẹp nhất của em chỉ mới bắt đầu thôi.”
Tình yêu thuở thanh xuân chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp say sưa mà thôi. Cuộc đời chầm chậm trôi đi, tôi mới là thiên trường địa cửu của em.
Tô Việt mỉm cười. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng di động đột ngột vang lên, Nhan Hạ giật mình, chậm chạp giơ tay với lấy điện thoại nhưng Tô Việt nhanh nhẹn hơn đã cầm được trước. Trên màn hình, hai chữ “Dụ Khai” lấp lóe sáng, Tô Việt ấn nút nghe: “A lô.”
Không biết bên kia Khưu Dụ Khai nói cái gì, Tô Việt bật cười, liếc nhìn Nhan Hạ nói: “Nhan Nhan tạm thời không tiện nghe điện, mai tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh.”
Nhan Hạ tức giận vớ một chồng sách đập vào cánh tay Tô Việt. Điện thoại rơi xuống, cô vội vã nhặt lên: “A lô, Dụ Khai, tin em. Không phải như anh nghĩ.”
“Anh tin.” Khưu Dụ Khai nặng nề nói, “Không tin thì biết làm sao đây? Em cách anh hàng nghìn ki-lô-mét, nửa đêm nửa hôm ở cùng với một tên đàn ông trong miệng gọi em “Nhan Nhan”…”
Nhan Hạ vừa nghe giọng trách móc ấy của Khưu Dụ Khai thì nổi giận đùng đùng: “Khưu Dụ Khai, vì sao em phải cho một người đàn ông thuê phòng, chính anh rõ ràng nhất.”
“… Anh biết. Là lỗi của anh, cho nên em đang trả thủ anh sao?”
Nhan Hạ xưa nay chẳng biết thế nào là nhường nhịn, bị Khưu Dụ Khai làm kích động, cô lập tức quẳng di động đi, kết thúc trận cãi cọ.
Tô Việt một mực lặng im quan sát, bấy giờ mới đi tới trước mặt cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì Nhan Hạ đã nói: “Tô Việt, tôi trả lại tiền nhà đã đặt cọc mấy tháng còn lại cho anh. Hoặc anh ở lại tôi chuyển ra ngoài. Anh chọn cách nào?”
Người nọ thản nhiên khoanh tay, híp đôi mắt đầy quyến rũ hỏi: “Em muốn đuổi tôi?”
“Anh đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, tôi không thể tiếp tục để anh thuê phòng được nữa.” Nhan Hạ lạnh lùng nói, lo lắng ngắn ngủi biến mất, cô kiên quyết: “Anh đã mua thêm nhiều đồ gia dụng như thế, tôi bắt anh đi có lẽ không phải. Vậy đi, tiền thuê nhà tôi không trả cho anh nữa, anh tiếp tục ở đây, tôi tìm chỗ khác. Lúc nào hết thời hạn thuê thì anh chuyển đi, tôi quay về.”
Tô Việt hơi kinh ngạc, anh cứ nghĩ cô sẽ tức giận đuổi anh ngay lập tức nhưng không ngờ cô chẳng những không cãi cọ với anh mà còn rất lý trí cho anh quyền lựa chọn. Nếu cô kiên quyết đuổi anh đi, anh còn có thể đấu tiếp, đằng lại, cô lại tự nguyện chuyển ra ngoài…
Tô Việt bắt đầu hối hận vì quyết định vội vàng của mình.
Anh oán hận nhìn khuôn mặt đã khiến anh rung động kia. Cô gái này thật là cứng đầu! Nhưng càng cứng đầu anh càng thích.
Danh sách chương