Editor: Roseann

Hàn Liệt đả kích mị lực của anh không đủ, Triệu Tần cười giễu trở về: Cậu được thì cậu tới đi, cậu có thể ở trước mặt cô ấy kiên trì được 30 phút, tôi sẽ chuyển cậu 300 ngàn.

Hàn Liệt chạm vào màn hình, nhìn chằm chằm Sơ Hạ ở trong ảnh.

Anh có thể kiên trì được bao lâu ở trước mặt Sơ Hạ? Sơ Hạ thật sự rất thích xem sách.

Hàn Liệt vì theo đuổi cô, cùng Sơ Hạ đi thư viện, nhưng mà mị lực của anh rất đủ, Sơ Hạ ở trước mặt anh không thể an tĩnh, chuyên tâm đọc sách.

Bần thần một hồi, Hàn Liệt nhắn lại cho Triệu Tần: Ba trăm ngàn định làm nhục ai.

Triệu Tần: Có người như cậu tới, thua, tôi nguyện ý vì cậu bỏ ra 300 ngàn.

Hàn Liệt sờ mũi một cái.

Nói thật, anh đúng là muốn thử một chút mị lực của mình ở trong mắt Sơ Hạ có giảm hay không.

Nhưng không phải hôm nay.

Hàn Liệt: Không đi, lão tử bận bịu, đừng làm phiền tôi.

Triệu Tần không có trả lời lại.

Hàn Liệt đem ảnh của Sơ Hạ lưu lại trong điện thoại, lưu xong lại tiếp tục nhìn.

Nhìn một chút, Hàn Liệt đột nhiên để điện thoại di động xuống, với lấy cuốn sổ cùng bút chì trên ghế salon.

Anh đang thiết kế logo cho tiệm trà sữa, tất cả các tờ giấy nằm rải rác dưới chân đều là bản vẽ anh không hài lòng, nhưng  bộ lễ phục đỏ của Sơ Hạ đã cho Hàn Liệt Liệt linh cảm.

Có rất ít người biết, Hàn Liệt thích vẽ phác họa(*), logo quán rượu Ba Mùa cùng với danh thiếp của anh tất cả đều do Hàn Liệt tự mình thiết kế.

(*) 简笔画: t không biết mình dịch đúng hay chưa nhưng t ko tìm đc từ nào phù hợp hơn nên nếu ai biết góp ý giúp t với nha

Thời điểm không có linh cảm có thể ba ngày ba đêm cũng không vẽ ra được tác phẩm hài lòng, linh cảm mãnh liệt, Hàn Liệt chỉ dùng ba phút.

Sửa một chút, Hàn Liệt xé tờ bản thảo lộn xộn này, ở một trang mới, vẽ lại từ đầu một tấm.

Thiết kế xong, Hàn Liệt dựa vào đến trên ghế salon, duỗi tấm lưng to mệt mỏi.

**

Hơn hai giờ chiều, tiệc cưới của lão Tiền mới kết thúc.

Sơ Hạ chân đi giày cao gót mảnh mai, cùng mẹ chào tạm biệt người quen ở cửa.

Cuối cùng có thể lên xe, Sơ Hạ lựa chọn ngồi ở hàng sau, ngồi xong liền đem giày cao gót cởi ra, giải phóng hai chân.

Liêu Hồng cười hỏi con gái: “Mẹ nhìn thấy con cùng mấy người đẹp trai chung một chỗ tán gẫu, như thế nào, có nói được chuyện gì không?

Sơ Hạ thắt dây an toàn, mệt mỏi dựa vào lưng ghế: “Vẫn còn có thể đi, thêm được mấy cái wechat.”

Liêu Hồng nhíu mày:”Nói mẹ nghe một chút, là những ai?”

Sơ Hạ mở điện thoại di động lên, 5 khung chat mới nhất phía trên đều là hôm nay mới thêm được, 2 cô gái có tuổi tác tương đương nhau, 3 vị đàn ông.

Hai người trước Liêu Hồng đều biết.

“Phùng Truyền Hâm.”

“Cậu ta à, mẹ nhớ cậu ta hình như có vị hôn thê.”

Sơ Hạ lặng lẽ thêm chú thích của Phùng Truyền Hâm “có vị hôn thê” ở phía sau.

“Quách Lạc”

“Quách Lạc? Cậu ta mới mười chín, chạy đi thêm con làm gì?”

Sơ Hạ:...

Cô thật không nhìn ra vị Quách Lạc này mới mười chín tuổi, người có khuôn mặt chữ quốc(*), giọng nói cũng trầm trầm, Sơ Hạ một mực xem anh ta tầm 30 tuổi.

Mặt chữ quốc



Được mẹ nhắc nhở, Sơ Hạ thêm chú thích cho Quách Lạc “Ít hơn 7 tuổi” phía sau.

“Triệu Tần.”

“Người này rất có tiền, cũng rất hoa tâm.”

Sơ Hạ hiểu, thêm chú thích cho Triệu Tần  là “Hoa hoa công tử”.

Còn có hai cô gái, Liêu Hồng đánh giá đơn giản hai người, đều có thể qua lại, điều kiện tiên quyết là người ta cũng nghĩ gọi Sơ Hạ cùng đi chơi.

Một buổi tiệc cưới con gái thu hoạch không nhiều, Liêu Hồng có chút thất vọng, nhưng tình huống cơ bản nhu bà đã đoán trước được.

Nhà giàu cấp bậc kiểu này mở tiệc mời, đàn ông trẻ tuổi ít người có được chung tình, Liêu Hồng chẳng qua là mang con gái đi ra gặp gặp chút việc đời, không có ý định lựa chọn con rể trong đám người phú nhị đại cao cấp này.

Liêu Hồng hiểu rõ con gái của mình vô cùng, bà cảm thấy, con gái tương đối thích hợp với kiểu đàn ông có chút tài sản, tri thức, chững chạc và thành thục.

“Về nhà ăn cơm tối chứ?” Đi ra khỏi khu biệt thự, Liêu Hồng mắt nhìn phía sau hỏi.

Sơ Hạ lắc đầu một cái: “Không được, trực tiếp đi Cẩm Tú Hoa thành đi, buổi tối con lười chạy qua chạy lại.”

Liêu Hồng không có kiên trì.

Xe ở bên ngoài đi vào tiểu khu cần đăng ký, Sơ Hạ để cho mẹ trực tiếp dừng ở của Nam của Cẩm Tú Hoa thành, cô đi xong giày cao gót, xách dù che nắng xuống xe.

Liêu Hồng cách cửa kính xe dặn dò con gái: “Nhớ tự mình làm cơm, đừng suốt ngày gọi đồ bên ngoài, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, cẩn thận ăn lại ra đau dạ dày!”

Sơ Hạ mở dù màu làm nhạt, cười hướng mẹ vẫy tay.

Liêu Hồng trừng mắt nhìn con gái, lái xe đi.

Sơ Hạ đứng tại chỗ một hồi, xoay người đi vào trong.

Từ cửa nam nhìn vào, Cẩm Tú Hoa thành kết cấu theo hình chữ “土” (thổ), dọc theo cửa nam bên này sẽ đi ra đường chính của tiểu khu liên hợp, ngay phía trước chính là tòa chín, nhưng con đường này sẽ đi qua biệt thự của Hàn Liệt, bình thường Sơ Hạ sẽ đổi đường đi, nhưng hôm nay cô đi giày cao gót, Sơ Hạ không muốn đi vòng.

Ngay lúc này, mặt trời bên ngoài đang chiếu dữ dội, ở ngoài tiểu khu cơ hồ không có người đi loanh quanh.

Sơ Hạ che dù đi về phía trước, cô chú ý biệt thự của Hàn Liệt ở gần đây, đi đi, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng quen thuộc “Này”!

Giọng nói ngả ngớn giống như đêm hôm trước, nhưng lại mang một chút không xác định.

Sơ Hạ siết chặt cán dù, không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

“Hứa Sơ Hạ.”

Lúc này đối phương trực tiếp kêu tên cô, khoảng cách kéo lại gần cô rất nhiều.

Sơ Hạ do dự mấy giây, ngừng lại, nghiêng người quay về phía sau nhìn.

Đối diện Hàn Liệt đang xách một túi mua sắm trong tay trái vừa xách thêm một túi trái cây, vẫn mặc hưu nhàn như vậy, áo tay ngắn màu đen và quần thể thao.

Đối mặt với nhau, Sơ Hạ không biểu tình gì, Hàn Liệt nhìn rõ ràng mặt cô lại thấy được cô đi giày cao gót, nhìn lại lần nữa rồi nhìn lên: “Thật là em à? Tôi thiếu chút nữa nhận không ra.”

Sơ Hạ xoay người rời đi.

Hàn Liệt sải bước đuổi theo, đi tới trước mặt cô, sau đó lùi lại một bên, đi bộ ở bên cạnh nhìn cô.

Sơ Hạ hạ thấp dù che nắng, che mặt mình lại, cũng ngăn cản anh.

Tiếng cười hài hước của anh từ phía sau dù truyền vào: “Xấu hổ? Nói một chút mặc đẹp như thế này, là đi hẹn hò với ai?”

Sơ Hạ không để ý tới anh.

Cô có dù, Hàn Liệt chỉ có thể nhìn được đường cong bờ vai cô trở xuống.

Bộ lễ phục đỏ này của Sơ Hạ vừa đơn giản vừa phóng khoáng, phong cảnh trước ngực lộ vừa đúng lúc, rãnh ngực như có như không, Hàn Liệt nhìn thấy, miệng lưỡi khô khốc. Khô. Bộ lễ phục này khiến cho Hàn Liệt nhớ tới quảng cáo socola ở trên tivi, váy dài đến quá đầu gối, chỉ lộ ra một bắp chân mảnh mai trắng non, bước trên đôi giày cao gót.

Hàn Liệt lần đầu tiên nhìn thấy bàn chân của Sơ Hạ, trắng nõn sạch sẽ, mười đầu móng chân hồng hồng, nộn nộn, đáng yêu giống như cô vậy.

Nhưng mà cô gái đáng yêu không muốn để ý tới anh.

Trước mặt chính là biệt thự của Hàn Liệt, anh ho khan một cái, đem hai túi đồ đổi sang tay trái, tay phải thuận theo cạnh bên trong dù nhấc lên.

Sơ Hạ cau mày.

Mặt Hàn Liệt đầy đứng đắn: “Không chọc em đâu, vừa lúc tôi cũng có việc tìm em, đi nhà của tôi bên kia ngồi một chút nhé?”

Sơ Hạ vừa muốn nói “Không đi”, Hàn Liệt giơ túi trái cây kia lên, đắc ý nói: “Hai ngày hôm nay tôi nghiên cứu mấy loại trà sữa, em giúp tôi thử vị một chút xem thế nào? Nếu như em nói uống ngon, tôi liền chuẩn bị khai trương.”

Bây giờ phố lớn hẻm nhỏ tiệm trà sữa càng ngày càng nhiều, nhìn menu gần như lặp đi lặp lại đều là mấy vị giống nhau, nhưng cho dù là cùng chi nhánh của một thương hiệu, pha chế ra trà sữa cũng không phải một kiểu hương vị.

Tám năm trước khi Hàn Liệt đang làm nhân viên phục vụ của quán trà sữa kia, là Sơ Hạ bất ngờ chiếu cố, nhưng đến bây giờ mới ngưng, Sơ Hạ luôn cho rằng trà sữa của tiệm đó là uống ngon nhất rồi.

Tất cả trà sữa cô cảm thấy uống ngon đều là Hàn Liệt pha chế, sau khi chia tay nhau thật nhiều năm, Sơ Hạ có ghé qua đó một lần, nhân viên phục vụ cũng đã sớm đổi một người khác, hương vị của trà sữa cũng thay đổi, trở nên kém đi.

Nếu như Hàn Liệt nói anh sẽ pha chế rượu, Sơ Hạ sẽ cho rằng anh đang khoác lác, nhưng Hàn Liệt làm trà sữa…

Sơ Hạ không cách nào chối, cô thèm rồi.

” Đi thôi, tôi biết, tôi cũng là người thô kệch, em là một người thích uống trà sữa, em thay tôi kiểm định.” Hàn Liệt nắm một bên dù của cô dắt cô đi đến nhà của anh.

Sơ Hạ còn do dự.

Hàn Liệt thấp giọng: “Chậm trễ em nhiều nhất một giờ, nếu như em cảm thấy khó uống, tôi cũng không làm cái này.”

Sơ Hạ nhìn túi trái cây trong tay của anh một chút, gật đầu một cái.

Hàn Liệt cười, buông dù dù cô ra, đi phía trước dẫn đường.

Biệt thự của anh ở bên ngoài nhìn rất đẹp, vườn hoa sân cỏ tu bổ thật chỉnh tề, xung quanh một vòng hoa hồng xum xuê nở rộ.

Hàn Liệt mới đi đến trước cửa, bên trong liền truyền đến tiếng sủa vội vàng của trà sữa.

Cửa vừa mở ra, Trà Sữa nhiệt tình nhào tới trên đùi Hàn Liệt.

Hàn Liệt xoa xoa đầu lớn của nó, mời Sơ Hạ đi vào.

Trà sữa phát hiện ra Sơ Hạ, lập tức vứt bỏ Hàn Liệt, chạy vòng quanh Sơ Hạ hà hơi.

Sơ Hạ sờ sờ bộ lông mềm mại, sáng bóng của Trà Sữa, không thể không nói, Hàn Liệt đem Trà Sữa nuôi rất tốt, chú chó tám tuổi sức sống vẫn dồi dào như cũ.

Bên trong biệt thự thiết kế theo phong cách châu Âu đơn giản, khắp nơi sạch sẽ ngăn nắp.

Sơ Hạ nhớ lại căn phòng Hàn Liệt đã từng thuê để ở.

Bởi vì anh nuôi Trà Sữa, Sơ Hạ mới đồng ý đi bên chỗ anh nhìn một chút, Hàn Liệt thuê một tiểu thu cũ, bên trong cầu thang dán đầy tờ quảng cáo nhỏ, hoàn cảnh thế này khiến cho Sơ Hạ rất không quen, ngoài dự liệu, phòng thuê của Hàn Liệt được anh dọn dẹp rất sạch sẽ, trên bàn uống trà nhỏ có cảm giác cổ kính bày một lọ hoa hồng, trên ban công cũng trồng rất nhiều cây xanh.

Một anh trai trà sữa độc thân lại sạch sẽ.

Hàn Liệt ở huyền quan đổi dép, lại từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép đàn ông lớn mới tinh ném tơi bên chân cô: “Mới đấy.”

Sơ Hạ đã nhìn ra.

Cô cởi giày cao gót ra, đem bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn xỏ vào đôi dép lớn màu xanh nước biển.

Sơ Hạ rất trắng, màu sắc của dép tôn lên bàn chân của cô giống như đóa hoa trắng nhỏ nở trên mặt biển.

Hàn Liệt dời tầm mắt đi, xách đồ hướng phòng bếp kiểu mở đi tới, đưa lưng về phía cô nói: ” Em tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tôi đi làm trà sữa.”

Sơ Hạ trước đứng ở huyền quan, quan sát khắp nơi một vòng, sau đó hướng quầy bar màu trắng bên cạnh phòng bếp đi tới.

Cô muốn nhìn quá trình pha chết của Hàn Liệt một chút, giống như đi tiệm trà sữa mua trà sữa vậy.

Có một bình hoa hồng đỏ tươi ở ngay giữa quầy, chắc là mới từ bên ngoài vườn hoa cắt vào.

Hàn Liệt đem đồ mua trong túi từng cái lấy ra, quét mắt nhìn cô gái mặc lễ phục đỏ đang ngồi, Hàn Liệt mở nước rửa tay, đưa lưng về phía Sơ Hạ bận rộn.

Trước tiên, anh rót một thùng lớn trà ô long

Pha trà cần thời gian, tận dụng khoảng trống này, Hàn Liệt liền rửa sạch mấy ly thủy tinh.

Tầm mắt của Sơ Hạ từ đầu đến cuối không có vượt quá ngực của anh, chỉ nhìn bóng dáng cao ngất, yên tĩnh của anh ở phòng bếp sạch sẽ đi tới đi lui, nhìn anh dùng đôi tay thon dài trắng nõn rửa ly thủy tinh, nhìn anh cẩn thận lau đi giọt nước trên ly thủy tinh.

Trà Sữa không cam lòng yên tĩnh, theo sát Hàn Liệt đi hai vòng, sau đó đi vòng qua dưới chân Sơ Hạ, tinh nghịch cắn dép của cô.

Đôi dép này quá không vừa, Sơ Hạ thả ra, Trà Sữa liền nhẹ nhàng tha đi.

Sơ Hạ dùng chân cướp dép trong miệng của Trà Sữa.

Hàn Liệt cầm ly thủy tinh đã lau khô đi tới, Sơ Hạ vẫn còn cùng Trà Sữa cướp dép, cô cúi đầu, tóc dài xõa vai vương đến bên mặt, qua những sợi tóc mảnh, Hàn Liệt vô tình liếc thấy cổ áo rũ xuống của Sơ Hạ, cùng với phong cảnh trắng ngần lộ ra bên trong.

Máu huyết Hàn Liệt tăng nhanh, vì để tránh phát sinh tai nạn chảy máu mũi, Hàn Liệt đem ly thủy tinh thả vào trên quầy bar lập tức đi qua.

Sơ Hạ rốt cuộc đem dép đoạt lại được.

Trà Sữa nằm ở dưới chân cô, cằm dán sát đất, thỉnh thoảng vẫy chiếc đuôi to, ngước đôi mắt to đen trắng rõ ràng, vô tội nhìn cô

“Lấy dép của mày rồi?”

Trà ô long pha xong, Hàn Liệt lọc nước trà, ngẩng đầu nhìn Sơ Hạ một chút.

Sơ Hạ gật đầu một cái, chuyên chú nhìn nước trà đang tỏa ra mùi trà đậm đà, không có phát hiện con ngươi càng sâu của Hàn Liệt.

Hàn Liệt làm ly trà sữa ô long đầu tiên.

Pha chế xong, anh đứng ở đối diện quầy bar, đem ly thủy tinh trà sữa ô long đặt trước mặt Sơ Hạ, sau đó cúi người, nghiêng khuỷu tay chống lên quầy bar, đôi mắt đen hẹp dài lẳng lặng nhìn Sơ Hạ.

Cổ áo của anh gần như song song với tầm mắt của Sơ Hạ, khi Sơ Hạ đi lấy trà sữa, vô tình liếc thấy cơ bắp chắc khỏe ở ngực bên trong cổ áo anh.

Hàn Liệt đã nhìn thấy cô bỗng nhiên đỏ mặt.

Hắn kỳ quái nhìn xuống, liền rõ ràng.

Thật là, cũng đã hai mươi sáu rồi, da mặt còn mỏng như lúc mười tám vậy.

“Em thử trước đi, tôi làm tiếp”

“Ừ”.

Tác giả có lời muốn nói:

Liêu Hồng: Sơ Hạ con tỉnh lại đi! Cùng loại nam nhân này cùng một chỗ con sẽ trở nên béo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện