Editor: Roseann

Hàn Liệt nằm trên ghế salon ở bên ngoài, điện thoại di động đặt ở trên bụng, qua mấy giây liền cầm lên tới nhìn thời gian một chút.

Tưởng là đã trôi qua rất lâu, nhưng từ thư phòng đi ra mới có mười phút.

Sơ Hạ còn phải làm thêm bao lâu nữa? Lý trí nói cho anh không thể quấy nhiễu cô làm thêm giờ, nhưng tâm Hàn Liệt không tịnh.

Anh còn muốn.

Biểu hiện vừa rồi của anh giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, căn bản chưa kịp nếm vị ngon của nó, không có sự chuyên tâm không có hiểu biết, được một lần nữa, anh nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút, chứng minh thực lực của mình, cũng để cho Sơ Hạ chân chính thích kiểu vận động cổ xưa đã được truyền nối lại cho mấy ngàn năm thậm chí là vạn năm từ khi loài người sinh ra.

Trên bàn uống trà nhỏ có một ly nước, Hàn Liệt đi lại máy lọc nước rót nửa cốc nữa, đi tới trước cửa thư phòng.

Anh gõ cửa một cái.

Sơ Hạ theo thói quen lưu lại văn bản, nhìn về phía cửa.

Hàn Liệt đẩy cửa đi vào, đối diện với với ánh mắt trong veo, yên tĩnh của cô, Hàn Liệt giơ cốc nước lên cười một cái: “Sợ em khát nước, anh lấy nước cho em.”

Anh vẫn còn để trần nửa người trên, cánh tay thon dài khỏe khoắn, sáu múi cơ bụng căng chặt cũng không hề khoa trương dữ dội, dáng dấp Hàn Liệt rất trắng, vóc người khi cởi quần áo ra thế này có thể so với người mẫu trên sàn diễn, mặc quần áo vào sẽ tỏ ra vô cùng lịch sự.

Sơ Hạ xem qua rất nhiều manga, trong đó không thiếu một số hình ảnh làm chuẩn so sánh, nhưng người thật trong thực tế Hàn Liệt là số một.

“Cám ơn.” Sơ Hạ tiếp tục nhìn màn hình.

Hàn Liệt đi tới, đem ly nước đặt ở bên cạnh cô.

Sơ Hạ mắt nhìn thẳng gõ bàn phím.

Hàn Liệt đứng ở phía sau ghế của cô, hai tay khoác lên bả vai của cô, cảm giác cô lập tức cứng ngắc, Hàn Liệt cười nói: “Thứ bảy còn làm thêm giờ, thật là quá cực khổ, anh giúp em xoa bóp một chút.”

Sơ Hạ: “Không cần.”

Hàn Liệt tiếp tục quan tâm phục vụ bạn gái: “Dù sao anh cũng đang rảnh, em không cần để ý đến anh, làm gì thì cứ làm đi.”

Sơ Hạ không làm được.

Tay anh giống như mang điện, cô không có cách nào xem nhẹ sự quấy rối mãnh liệt này.

Ngay lúc Sơ Hạ chuẩn bị đuổi anh ra ngoài, trong phòng khách bỗng nhiên truyền tới hồi chuông chuông điện thoại di động, Sơ Hạ mắt nhìn điện thoại cô đang để trên bàn, chờ Hàn Liệt tự mình đi ra.

Trong lòng Hàn Liệt nguyền rủa người gọi điện tới, đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Là thư ký gọi tới, nhắc anh đừng quên bữa tiệc thương mại tối nay, sáu giờ tối bắt đầu.

Hàn Liệt suýt chút nữa quên luôn, chuyện khác có thể hoãn lại, bữa tiệc tối nay liên quan đến kế hoạch lớn tiếp theo của tập đoàn, không có cách nào hoãn lại.

Cúp điện thoại, nhìn thời thấy hai giờ chiều, lái xe đến đó mất một tiếng, hơn nữa còn trở về biệt thự thay quần áo, thời gian chiều nay để anh dành cho Sơ Hạ chỉ còn khoảng hai tiếng, nhưng nếu như anh làm xong chuyện rồi lập tức đi ngay, thì cũng quá khốn nạn rồi.

Hàn Liệt cũng không muốn để lại cho Sơ Hạ ấn tượng xấu xa như thế.

Uống ngụm nước lạnh, Hàn Liệt đi phòng vệ sinh cầm cây lau nhà, giúp Sơ Hạ quét dọn vệ sinh, lúc trà sữa tiến vào không lau chân, lưu lại rất nhiều dấu chân nhỏ trên sàn nhà.

Một hồi vệ sinh quét dọn, cũng xấp xỉ thời gian phải về biệt thị chuẩn bị bữa tiệc rồi. ” Này, anh phải đi đến tiệm trà sữa xem một chút, em không tiễn anh một đoạn sao?” Mặc áo ngắn tay vào, Hàn Liệt dựa lưng trước cửa thư phòng, thẳng thắn bày tỏ.

Lúc này Sơ Hạ mới khép màn hình máy tính lại, đi ra.

Cô đi tới cửa, muốn đi ra ngoài, Hàn Liệt nhưng nắm tay cô, lại đem người để đến trên tường.

Sơ Hạ đỏ mặt.

Hàn Liệt cúi đầu, muốn hôn cô, Sơ Hạ ngăn miệng anh lại, quay mặt hỏi: “Không phải đi à?”

Hàn Liệt hôn hôn bàn tay của cô, cười: “Không gấp còn hai phút thôi.”

Nói xong, anh bắt lấy tay của Sơ Hạ chống lên tường bên cạnh, hôn lên môi cô.

Nói rằng hai phút không vội, Hàn Liệt một khi hôn thì hôn liền mười mấy phút, nếu như không phải đi, Hàn Liệt cũng muốn lại đem người ôm đến phòng trong luôn.

Lúc môi tách nhau ra, Hàn Liệt còn quyến luyến không thôi nhẹ khẽ cắn Sơ Hạ một cái.

Cái cuối này thật giống như cắn ở trong lòng Sơ Hạ, xốp xốp, tê dại.

Lúc hôn cô nhắm mắt lại, bây giờ lông mi rũ xuống thật dài cũng không nhìn anh.

Hàn Liệt dán sát vào trán cô, thương lượng: “Chờ anh đi, nhớ kéo wechat của anh ra khỏi danh sách đen.”

Sơ Hạ: ” Ừ.”

Hàn Liệt còn có rất nhiều lời muốn nói, không có cách nào khác, anh xoa xoa đầu của Sơ Hạ, dắt trà sữa đi.

Sơ Hạ không cùng đi ra phòng khách, cô đứng ở ngoài cửa thư phòng, nghe tiếng đóng cửa, mới quay đầu lại xem, mờ mịt nhìn về phía góc hành lang,

C nhỏ lặng lẽ đi tới bên cạnh chủ nhân, dùng cái đầu tròn tròn cọ vào bàn chân Sơ Hạ.

Sơ Hạ cười, ôm lấy C nhỏ đi phòng khách chơi.

Sau đó cô mới phát hiện sàn nhà phòng khách đã được lau dọn sạch sẽ, thùng rác cũng dọn dẹp qua, túi rác trống trơn, một mảnh giấy vụn cũng không có.

Hàn Liệt vẫn luôn là người rất thích sạch sẽ.

Sơ Hạ thích sự sạch sẽ của anh, sau khi phát hiện được một ưu điểm, Sơ Hạ tìm điện thoại, kéo Hàn Liệt ra khỏi danh sách đen.

Không bao lâu, Hàn Phi Tử gửi tới một dấu hỏi.

Sơ Hạ còn đang suy nghĩ dấu hỏi có ý gì, Hàn Liệt gửi voice chat qua: “Anh đang đi ra cửa, cơm tối ăn ở bên ngoài, em đi siêu thị mua một ít rau tươi, ăn ít thực phẩm không tốt kia đi.”

Sơ Hạ lại nghĩ tới nhan sắc của Hàn Liệt, ưu điểm thứ ba sau sạch sẽ là: Nấu ăn ngon.

Sơ Hạ nhắn lại “Ừ”, buổi tối tiếp tục ăn đồ đông lạnh ăn nhanh, thời tiết nóng như thế, cô không muốn ra ngoài mua đồ ăn.

Hàn Liệt phải lái xe, buổi tối tập trung tinh thần ở bữa tiệc xã giao, mãi đến mười giờ tối mới gọi lái xe, Hàn Liệt kéo kéo cà vạt, ngồi tựa vào ghế sau liên lạc với Sơ Hạ: Đã ngủ chưa? Sơ Hạ đang đọc sách, bình thường mười một giờ cô mới đi ngủ.

Nhưng suy đoán được câu trả lời của Hàn Liệt, Sơ Hạ nói dối: Ừ, đang muốn ngủ.

Hàn Liệt ngửi mùi rượu trên người, đi tiệm trà sữa làm sao biết uống rượu, tối nay đi tìm cô rất dễ dàng bị cô hoài nghi, liền giả vờ tin cô: Đi ngủ đi, sáng mai anh làm bữa sáng gọi em tới ăn, em muốn ăn gì?

Nếu như có người nguyện ý nấu cơm cho cô, ai lại còn muốn ăn đồ đông lạnh cùng thức ăn bên ngoài nữa?

Sơ Hạ: Anh sẽ làm gì?

Hàn Liệt gửi một gói biểu cảm vênh váo(*) qua: Chỉ cần em nói, không có gì anh không biết làm.

(*)骚包: saobao



Sơ Hạ suy nghĩ một chút, chọn mì trộn dầu hành.



Hàn Liệt: ok, ngủ đi, điện thoại đừng để im lặng nhé.

Sơ Hạ nhắn lại ngủ ngon, chắc chắn Hàn Liệt không nhắn lại nữa, cô tiếp tục đọc sách.

Ban đêm trên đường không kẹt xe, mười một giờ kém hai mươi Hàn Liệt đã trở về cẩm tú hoa thành.

Để tài xế lái xe vào gara, Hàn Liệt đến bên chỗ tòa chín, đếm từ tầng một đến tầng chín, nhìn thấy đèn phòng Sơ Hạ vẫn còn sáng. Hàn Liệt cười một tiếng, nhìn ngoan như vậy, nhưng thật ra chính là cô bé nói dối, đủ để giả vờ, từ lúc đầu gặp đến sáng hôm nay, nếu như không phải anh nhìn rõ mọi việc, ai có thể nhìn ra trong lòng cô còn có anh chứ?

Tâm tình tốt, Hàn Liệt ngồi bên cạnh vành đai xanh hóa trước lối vào, cầm một điếu thuốc ra hút.

Hút một điếu chưa xong, Sơ Hạ tắt đèn.

Lại ngủ sớm như vậy, thật đúng là bé cưng ngoan tự giác kỷ luật.

Hàn Liệt ngậm thuốc lá trở về biệt thự, tắm rửa, đặt báo thức sáu giờ sáng mai, Hàn Liệt cũng phá lệ đi ngủ sớm.

*

Sáu giờ, Hàn Liệt thức dậy đúng giờ, đánh răng rửa mặt, dắt trà sữa đi bộ một vòng lại đem trà sữa đưa về biệt thự, anh lái xe đi siêu thị gần đây.

Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều chọn loại tươi mới nhất, Hàn Liệt lái xe trở về, chuẩn bị xong hết rồi, gọi điện thoại cho Sơ Hạ bảo cô tới.

Bảy giờ rưỡi, Sơ Hạ đứng ở trước biệt thự của Hàn Liệt, nhấn chuông cửa.

Hàn Liệt đeo tạp dề ra mở cửa, thân hình thon dài thẳng tắp, mái tóc ngắn gọn gàng, đẹp trai lại nhẹ nhàng khoan khoái.

” Chờ một chút, anh lưu lại dấu vân tay cho em”. Hàn Liệt gọi Sơ Hạ lại, vừa nói vừa thao tác với khóa dấu vân tay.

Sơ Hạ do dự: “Cái này chắc không cần đâu?”

Động tác Hàn Liệt ngừng một lát, tròng mắt đen nguy hiểm nhìn cô: “Thế nào, em còn muốn ngày nào đó đá anh à?”

Sơ Hạ mới vừa cùng anh hợp lại, làm sao lại có dự định này nhanh như thế được?

“Không…”

“Vậy thì lưu lại vân tay, cho dù ngày nào đó em đá anh, anh cũng không sợ nửa đêm em chạy đến làm gì khiếm nhã với với anh đâu.” Hàn Liệt cười lưu manh nói.

Sơ Hạ mới sẽ không làm loại chuyện đó, nhưng vẫn đè ngón trỏ lên.

Lưu xong dấu vân tay, Hàn Liệt dẫn cô vào nhà.

Bữa sáng ăn mì có hơi khô khan, Hàn Liệt còn nấu thêm hoành thánh nhỏ mới làm, trên bàn ăn thậm chí còn bày một khay trái cây đã bổ sẵn.

Sơ Hạ nuốt nước miếng một cái, mặc dù còn chưa có nếm mùi, nhưng hoành thánh nhỏ và mì trộn mà Hàn Liệt bưng lên thật sự rất hấp dẫn.

“Anh thức dậy lúc mấy giờ?” Sau khi ngồi xuống, Sơ Hạ châm một miếng dưa hấu, hỏi anh. Hàn Liệt cởi tạp dề ra ngồi bên cạnh cô: “Vẫn ổn, sáu giờ, trước hết còn dắt trà sữa chạy bộ.”

Anh ngồi rất gần, có khí thế xâm lược mạnh mẽ, rõ ràng mở điều hòa, Sơ lại bắt đầu thấy nóng.

“Bình thường anh cũng dậy sớm như vậy sao?”

“Không sai biệt lắm, anh có thói quen chạy bộ buổi sáng.”

Hàn Liệt ăn miếng dưa hấu, lấy đũa cho cô: “Đừng khách khí, ăn đi, đều là anh làm, nếm thử một chút xem như thế nào.”

Sơ Hạ nhận lấy đũa, vừa muốn ăn mì trộn, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng anh ” Chờ một chút”.

Sơ Hạ nghi ngờ nghiêng đầu.

Hàn Liệt chỉ khóe miệng cô: “Nơi này có dính nước dưa hấu.”

Sơ Hạ hơi lúng túng, muốn rút khăn giấy ra lau sạch, ánh sáng trước mặt tối sầm lại, cằm bị anh nâng lên, khuôn mặt đẹp trai của Hàn Liệt nhích lại gần.

Sáng hôm qua là nụ hôn vị dứa, nụ hôn sáng nay là vị dưa hấu ngọt ngào.

Có lẽ chỉ kéo dài một phút, nhưng hình như Hàn Liệt đã thành thạo một chút kỹ năng, lúc tách ra, tim Sơ Hạ vẫn đang đập điên cuồng.

Rất mãnh liệt, giống như trong manga vẽ vậy.

“Ăn trước đi.” Giọng Hàn Liệt rõ ràng khàn khàn hơn so với lúc nãy, xoay người ăn phần của mình.

Sơ Hạ cố gắng hết sức làm như chưa có chuyện gì xảy ra, yên lặng ăn sạch mì trộn trong khay, hoành thánh nhỏ Hàn Liệt lấy cho cô mười mấy cái, Sơ Hạ chỉ ăn bốn năm cái, chủ yếu uống nước dùng.

“Khẩu vị ít thế này, chẳng trách lại gầy như vậy.”

Sơ Hạ không cảm thấy mình gầy quá, cân nặng tiêu chuẩn.

Hàn Liệt đem phần hoành thánh của cô còn dư lại ăn hết.

Sơ Hạ nhân lúc này ra phòng khách, trà sữa nửa bước không rời đi theo cô.

Hàn Liệt rửa nước hai lần, rửa tay xong đi tìm cô.

Sơ Hạ sờ sờ đầu lớn của trà sữa, nhìn đôi chân dài của anh đang đi tới hỏi: “Hôm nay phải đi đến tiệm sao?”

Hàn Liệt đẩy trà sữa ra, chiếm chỗ bên cạnh cô, lúc ngồi xuống cánh tay trực tiếp khoác lên chỗ tựa lưng phía sau ghế salon, giơ chân lên nói: ” Không đi, anh đã đem toàn bộ tài nghệ truyền đạt lại cho nhân viên rồi, sau này bất cứ lúc nào qua xem họ một chút là được, cũng làm ông chủ, cần gì khiến mình làm mệt mỏi như vậy.”

Sơ Hạ cảm thấy anh thật sự rộng rãi, giai đoạn đầu khởi nghiệp cũng dám lười biếng như vậy.

Nhưng Sơ Hạ không mạnh hơn bao nhiêu so với Hàn Liệt, mở công ty so với mình đi làm thuê kiếm được nhiều hơn một chút là được, cô cũng không đặt cho mình mục tiêu lợi nhuận rất cao.

Tư thế ngồi của Hàn Liệt khiến cho cô có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể ôm cô, Sơ Hạ đứng lên: “Em…”

“Anh đưa em đi tham quan một chút.” Hàn Liệt cắt ngang lời cô, hai tay đút túi quần đứng dậy, nhướn mày tinh nghịch nhìn cô: ” Nói không chừng đây chính là phòng cười của chúng ta đấy.”

Phòng cưới?

Sơ Hạ căn bản không nghĩ xa như vậy.

Theo ý nghĩa khác mà nói, mặc dù cô và Hàn Liệt biết nhau hơn tám năm, nhưng đằng đẵng suốt tám năm cũng là chia xa, lúc đầu thì không đủ quen thuộc, bây giờ ngoại trừ tiếp xúc thân thể có bước tiến dài, phần còn lại, phần còn lại đều cần từ từ quen thuộc, thích nghi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện