Đường Huyên ngồi vào xe Nam Cung Phong, bầu không khí trong xe nhất thời trở nên căng thẳng. Lâm Ái lặng lẽ quay đầu nhìn Âu Dương Vân, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy, nếu cô biết Đường Huyên sẽ tới đây thì nhất định cô sẽ làm kì đà cản mũi, không cho người phụ nữ kia ngồi cạnh Nam Cung Phong.

Quý Phong hơi say, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Tuy đầu hơi choáng nhưng vẫn ý thức được mọi chuyện, cậu cũng cảm giác được mùi thuốc súng nồng nặc giống như Lâm Ái...

“Cậu uống rượu sao?”

Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Phong liếc về phía Quý Phong, Quý Phong khẽ gật đàu: “Vâng, uống một chút!”

“Có thể lái xe không? Tôi lên lái cho!”

“Ồ, không cần đâu, không sao cả, có thư kí ở đây sao có thể để tổng giám đốc lái xe chứ?”

Lời nói này đúng là rất dễ nghe, nhưng Âu Dương Vân cũng rõ ràng, Quý Phong chỉ không muốn bị kẹp giữa cô và Đường Huyên mà thôi. Trên thực tế, năm đó Quý Phong và Đường Huyên cũng coi như quen thuộc, nếu giờ đi xuống ngồi thì e rằng sẽ phải nói chuyện với nhau, nói chuyện với nhau thì cũng không có vấn đề gì, quan trọng là Âu Dương Vân còn ở bên cạnh, nếu cậu nói chuyện với Đường Huyên thì chẳng phải sẽ đối đầu với Âu Dương Vân sao? Cậu chỉ là một tài xế nhỏ bé mà thôi, không muốn nằm yên cũng bị trúng đạn...

Nam Cung Phong không muốn để cho Âu Dương Vân khó chịu, nhưng cũng không muốn đối xử với Đường Huyên quá mức vô tình. Cho dù hai người không có ba năm yêu đương kia, chỉ là một người xa lạ thì anh cũng không thể bỏ mặc lời cầu xin trú mưa của người ta được.

Chỉ là Quý Phong này đúng là không có mắt!

Xe chậm rãi rời đi, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường phố, mưa càng lúc càng to, cả thành phố dường như chìm trong biển, nhưng không khí trong xe vẫn rất căng thẳng, không có bất kì âm thanh gì, chỉ có tiếng hít thở, hơn nữa tiếng hít thở này còn rất lộn xộn, không có quy luật gì.

“Đi chậm một chút, thời tiết này rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.”

“Vâng!”

Nam Cung Phong vừa dứt lời thì đèn đỏ trước mặt sáng lên, cả đoàn xe trước mặt ngừng lại, Quý Phong mất khống chế đạp mạnh chân phanh, tạo ra một tiếng vang rất lớn, sau đó đụng vào xe phía trước.

“A!”

Theo tiếng phanh chói tai của xe, cửa kính pha lê vỡ nát, Âu Dương Vân và Đường Huyên lập tức hoảng sợ, mà trong lúc nguy hiểm, Nam Cung Phong lại theo bản năng ôm lấy Âu Dương Vân.

Đường Huyên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, không dám tin vào mắt mình, người đàn ông cô vẫn cho rằng yêu cô tha thiết kia lại bảo vệ một người phụ nữ khác ở thời khắc quan trọng nhất.

Bởi vì Quý Phong mất khống chế nên đã tạo thành tai nạn xe nghiêm trọng, hiện trường nhanh chóng hỗn loạn, trán Nam Cung Phong bị một mảnh kính đâm vỡ, máu chảy ra, nhưng anh lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, anh chỉ lo lắng ôm chặt Âu Dương Vân: “Tiểu Vân, sao không? Có bị thương không?”

Sắc mặt Âu Dương Vân trắng bệch: “Không, em không bị thương, anh thì sao? Anh có bị thương không?”

Nhìn thấy máu chảy ra ở trán anh, cô vội vàng rút khăn tay trong túi: “Anh bị chảy máu rồi, trán anh chảy máu rồi.”

“Anh không sao!”

Nam Cung Phong không để ý vết thương của chính mình, anh chỉ quan tâm xem Âu Dương Vân có bị thương không: “Mau để anh nhìn xem, chỗ khác có bị thương không?”

Đường Huyên đau lòng nhìn hai người bọn họ, rốt cuộc cô cũng nhận ra sự thật tàn khốc, người đàn ông đã từng nâng niu cô ta trong lòng bàn tay kia không còn yêu cô nữa rồi...

Khi cảnh sát giao thông tới thì xe cứu thương cũng vừa tới, Quý Phong và Lâm Ái ngồi ở hàng trước cũng bị thương khá nghiêm trọng, nhanh chóng được xe cứu thương đưa đi. Lúc này Nam Cung Phong mới nhớ ra sự tồn tại của Đường Huyên, quay đầu hỏi thăm: “Cô có bị thương không?”

Đường Huyên lạnh lùng nhìn anh: “Em bị thương rồi.”

“Bị thương ở đâu?”

“Ở đây!”

Đường Huyên dùng sắc kéo áo xuống, để lộ ra hình xăm tên anh ở trước ngực: “Thấy không, nơi này bị thương rồi.”

Âu Dương Vân nhìn chằm chằm chữ “Phong” chướng mắt ở trên ngực Đường Huyên, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác.

Nam Cung Phong giúp Đường Huyên kéo áo lên, trầm giọng nói: “Đừng như vậy.”

Đường Huyên hất tay anh ra, tức giận đẩy cửa xe, chạy vào bên trong màn mưa.

Cô khóc một hơi, chạy thẳng về sơn trang Tĩnh hải, gõ cửa nhà Đàm Tuyết Vân, Đàm Tuyết Vân mở cửa ra, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

“Mẹ nuôi...”

Cô khóc òa lên, nhào vào trong ngực Đàm Tuyết Vân, khóc lóc điên cuồng.

Đàm Tuyết Vân đau lòng vỗ lưng cô: “Đừng khóc, đừng khóc, mau nói cho mẹ nuôi biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Làm sao bây giờ? Nam Cung Phong không còn yêu con nữa rồi!”

Đường Huyên vừa nghĩ tới Nam Cung Phong không nhận ra sự tồn tại của cô thì trái tim lại đau nhói.

“Mau thay quần áo trước đi, sau đó nói rõ ràng cho mẹ nuôi nghe.”

Đàm Tuyết Vân kéo cô đến phòng tắm, sau đó tìm quần áo sạch sẽ đưa cho cô: “Tắm rửa trước đi, mẹ nuôi pha cho con một ly cà phê nóng.”

Đường Huyên tắm xong đi ra, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, Đàm Tuyết Vân cầm ly cà phê nóng hổi đưa cho cô: “Uống đi, đây là cà phê sừng hươu ở Nam Mỹ, có tác dụng an thần, ổn định cảm xúc.”

“Cảm ơn!”

Cô đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu nói rõ mọi chuyện đã xảy ra, khi nói đến Nam Cung Phong bảo vệ Âu Dương Vân vào thời khắc mấu chốt thì nước mắt cô lại chảy ra lần nữa.

“Anh ấy không yêu con nữa, thật sự không yêu con nữa rồi. Cho dù anh ấy còn yêu, anh ấy cũng sẽ không trở về bên cạnh con...”

Đàm Tuyết Vân thở dài: “Huyên Huyên, con yên tâm, mẹ nuôi nhất định sẽ giúp con giành lại người đàn ông kia, không cần biết dùng thủ đoạn gì, người đàn ông kia đều sẽ là của con.”

Bà âm thầm nói thêm một câu ở trong lòng, người đàn ông kia là của Đường Huyên, Âu Dương Vân mới là của con trai bà.

“Mẹ nuôi có cách nào không? Trái tim của anh ấy không đặt trên người con, con không còn cách nào nữa rồi.”

“Muốn trở về bên nhau cũng không dễ, nhưng muốn chia rẽ uyên ương thì lại là chuyện quá dễ dàng.”

“Nhưng mà tình cảm hiện giờ của bọn họ rất tốt.”

“Tốt thì sao? Từ xưa đến nay tình cảm tốt cũng chưa chắc đã có kết cục tốt, mẹ nuôi đảm bảo với con, nhất định sẽ cố gắng trợ giúp con, để Nam Cung Phong trở về bên cạnh con.”

Đàm Tuyết Vân quen biết Đường Huyên vào ba năm trước khi mới tới nước Pháp, lúc ấy, cô nhận lời đến công ty của bà làm việc. Tình cờ, Đàm Tuyết Vân biết cô và con trai của Nam Cung Nhữ Dương yêu nhau, cũng biết Nam Cung Nhữ Dương đã dùng thủ đoạn để chia rẽ hai bọn họ, bà ta tức giận nên đã nhận Đường Huyên làm con gái nuôi, vì có chùng kẻ thù nên quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

Đường Huyên ở nhà Đàm Tuyết Vân tới mười một giờ, đến tận khi Triệu Diệc Thần gọi điện thoại tới: “Sao vẫn chưa về?”

“Xe bị hỏng, anh tới đón em được không?”

“Em ở đâu?”

“Sơn trang Tĩnh hải.”

Triệu Diệc Thần cúp điện thoại, nửa giờ sau anh đã lái xe đến Tĩnh hải sơn trang, Đường Huyên đã đợi sẵn ở bên ngoài, được mẹ nuôi an ủi và ủng hộ, tâm trạng của cô cũng không lo lắng như trước nữa.

“Sao anh chưa ngủ?”

“Em chưa về sao anh yên tâm ngủ được?”

Triệu Diệc Thần thắt đai an toàn cho cô, sau khi hai người về nước thì chỗ ở cũng cách nhau không đến trăm mét, Triệu Diệc Thần thấy xe cô chưa về nên không yên tâm, vì vậy mới gọi điện thoại cho cô.

“Sau này đừng chờ em, đây cũng không phải nước Pháp, em sẽ không lạc đường, cũng sẽ không bị bắt cóc.”

Anh không nói gì thêm, lặng lẽ lái xe rời khỏi Tĩnh hải sơn trang, một tiếng trước mưa đã tạnh nên Đường Huyên mở cửa sổ ra, cảm nhận hơi gió đêm mang theo mùi vị ẩm ướt của nước mưa.

“Không phải tới tham dự lễ mừng thọ của ông Kiều sao? Sao lại ở đây?”

Triệu Diệc Thần tùy ý hỏi.

“Tâm trạng không tốt nên đến tâm sự với mẹ nuôi.”

Triệu Diệc Thần dừng xe ở ven đường, anh xuống xe, đứng trước một tượng nữ thần, hai tay chống nạnh, nhìn chăm chú vào vòi phun nước.

“Sao vậy?”

Đường Huyên xuống xe, nghi ngờ hỏi dò.

“Anh không thích em quan hệ quá thân thiết với Đàm Tuyết Vân.”

Triệu Diệc Thần không hề che giấu cảm giác chán ghét của anh với Đàm Tuyết Vân: “Tâm tư của người phụ nữ này giống như một cái động không đáy, căn bản em không hiểu được sâu bên trong nội tâm của bà ta đang tính toán cái gì đâu!”

“Diệc Thần, sao anh có thể nói mẹ nuôi em như vậy? Anh quên rằng ba năm ở nước Pháp bà ấy đã đối xử vởi em như mẹ ruột sao?”

“Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, bà ta giúp đỡ em nhất định là vì em có giá trị lợi dụng với bà ta. Hơn nữa có nhiều người Trung Quốc ở Pháp như vậy, sao bà ta lại đặc biệt chú ý đến em chứ?”

“Em và mẹ nuôi nói chuyện rất hợp nhau.”

“Đây không phải lý do.”

“Em và mẹ nuôi có chung kẻ thù.”

“Đó cũng không phải lí do!”

“Đối với em thì đó chính là lý do, mẹ nuôi có thể lợi dụng em cái gì chứ? Hiện giờ trái tim Nam Cung Phong không đặt trên người em, em hoàn toàn không có chút giá trị lợi dụng nào, nhưng bà ấy vẫn nguyện ý giúp đỡ em, chuyện này chứng minh bà thật sự đối xử với em như con gái ruột.”

Triệu Diệc Thần châm chọc cười cười: “Anh không biết nên nói em ngốc nghếch hay đơn thuần đây? Em có biết con trai Đàm Tuyết Vân thích Âu Dương Vân không?”

“Biết!”

“Vậy nếu như bà ta tác thành cho em và Nam Cung Phong thì Âu Dương Vân sẽ rơi vào tay ai?”

Đường Huyên xem thường nhún vai: “Vậy thì sao? Cho dù bà ấy có ý định như vậy thì cũng đâu có gì quan trọng? Điều em quan tâm chỉ là Nam Cung Phong có về bên cạnh em hay không mà thôi.”

Ánh mắt Triệu Diệc Thần hiện lên một tia kinh ngạc: “Huyên Huyên, từ bao giờ em lại có những suy nghĩ như vậy?”

Rất nhiều năm trước, trong một buổi sáng băng tuyết ngập trời, Triệu Diệc Thần đã gặp một thiếu nữ trong sáng giống như những bông hoa tuyết, đỡ một bà lão mù băng qua đường. Lúc đó, gương mặt ngây thơ của cô mang theo ý cười dịu dàng, lưu lại ấn tượng rất đẹp trong trái tim anh. Cô có thân phận là bạn gái của em họ anh, anh không cách nào kìm chế sự rung động của bản thân mình với cô, nhưng anh cũng sẽ không thất đức đến mức đoạt người yêu với em họ. Về sau, ba người ở cùng nhau vô cùng thân thiết, anh chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với Đường Huyên nhưng Đường Huyên vẫn luôn biết điều đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện