Âu Dương Vân vô thức đi vào khách phòng, cả người giống như mất hồn vậy, chỉ trong mười mấy tiếng đồng hồ, mà tim cô cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, lúc thì phi vào chốn ay xanh, khi lại chìm sâu tận đáy cốc.

Đóng cửa lại từ từ ngồi xổm xuống đất, hai tay lúng túng che miệng lại, rồi đột nhiên cô khóc rất bi thương, thực sự tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng rồi, người bất lực đến khóc cũng không dám khóc to, hai vai cô cũng vì sự bi thương này mà run lên kịch liệt, thực ra, đâu chỉ có hai vai, cả người cô đều run lên rồi.

Trong bóng tối, nước mắt cô sáng long lanh, thân thể gầy yếu co rúc vào cạnh cửa vách tường, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đâu là lần đầu tiên cô thấy sợ hãi, cho dù những năm tháng trước kia bị Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều giẫm đạp, cô cũng chưa từng sợ đến thế, nhưng hiện giờ cô thực sự rất sợ, sợ hãi khi thực tế tàn khốc bày ra trước mặt cô và Nam Cung Phong, tình cảm của bọn họ rồi sẽ đi về đâu...

“Tiểu Vân...Tiểu Vân...”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi cô của Nam Cung Phong, cô hốt hoảng lau khô những giọt nước mắt còn vương đầy trên mặt, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ đau lòng này của mình, cô sống trong địa ngục, nhưng cô không muốn kéo Nam Cung Phong vào trong địa ngục của cô.

“Phong, anh tìm em à.”

Lần này Âu Dương Vân đứng trước mặt Nam Cung Phong, trên mặt đã nở nụ cười thanh nhã.

Còn gì đau đớn hơn lúc này đây, trong lòng đang rơi lệ, trên môi vẫn phải nở nụ cười.

“Không phải đi đưa thuốc rồi sao? Sao mẹ vẫn chưa gặp em?”

“Ah, em vừa nhận một cuộc điện thoại.”

Âu Dương Vân im lặng cúi đầu, nhét thuốc vào trong tay tay: “Phiền anh đưa giúp em, em đi tắm đã.”

Cô vội vàng đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng rầm một cái, cả người dựa vào cánh cửa, nước mặt, lại một lần nữa tràn khóe mi...

Sau khi Nam Cung Phong đưa thuốc đến phòng của mẹ xong liền trở về phong trong phòng, thoáng nhìn Âu Dương Vân đứng ở trước cửa sổ, anh đi lặng lẽ đi tới, đưa tay ôm lấy cô từ đằng sau, đặt cằm lên phần hõm phía cổ cô, dịu dàng nói: “Nghĩ gì thế?”

“Có nghĩ gì đâu, đang ngắm sao thôi.”

“Gặp chuyện gì không vui đúng không?”

Cô lắc đầu: “Đâu có.”

Nam Cung Phong khẽ thở dài, xoay người cô lại đối mặt với anh, sau đó, anh trịnh trọng nói: “Đời người có một nơi, có một người mà trước mặt người ấy, chúng ta không cần có tiền đồ, không cần giữ hình tượng, hoàn toàn có thể mềm yếu mà dựa vào. Đó chính là t nửa kia của em đấy.”

Âu Dương Vân kinh ngạc nhìn anh, nghe anh nói tiếp: “Vậy nên, muốn khóc thì khóc đi, trước nay em chưa từng cô đơn một mình, bất kể là lúc nào, anh cũng đều là người hậu thuẫn mạnh mẽ để em tựa vào.”

Nước mắt cô cứ vậy mà tuôn rơi, chính là vì câu nói này của Nam Cung Phong đã đánh đúng nơi yếu mềm nhất trong lòng cô.

“Cảm ơn anh...”

Âu Dương Vân dựa vào ngực anh, trong giây phút cô mù mờ không ai giúp đỡ, những lời nói thân thiết này của Nam Cung Phong chính là sự an ủi và khích lệ tốt nhất với cô, cô thực sự không dám nghĩ, nếu như cô đánh mất Nam Cung Phong, cuộc đời của cô sẽ tiếp tục thế nào đây.

“Trong đời mỗi người đều sẽ gặp những khó khăn này hay những khó khăn khác, đợi đến sau khi em có được hạnh phúc thực sự, em sẽ hiểu những đau khổ trước kia thực chất chính là một loại may mắn, bởi nó sẽ khiến em càng kiên cường đối mặt với tương lai hơn, giúp em thêm chắc chắn và trân trọng người em yêu cũng như những người yêu em..”

Âu Dương Vân không nói gì, chỉ là lặng lẽ rơi lệ.

“Chỉ khi bản thân em thực sự chống đỡ được mới không có thứ gì có thể khiến em gục ngã, người kiên cường trong lòng mới là người thực sự mạnh.

“Anh không hỏi vì sao em khóc sao?”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ hỏi.

Nam Cung Phong đau lòng nhìn cô: “Cho dù là vợ chồng, cũng phải để đối phương có không gian riêng để nghỉ ngơi chứ, không phải chuyện gì cũng tham gia vào, nếu như Tiểu Vân em muốn nói, anh không hỏi em cũng khắc nói, nếu như em không muốn, vậy thì em không nói anh cũng không hỏi làm gì..”

Đây chính là điểm ăn ý giữa Nam Cung Phong và Âu Dương Vân, sự ăn ý này trước nay chưa từng thay đổi.

Âu Dương Vân nhận được điện thoại của Lâm Ái, hẹn cô cuối tuần cùng nhau ăn cơm, buổi trưa cuối tuần, Âu Dương Vân đúng giờ đến nơi hẹn với Lâm Ái.

Vừa gặp nhau, Lâm Ái đã nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức cả người Âu Dương Vân mất đi vẻ tự nhiên, khẽ hỏi: “Làm gì mà nhìn tớ kinh thế?”

“Mỗi lần nhìn thấy cậu, đều bị dáng vẻ tiều tụy của cậu làm cho không nỡ nhìn.”

“Không nỡ nhìn mà còn nhìn tớ chằm chằm vậy hả? Cậu cũng tốt quá cơ đấy.”

Lâm Ái chuyển tầm mắt, thấp giọng nói: “Vẫn không có hiệu quả sao? Sau khi đi Mỹ?”

“Ừm.”

Âu Dương Vân thẫn thờ gật đầu, mệt mỏi bưng ly cafe đăng lên nhấp một ngụm, đắng quá, thực sự còn đắng hơn lòng cô bây giờ.

“Tiểu Vân không sao đâu, cũng không có chuyện gì lớn, cậu nghĩ thoáng chút đi, rất nhiều gia đình sống theo kiểu no kids vẫn không muốn có con mà.”

“Nói thì dễ lắm, nhà Nam Cung Phong là gia đình sống theo kiểu no kids sao?”

Lâm Ái không thể trả lời lại được câu hỏi ngược lại này, gia đình Nam Cung Phong tuyệt đối không thể không có con, gia đình bình thường còn không thể chấp nhận, huống chi là gia đình giào có quyền quý như vậy.

“Vậy Nam Cung Phong nhìn nhận chuyện này thế nào?”

Lâm Ái thận trọng hỏi.

“Anh ấy còn chưa biết chuyện.”

Trong lòng Âu Dương Vân rối như tơ vò đưa tay đỡ trán: “Tớ không biết phải mở miệng nói chyện này với anh ấy thế nào nữa.”

“Vậy cũng không giấu được đâu.”

“Để sau hãy nói vậy, bây giờ cũng không cách nào chữa trị được nữa rồi, tớ sẽ nói thẳng với anh ấy.”

“Nếu anh ấy muốn ly hôn với cậu thì sao?”

Thân thể Âu Dương Vân chợt cứng đờ, trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, Lâm Ái nói thẳng như vậy, giống như một lưỡi đao cứa vào trái tim cô: “Vậy thì ly hôn thôi.”

Lâm Ái rất buồn, nhìn thấy ánh mắt cô bạn thân lóe lên một tia tổn thương, cô ấy không nhẫn tâm tiếp tục bàn luận chuyện này nữa, vì vậy liền chuyển tới chuyện của mình: “Tớ sắp kết hôn rồi.”

Âu Dương Vân Mãnh ngẩng đầu lên: “Kết hôn á? Với ai?”

“Giang Hựu Nam.”

Cô lại lần nữa kinh hãi, quả thực còn tưởng rằng mình đang nghe lầm: “Cậu nói gì cơ? Kết hôn với ai?”

“Giang Hựu Nam.”

Lâm Ái nói lại một lần nữa.

“Chuyện này là như thế nào?”

“Chẳng thế nào cả, anh ấy cầu hôn tớ, sau đó, tớ liền đồng ý.”

Âu Dương Vân cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, cô chìm sâu vào suy nghĩ, nghi ngờ không biết có phải hôm đó khi cô tìm Giang Hựu Nam chất vấn, đã khiến anh ấy kích động nên mới cầu hôn Lâm Ái.

“Anh ấy cầu hôn cậu, vốn là chuyện tốt, nhưng mà Lâm Ái à, anh ấy có yêu cậu không?”

“Không yêu.”

“Vậy vì sao cậu lại...”

“Tớ yêu anh ấy là được, cậu nghĩ rằng cuộc hôn nhân nào cũng có được tình yêu đáng nghưỡng mộ như cậu và Nam Cung Phong sao? Thực ra, cuộc hôn nhân của cậu đã cho tớ lòng tin và hy vọng rất lớn đấy.”

“Là sao?”

“Ngay ấy Nam Cung Phong có yêu cậu không? Cậu có yêu anh ta không? Hai người vốn nhìn thấy nhau là thấy ghét rồi, nhưng giờ thì sao chứ? Tình yêu của hai người chân thực rõ ràng hơn bất cứ ai.”

Lâm Ái nói không phải là không có lý, cho dù Âu Dương Vân có lo lắng nhiều hơn đi chăng nữa, cũng đành chúc phúc cô ấy: “Được, nếu như cậu đã quyết định rồi, vậy tớ chúc cậu hạnh phúc.”

Sau khi chia tay Lâm Ái, cô đã suy nghĩ rất lâu, soạn một tin nhắn gửi cho Giang Hựu Nam: “Em không biết anh cầu hôn Lâm Ái là có mục đích gì, em cũng không muốn biết, nhưng em phải nhắc nhở anh, Lâm Ái là một cô gái tốt, nếu như anh đã quyết định kết hôn với cậu ấy, vậy mong anh đối xử tốt với cô ấy..”

Khi Giang Hựu Nam nhận được tin nhắn, đau khổ nhắm mắt lại, một lúc sau, anh bấm số của Lâm Ái: “Tối mai em rảnh không?”

“Em rảnh, có chuyện gì sao?”

“Anh đưa em tới một nơi.”

“Nơi nào vậy?”

“Tạm thời không cần hỏi, cứ đi rồi anh sẽ nói.”

Ngày hôm sau là thứ hai, Lâm Ái gặp Giang Hựu Nam ở trường học, đỏ mặt đi đường khác, mặc dù hai người hẹn ước sẽ kết hôn, nhưng đây là trường học, Lâm Ái sao có thể không biết ý tứ mà đigần anh ta quá chứ, hơn nữa, hiện giờ cũng chẳng ai biết mối quan hệ của cô ấy Giang Hựu Nam đang tiến triển nhanh như gió.

Sẩm tối sau khi tan học, cô ấy chậm chạp đợi tất cả giáo viên ra về rồi mới là người rời đi cuối cùng, Giang Hựu Nam đã ngồi sẵn trong xe đợi cô, thấy xung quanh không có ai, cô mới nhanh chóng mở cửa xe chui vào trong.

“Làm gì mà như đi ăn trộm thế?”

Giang Hựu Nam lạnh nhạt hỏi.

Lâm Ái phụng phịu, có chút quẫn bách đá: “Người khác nhìn thấy không được tốt cho lắm.”

“Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ kết hôn, sau này không lo bị người khác nhìn thấy, ở trong trường cũng có thể thoải mái nói chuyện với anh.”

“Vâng.”

Cô gật đầu, xe nhanh chóng lăn bánh trên mặt đất, đi được nửa đường cô ấy mới nhớ hỏi: “Rốt cuộc muốn đi đâu vậy?”

“Xuống xe anh sẽ nói cho em biết.”

Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, xe chạy được nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, nhìn bốn chữ Tĩnh Hải Sơn Trang, Lâm Ái lo lắng hỏi: “Đây là đâu?”

Giang Hựu Nam xuống xe trước, sau đó mở cửa xe giúp cô.

Cô thấp thỏm xuống xe, đi theo sau Giang Hựu Nam hỏi: “Không phải anh nói xuống xe sẽ nói cho em biết sao?”

Anh ta dừng bước, quay đầu nói: “Nơi ở của mẹ anh.”

Cô ấy khiếp sợ trợn to mắt, không nói câu nào quay đầu bỏ chạy, Giang Hựu Nam nắm lấy tay cô kéo lại: “Em chạy cái gì?” anh ta hỏi.

“Mẹ anh mà thấy em chắc chắn sẽ giết em đây.”

“Có anh ở đây, sẽ không có chuyện đó đâu.”

Giang Hựu Nam nắm lấy tay cô ấy, tiếp tục bước vào.

Lâm Ái ngây người nhìn bàn tay bị anh nắm, trái tim đập loạn nhịp, bây giờ cô đang nằm mơ sao? Tay cô đang nằm trọn trong tay Giang Hựu Nam sao?

Giữa lúc cô đang ngây người ra thì đã đến trước chung cư của Đàm Tuyết Vân, Giang Hựu Nam nhấn chuông cửa, cảm nhận được người phía sau đang căng thẳng, liền trấn an: “Đừng sợ, lấy lại chút khí thế đi.”

Đàm Tuyết Vân mở cửa, thấy con trai mình đứng ngoài, mặt mày hớn hở nói: “Hựu Nam à, mau vào đi con.”

Ánh mắt tùy tiện đảo qua phía sau, bỗng nhìn thấy Lâm Ái, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Cô tới làm gì?”

“Cô ấy là do tôi mời tới.”

Giang Hựu Nam bình tĩnh nói với mẹ mình, sau đó hướng Lâm Ái ý bảo: “Đi vào theo anh.”

Lâm Ái vâng dạ đi theo Giang Hựu Nam vào phòng khách, hai mắt sắc bén như đao của Đàm Tuyết Vân quan sát cô, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Nói đi, con đem người phụ nữ này đến đây là có ý gì?”

Đàm Tuyết Vân ngồi đối diện con trai, sắc mặt tái xanh chất vấn.

“Tôi muốn kết hôn.”

Giang Hựu Nam đi thẳng vào vấn đề đó chính là chuyển tin bản anh anh muốn kết hôn, không để mẹ mình có thời gian hoàn hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện