Đã một giờ sáng, vậy mà Nam Cung Phong còn chưa trở về. Cô đứng ở ngoài cửa, khoanh tay kiên nhẫn chờ anh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba mẹ chồng thay nhau tới khuyên cô vào phòng nghỉ ngơi nhưng cô vẫn cố chấp, nhất định phải chờ cho đến khi anh quay lại.
Đúng hai giờ sáng, rốt cuộc cô đã đợi được anh. Khi nhìn thấy đèn xe quen thuộc rọi vào mắt mình, nỗi lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống. Cô vội vàng đi tới đón anh nhưng thật không ngờ, đối diện với anh mắt tha thiết của cô, anh tựa như một người xa lạ bước qua người cô.
Cô kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trong lòng khổ sở không nói nên lời, cố gắng miễn cưỡng an ủi chính mình, Không sao cả, chỉ cần anh ấy về nhà, cho dù có xem mình như người xa lạ cũng không có vấn đề gì.
Quả thực so với việc anh không nhìn mình, cô còn lo sợ anh không trở lại hơn.
Vài ngày sau, Nam Cung Phong vẫn không thèm để ý đến cô. Ban ngày anh làm việc ở công ty, buổi tối sau khi trở về lại tự giam mình ở trong phòng sách, cô còn chưa ngủ anh sẽ không bước vào phòng, trong lòng cô rất rõ ràng, anh đang giận mình. Vì không muốn anh đêm nào cũng làm việc khuya như vậy, cho nên dù có không buồn ngủ, thì cô vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ đi ngủ từ sớm.
Ngày cô không dám đối mặt nhất rốt cuộc đã tới. Chạng vạng hôm đó, ba chồng từ bên ngoài trở về đưa cho cô một chồng ảnh chụp, không đành lòng nói: “Tiểu Vân, đây đều là những người phụ nữ thụ thai chuyên nghiệp. Con cứ chọn ra một người thích hợp, rồi ba sẽ quyết định thời gian.”
Âu Dương Vân run rẩy tiếp nhận, đờ đẫn liếc nhìn. Vừa nghĩ tới việc một trong những người này chẳng bao lâu nữa sẽ lên giường với chồng mình, trong lòng cô đã lập tức nhỏ máu.
“Con chọn xong chưa? Người nào tương đối thích hợp?”
Nam Cung Nhữ Dương cẩn thận hỏi. Thực ra ông ta cũng biết để cho con dâu xem qua những tấm hình này là rất quá đáng. Nhưng xét theo toàn cuộc, chỉ có con dâu mới có thể chọn ra một đối tượng khiến con trai ông hài lòng.
“Người này đi ạ.”
Cô căn bản không có tâm trí để chọn, chỉ thuận tay lấy ra một tấm đưa cho ông, rồi chán nản lên tầng.
Buổi tối, cô ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, sau đó quyết định xuống tầng nấu một bát canh đậu xanh mang vào phòng sách. Đã mấy ngày không nói chuyện, cô bình tĩnh nhìn anh, nói: “Trời nóng rồi, anh uống chút canh đậu xanh giải nhiệt đi.”
Thấy anh không để ý đến mình, cô đành yên lặng đứng cạnh bàn sách.
“Để đó là được.”
Anh hờ hững nói một câu, ngay cả đầu cũng không ngẩng, ý muốn bảo cô có thể ra ngoài.
“Anh vẫn định không thèm để ý đến em sao?”
Rốt cuộc cô đã không nhịn được nữa, khổ sở hỏi anh.
Lông mi thật dài của anh khẽ run rẩy, lúc này anh mới ngẩng đầu quan sát cô: “Nghe nói hôm nay em đã giúp anh chọn ra một người phụ nữ để lên giường rồi?”
Trái tim cô co rút đau đớn, nhưng không hề phủ nhận: “Vâng.”
“Vậy thì anh yên tâm rồi. Nếu đã là người phụ nữ em chọn, cho dù có thế nào đi nữa cũng đều rất hợp gu của anh.”
Cô lặng lẽ đâm sâu móng tay vào da thịt, đây chính là thói quen của cô. Mỗi khi khổ sở đến mức tận cùng, cô chỉ có thể hành hạ chính mình như vậy, dù sao cũng không hề cảm thấy đau nhức.
“Ra ngoài đi, anh còn đang bận.”
Cô chán nản xoay người, bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng. Vào khoảnh khắc khi cô đóng cửa lại, hai hàng nước mắt không thể kìm chế lập tức rơi xuống, nhưng rất nhanh đã bị cô lau khô.
Cô phải kiên cường sống trong thành phố không có sự mềm mại, cuộc sống này không phải là Lâm Đại Ngọc, sẽ không bởi vì đau thương mà trở nên quyến rũ.
Mới chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này ba chồng cũng không tìm cô nói về việc thụ thai nữa. Cô không kìm chế được, liền khéo léo hỏi mẹ chồng: “Mẹ, ba đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi sao?”
Bà Nam Cung đau lòng nhìn con dâu, ánh mắt sáng rực lắc đầu: “Hình như còn chưa làm gì cả.”
Lòng cô buông lỏng một chút, cũng không thăm dò đề tài này nữa. Mặc dù biết rõ không thể trốn tránh được chuyện này, nhưng có thể kéo dài ngày nào thì cô có thể dễ chịu ngày đó.
Nhưng có thế nào cô cũng không thể ngờ, thực ra ba chồng cô đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi. Chỉ là mẹ chồng sợ cô đau lòng cho nên mới không nói cho cô biết.
Cô biết được sự thật từ trong miệng em gái của chồng.
Tối hôm đó, cô ở trong phòng chờ mãi mà vẫn không thấy anh trở về, đang lúc lòng cô nóng như lửa đốt, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cô vui vẻ chạy tới mở cửa, nhưng khi trông thấy người đứng ngoài của là Nam Cung Tình Tình, ánh mắt cô lại lộ ra vẻ thất vọng.
“Chị dâu, đêm nay có muốn ngủ cùng chị không?”
Con bé nhìn cô đầy thông cảm khiến cô nghi ngờ hỏi: “Sao em lại hỏi vậy?”
“Đêm nay anh không về, chị nhất định sẽ rất khó chịu phải không…”
“Anh ấy đi đâu mà không về?”
Lúc này con bé mới ý thức được có thể mình đã lỡ mồm, lúng túng hỏi: “Không ai nói cho chị biết sao?”
Trông thấy ánh mắt hoang mang của con bé, trong lòng cô bỗng có dự cảm xấu: “Không có. Em mau nói cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em…”
Con bé lo sợ không dám nói.
“Tình Tình, em nói cho chị biết đi, xin em đó, mau nói cho chị biết được không?”
Âu Dương Vân vội vã túm chặt bả vai con bé, nước mắt lại lặng lẽ dâng lên.
“Em không cẩn thận nghe được ba mẹ nói chuyện. Tối nay, anh trai em sẽ chính thức lên giường với người phụ nữ mang thai hộ kia. Bọn họ đang ở khách sạn Hoàng Gia.”
Nam Cung Tình Tình vừa mới dứt lời, cô đã nhấc chân vội vã chạy ra ngoài. Cô không ngừng rơi lệ chạy như điên đến địa điểm em chồng nói. Đứng trước dãy xe đắt tiền liền trông thấy chiếc xe của Nam Cung Phong. Trong lòng bỗng nhiên vô cùng căng thẳng, cô tê liệt ngồi trên mặt đất.
Phía trước chính là sảnh lớn xanh vàng rực rỡ của khách sạn. Dù cho thân thể giống như bị rút hết sức lực, cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, cứ như con rối đi về phía đó. Đứng ở bên trong cửa xoay, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là ông xã Nam Cung Phong yêu quý của cô mà bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi. Cô nhận ra người phụ nữ này, cô ấy chính là người mang thai hộ cô đã tự tay lựa chọn cho anh.
Dường như anh đang đăng kí nhận thẻ phòng. Âu Dương Vân chỉ biết mờ mịt ngắm nhìn anh mà quên cả việc đi ra khỏi cửa xoay. Cô cứ không ngừng di chuyển như vậy, mãi cho đến khi anh dẫn theo cô gái kia biến mất trước mắt cô, cô mới sợ hãi vươn tay, ngay lúc vừa định gọi tên anh lại rụt tay trở về…
Đã đến bước này, cô còn gọi anh thì có ý nghĩa gì chứ? Tất cả những chuyện này không phải đều là kết quả mà cô mong muốn sao?
Cô không được quên, là do chính cô đã tự tay đẩy anh đến bên người phụ nữ khác.
Nhân viên bảo vệ đi tới nhắc nhở cô: “Tiểu thư, cô muốn vào trong hay ra ngoài vậy?”
Cô cắn chặt môi, liếc mắt nhìn về phía anh biến mất, cuối cùng quyết định ra khỏi cửa xoay. Đứng ở bên ngoài khách sạn, nhìn lên bầu trời đầy sao, cõi lòng cô đã hoàn toàn trống rỗng…
Cô thẫn thờ ngã ngồi trên bậc thang, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu. Cô dùng sức ôm chặt lấy mình, cắm sâu móng tay vào da thịt. Thế nhưng lần này cô lại rất đau, chẳng qua vết thương đó không phải từ cánh tay bị cô bấm vào mà là trái tim mang theo hàng ngàn lỗ hổng của cô.
“Âu Dương Vân, nhất định phải thật kiên trì, mọi chuyện sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Đừng khóc, không nên suy nghĩ lung tung…”
Cô ôm chặt cơ thể yếu đuối của mình, cố gắng an ủi: “Cứ xem như anh ấy thỉnh thoảng ở bên ngoài vụng trộm một lần, rộng lượng một chút, phải thật kiên cường. Đừng khóc…”
Càng không muốn mình khóc, nước mắt của cô lại càng tuôn rơi nhiều hơn. Khóe môi đã bị cô cắn đến sắp chảy máu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Hai tay cô ôm chặt lấy mình, vô cùng chặt, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể cảm thấy an toàn hơn chút. Cô tựa trán lên cánh tay, bả vai bởi vì nức nở mà không ngừng run rẩy.
“Là người quen của tôi sao?”
Không biết cô đã khóc bao lâu, bỗng nhiên bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc. Cô mờ mịt ngẩng đầu, kinh ngạc quan sát người ngồi bên cạnh, có chút không dám tin vào mắt mình.
“Sao em lại ngồi ở đây?”
Nam Cung Phong không thay đổi sắc mặt hỏi cô.
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng lau khô khóe mi đẫm lệ, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình: “Em trùng hợp đi ngang qua nơi này, anh… anh kết thúc nhanh vậy sao?”
“Ừ.”
Thấy anh hờ hững gật đầu, trái tim cô lại bắt đầu rỉ máu. Cuối cùng cô vẫn để người đàn ông của mình lên giường với người phụ nữ khác.
“Em còn có việc, em đi trước.”
Cô luống cuống đứng lên, không muốn rơi lệ trước mặt anh. Hoảng hốt bước xuống bậc thang, kết quả cô không để ý cho nên giẫm hụt một bước. Ngay lúc cô cho rằng mình nhất định sẽ chật vật ngã xuống, thì bỗng có một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy cô.
“Không sao cả ư? Nhìn anh dẫn theo người phụ nữ khác biến mất khỏi mắt em, thực sự em cảm thấy không có vấn đề gì sao? Ngay cả khi nghe được anh đã lên giường với người phụ nữ mà em chọn, em cũng không hề có chút ý kiến gì sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của anh, cô chỉ biết đưa lưng về phía anh, yên lặng rơi lệ.
Sao có thể không có vấn đề gì chứ. Chỉ là không có ai quan tâm đến cảm giác trong lòng cô mà thôi.
“Gặp anh ở nhà.”
Âu Dương Vân chậm rãi xoay người, gạt tay anh ra.
“Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh và người phụ nữ kia chưa có quan hệ gì hết.”
Anh nhìn theo bóng lưng của cô tự mình lẩm bẩm. Cô đột nhiên giật mình đứng lại, kinh ngạc quay người nhìn anh. Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại cảm thấy cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn ngang, không thể bật thốt nên lời.
“Mặc dù ngay từ đầu anh đã nhìn thấy em đứng khóc ở trong cửa xoay, cũng rất tức giận muốn làm em đau lòng một lần, nhưng anh vẫn không có cách nào lên giường cùng người phụ nữ khác ngoài em. Âu Dương Vân, em nghe rõ cho anh, anh không thể có quan hệ xác thịt với những người phụ nữ khác, cho dù em có lấy việc ly hôn để uy hiếp anh thì anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận đề nghị với vẩn như vậy.”
Lòng cô rung động thật sâu, cô đưa tay ra nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở: “Phong, cảm ơn anh đã chung thủy với em như vậy. Thực sự em rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Em cứ nghĩ rằng mình có thể nhẫn nhịn được, nhưng khi nhìn thấy anh và người phụ nữ khác biến mất ngay trước mắt em, em mới hiểu rõ mình không hề kiên cường như trong tưởng tượng, thật ra em không có cách nào chịu đựng được…”
“Em là đồ ngốc, không có bất kỳ ai có thể chịu đựng được chuyện này. Tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được người nào ngốc hơn em, lại tự tay đưa chồng mình lên giường của người phụ nữ khác.
“Em thực sự không muốn như vậy. Phải đưa ra lựa chọn này quả thật em đã sống không bằng chết. Nhưng anh cũng biết, em là bất đắc dĩ, em thực sự không có cách nào nữa…”
Anh đau lòng hôn nhẹ lên trán cô: “Anh hiểu, cho nên dù có hận chết em, anh vẫn không muốn phản bội em.”
“Xin lỗi, Phong, em xin lỗi…”
Âu Dương Vân áy náy bật khóc. Cô vốn không phải là người nhu nhược, chỉ là cuộc sống này đã dồn cô đến đường cùng, mài mòn sự kiên trì cuối cùng trong lòng cô.
“Tất cả khó khăn sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt nhé!..”
Nghe anh xót xa nói vậy, cô gật đầu thật mạnh. Dù sao cũng phải mất đi mới biết quý trọng những gì đang có. Sau khi trải qua đau khổ đứt ruột đứt gan này cô đã hiểu rõ, trong tình yêu, không bao giờ được phép nhẫn nhịn chịu đựng, hôn nhân cũng là như vậy.
“Sau này anh đừng coi em như người xa lạ mà bước qua nữa nhé.”
Cô dựa vào trước ngực anh, dùng giọng nói xót xa, tủi thân kháng nghị.
Anh khẽ gật đầu, giữ chặt hai vai để cô nhìn thẳng vào chính mình, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không coi em như người xa lạ, cũng sẽ không phớt lờ không thèm để ý tới em, thế nhưng từ giờ trở đi, em phải học cách từ chối tất cả những yêu cầu vô lý. Cho dù người đó là ai, em đều không nhất thiết phải đáp ứng, không cần cảm thấy áy náy với họ. Không ai có lỗi với ai cả, chỉ có những người không xứng đáng mà thôi. Khi bọn họ không quan tâm đến cảm nhận của em, em cũng không cần phải nghĩ cho bọn họ.”
“Vâng.”
Lời anh nói lại lần nữa dấy lên hy vọng và niềm tin trong lòng cô. Hai người ôm nhau một lát, sau đó tay trong tay giẫm lên ánh đèn đường vàng rực ấm áp, từng bước rời khỏi nỗi đau này.
Cho dù tương lai có bao nhiêu khó khăn đang chờ họ thì giờ khắc này tâm hồn của họ đều thông suốt lẫn nhau, quyết định sau này sẽ mưa gió cùng thuyền, nắm tay nhau đối mặt.
Đúng hai giờ sáng, rốt cuộc cô đã đợi được anh. Khi nhìn thấy đèn xe quen thuộc rọi vào mắt mình, nỗi lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống. Cô vội vàng đi tới đón anh nhưng thật không ngờ, đối diện với anh mắt tha thiết của cô, anh tựa như một người xa lạ bước qua người cô.
Cô kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trong lòng khổ sở không nói nên lời, cố gắng miễn cưỡng an ủi chính mình, Không sao cả, chỉ cần anh ấy về nhà, cho dù có xem mình như người xa lạ cũng không có vấn đề gì.
Quả thực so với việc anh không nhìn mình, cô còn lo sợ anh không trở lại hơn.
Vài ngày sau, Nam Cung Phong vẫn không thèm để ý đến cô. Ban ngày anh làm việc ở công ty, buổi tối sau khi trở về lại tự giam mình ở trong phòng sách, cô còn chưa ngủ anh sẽ không bước vào phòng, trong lòng cô rất rõ ràng, anh đang giận mình. Vì không muốn anh đêm nào cũng làm việc khuya như vậy, cho nên dù có không buồn ngủ, thì cô vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ đi ngủ từ sớm.
Ngày cô không dám đối mặt nhất rốt cuộc đã tới. Chạng vạng hôm đó, ba chồng từ bên ngoài trở về đưa cho cô một chồng ảnh chụp, không đành lòng nói: “Tiểu Vân, đây đều là những người phụ nữ thụ thai chuyên nghiệp. Con cứ chọn ra một người thích hợp, rồi ba sẽ quyết định thời gian.”
Âu Dương Vân run rẩy tiếp nhận, đờ đẫn liếc nhìn. Vừa nghĩ tới việc một trong những người này chẳng bao lâu nữa sẽ lên giường với chồng mình, trong lòng cô đã lập tức nhỏ máu.
“Con chọn xong chưa? Người nào tương đối thích hợp?”
Nam Cung Nhữ Dương cẩn thận hỏi. Thực ra ông ta cũng biết để cho con dâu xem qua những tấm hình này là rất quá đáng. Nhưng xét theo toàn cuộc, chỉ có con dâu mới có thể chọn ra một đối tượng khiến con trai ông hài lòng.
“Người này đi ạ.”
Cô căn bản không có tâm trí để chọn, chỉ thuận tay lấy ra một tấm đưa cho ông, rồi chán nản lên tầng.
Buổi tối, cô ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, sau đó quyết định xuống tầng nấu một bát canh đậu xanh mang vào phòng sách. Đã mấy ngày không nói chuyện, cô bình tĩnh nhìn anh, nói: “Trời nóng rồi, anh uống chút canh đậu xanh giải nhiệt đi.”
Thấy anh không để ý đến mình, cô đành yên lặng đứng cạnh bàn sách.
“Để đó là được.”
Anh hờ hững nói một câu, ngay cả đầu cũng không ngẩng, ý muốn bảo cô có thể ra ngoài.
“Anh vẫn định không thèm để ý đến em sao?”
Rốt cuộc cô đã không nhịn được nữa, khổ sở hỏi anh.
Lông mi thật dài của anh khẽ run rẩy, lúc này anh mới ngẩng đầu quan sát cô: “Nghe nói hôm nay em đã giúp anh chọn ra một người phụ nữ để lên giường rồi?”
Trái tim cô co rút đau đớn, nhưng không hề phủ nhận: “Vâng.”
“Vậy thì anh yên tâm rồi. Nếu đã là người phụ nữ em chọn, cho dù có thế nào đi nữa cũng đều rất hợp gu của anh.”
Cô lặng lẽ đâm sâu móng tay vào da thịt, đây chính là thói quen của cô. Mỗi khi khổ sở đến mức tận cùng, cô chỉ có thể hành hạ chính mình như vậy, dù sao cũng không hề cảm thấy đau nhức.
“Ra ngoài đi, anh còn đang bận.”
Cô chán nản xoay người, bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng. Vào khoảnh khắc khi cô đóng cửa lại, hai hàng nước mắt không thể kìm chế lập tức rơi xuống, nhưng rất nhanh đã bị cô lau khô.
Cô phải kiên cường sống trong thành phố không có sự mềm mại, cuộc sống này không phải là Lâm Đại Ngọc, sẽ không bởi vì đau thương mà trở nên quyến rũ.
Mới chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này ba chồng cũng không tìm cô nói về việc thụ thai nữa. Cô không kìm chế được, liền khéo léo hỏi mẹ chồng: “Mẹ, ba đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi sao?”
Bà Nam Cung đau lòng nhìn con dâu, ánh mắt sáng rực lắc đầu: “Hình như còn chưa làm gì cả.”
Lòng cô buông lỏng một chút, cũng không thăm dò đề tài này nữa. Mặc dù biết rõ không thể trốn tránh được chuyện này, nhưng có thể kéo dài ngày nào thì cô có thể dễ chịu ngày đó.
Nhưng có thế nào cô cũng không thể ngờ, thực ra ba chồng cô đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi. Chỉ là mẹ chồng sợ cô đau lòng cho nên mới không nói cho cô biết.
Cô biết được sự thật từ trong miệng em gái của chồng.
Tối hôm đó, cô ở trong phòng chờ mãi mà vẫn không thấy anh trở về, đang lúc lòng cô nóng như lửa đốt, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cô vui vẻ chạy tới mở cửa, nhưng khi trông thấy người đứng ngoài của là Nam Cung Tình Tình, ánh mắt cô lại lộ ra vẻ thất vọng.
“Chị dâu, đêm nay có muốn ngủ cùng chị không?”
Con bé nhìn cô đầy thông cảm khiến cô nghi ngờ hỏi: “Sao em lại hỏi vậy?”
“Đêm nay anh không về, chị nhất định sẽ rất khó chịu phải không…”
“Anh ấy đi đâu mà không về?”
Lúc này con bé mới ý thức được có thể mình đã lỡ mồm, lúng túng hỏi: “Không ai nói cho chị biết sao?”
Trông thấy ánh mắt hoang mang của con bé, trong lòng cô bỗng có dự cảm xấu: “Không có. Em mau nói cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em…”
Con bé lo sợ không dám nói.
“Tình Tình, em nói cho chị biết đi, xin em đó, mau nói cho chị biết được không?”
Âu Dương Vân vội vã túm chặt bả vai con bé, nước mắt lại lặng lẽ dâng lên.
“Em không cẩn thận nghe được ba mẹ nói chuyện. Tối nay, anh trai em sẽ chính thức lên giường với người phụ nữ mang thai hộ kia. Bọn họ đang ở khách sạn Hoàng Gia.”
Nam Cung Tình Tình vừa mới dứt lời, cô đã nhấc chân vội vã chạy ra ngoài. Cô không ngừng rơi lệ chạy như điên đến địa điểm em chồng nói. Đứng trước dãy xe đắt tiền liền trông thấy chiếc xe của Nam Cung Phong. Trong lòng bỗng nhiên vô cùng căng thẳng, cô tê liệt ngồi trên mặt đất.
Phía trước chính là sảnh lớn xanh vàng rực rỡ của khách sạn. Dù cho thân thể giống như bị rút hết sức lực, cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, cứ như con rối đi về phía đó. Đứng ở bên trong cửa xoay, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là ông xã Nam Cung Phong yêu quý của cô mà bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi. Cô nhận ra người phụ nữ này, cô ấy chính là người mang thai hộ cô đã tự tay lựa chọn cho anh.
Dường như anh đang đăng kí nhận thẻ phòng. Âu Dương Vân chỉ biết mờ mịt ngắm nhìn anh mà quên cả việc đi ra khỏi cửa xoay. Cô cứ không ngừng di chuyển như vậy, mãi cho đến khi anh dẫn theo cô gái kia biến mất trước mắt cô, cô mới sợ hãi vươn tay, ngay lúc vừa định gọi tên anh lại rụt tay trở về…
Đã đến bước này, cô còn gọi anh thì có ý nghĩa gì chứ? Tất cả những chuyện này không phải đều là kết quả mà cô mong muốn sao?
Cô không được quên, là do chính cô đã tự tay đẩy anh đến bên người phụ nữ khác.
Nhân viên bảo vệ đi tới nhắc nhở cô: “Tiểu thư, cô muốn vào trong hay ra ngoài vậy?”
Cô cắn chặt môi, liếc mắt nhìn về phía anh biến mất, cuối cùng quyết định ra khỏi cửa xoay. Đứng ở bên ngoài khách sạn, nhìn lên bầu trời đầy sao, cõi lòng cô đã hoàn toàn trống rỗng…
Cô thẫn thờ ngã ngồi trên bậc thang, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu. Cô dùng sức ôm chặt lấy mình, cắm sâu móng tay vào da thịt. Thế nhưng lần này cô lại rất đau, chẳng qua vết thương đó không phải từ cánh tay bị cô bấm vào mà là trái tim mang theo hàng ngàn lỗ hổng của cô.
“Âu Dương Vân, nhất định phải thật kiên trì, mọi chuyện sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Đừng khóc, không nên suy nghĩ lung tung…”
Cô ôm chặt cơ thể yếu đuối của mình, cố gắng an ủi: “Cứ xem như anh ấy thỉnh thoảng ở bên ngoài vụng trộm một lần, rộng lượng một chút, phải thật kiên cường. Đừng khóc…”
Càng không muốn mình khóc, nước mắt của cô lại càng tuôn rơi nhiều hơn. Khóe môi đã bị cô cắn đến sắp chảy máu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Hai tay cô ôm chặt lấy mình, vô cùng chặt, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể cảm thấy an toàn hơn chút. Cô tựa trán lên cánh tay, bả vai bởi vì nức nở mà không ngừng run rẩy.
“Là người quen của tôi sao?”
Không biết cô đã khóc bao lâu, bỗng nhiên bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc. Cô mờ mịt ngẩng đầu, kinh ngạc quan sát người ngồi bên cạnh, có chút không dám tin vào mắt mình.
“Sao em lại ngồi ở đây?”
Nam Cung Phong không thay đổi sắc mặt hỏi cô.
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng lau khô khóe mi đẫm lệ, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình: “Em trùng hợp đi ngang qua nơi này, anh… anh kết thúc nhanh vậy sao?”
“Ừ.”
Thấy anh hờ hững gật đầu, trái tim cô lại bắt đầu rỉ máu. Cuối cùng cô vẫn để người đàn ông của mình lên giường với người phụ nữ khác.
“Em còn có việc, em đi trước.”
Cô luống cuống đứng lên, không muốn rơi lệ trước mặt anh. Hoảng hốt bước xuống bậc thang, kết quả cô không để ý cho nên giẫm hụt một bước. Ngay lúc cô cho rằng mình nhất định sẽ chật vật ngã xuống, thì bỗng có một cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy cô.
“Không sao cả ư? Nhìn anh dẫn theo người phụ nữ khác biến mất khỏi mắt em, thực sự em cảm thấy không có vấn đề gì sao? Ngay cả khi nghe được anh đã lên giường với người phụ nữ mà em chọn, em cũng không hề có chút ý kiến gì sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của anh, cô chỉ biết đưa lưng về phía anh, yên lặng rơi lệ.
Sao có thể không có vấn đề gì chứ. Chỉ là không có ai quan tâm đến cảm giác trong lòng cô mà thôi.
“Gặp anh ở nhà.”
Âu Dương Vân chậm rãi xoay người, gạt tay anh ra.
“Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh và người phụ nữ kia chưa có quan hệ gì hết.”
Anh nhìn theo bóng lưng của cô tự mình lẩm bẩm. Cô đột nhiên giật mình đứng lại, kinh ngạc quay người nhìn anh. Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại cảm thấy cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn ngang, không thể bật thốt nên lời.
“Mặc dù ngay từ đầu anh đã nhìn thấy em đứng khóc ở trong cửa xoay, cũng rất tức giận muốn làm em đau lòng một lần, nhưng anh vẫn không có cách nào lên giường cùng người phụ nữ khác ngoài em. Âu Dương Vân, em nghe rõ cho anh, anh không thể có quan hệ xác thịt với những người phụ nữ khác, cho dù em có lấy việc ly hôn để uy hiếp anh thì anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận đề nghị với vẩn như vậy.”
Lòng cô rung động thật sâu, cô đưa tay ra nhào vào lòng anh, bật khóc nức nở: “Phong, cảm ơn anh đã chung thủy với em như vậy. Thực sự em rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Em cứ nghĩ rằng mình có thể nhẫn nhịn được, nhưng khi nhìn thấy anh và người phụ nữ khác biến mất ngay trước mắt em, em mới hiểu rõ mình không hề kiên cường như trong tưởng tượng, thật ra em không có cách nào chịu đựng được…”
“Em là đồ ngốc, không có bất kỳ ai có thể chịu đựng được chuyện này. Tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được người nào ngốc hơn em, lại tự tay đưa chồng mình lên giường của người phụ nữ khác.
“Em thực sự không muốn như vậy. Phải đưa ra lựa chọn này quả thật em đã sống không bằng chết. Nhưng anh cũng biết, em là bất đắc dĩ, em thực sự không có cách nào nữa…”
Anh đau lòng hôn nhẹ lên trán cô: “Anh hiểu, cho nên dù có hận chết em, anh vẫn không muốn phản bội em.”
“Xin lỗi, Phong, em xin lỗi…”
Âu Dương Vân áy náy bật khóc. Cô vốn không phải là người nhu nhược, chỉ là cuộc sống này đã dồn cô đến đường cùng, mài mòn sự kiên trì cuối cùng trong lòng cô.
“Tất cả khó khăn sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt nhé!..”
Nghe anh xót xa nói vậy, cô gật đầu thật mạnh. Dù sao cũng phải mất đi mới biết quý trọng những gì đang có. Sau khi trải qua đau khổ đứt ruột đứt gan này cô đã hiểu rõ, trong tình yêu, không bao giờ được phép nhẫn nhịn chịu đựng, hôn nhân cũng là như vậy.
“Sau này anh đừng coi em như người xa lạ mà bước qua nữa nhé.”
Cô dựa vào trước ngực anh, dùng giọng nói xót xa, tủi thân kháng nghị.
Anh khẽ gật đầu, giữ chặt hai vai để cô nhìn thẳng vào chính mình, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không coi em như người xa lạ, cũng sẽ không phớt lờ không thèm để ý tới em, thế nhưng từ giờ trở đi, em phải học cách từ chối tất cả những yêu cầu vô lý. Cho dù người đó là ai, em đều không nhất thiết phải đáp ứng, không cần cảm thấy áy náy với họ. Không ai có lỗi với ai cả, chỉ có những người không xứng đáng mà thôi. Khi bọn họ không quan tâm đến cảm nhận của em, em cũng không cần phải nghĩ cho bọn họ.”
“Vâng.”
Lời anh nói lại lần nữa dấy lên hy vọng và niềm tin trong lòng cô. Hai người ôm nhau một lát, sau đó tay trong tay giẫm lên ánh đèn đường vàng rực ấm áp, từng bước rời khỏi nỗi đau này.
Cho dù tương lai có bao nhiêu khó khăn đang chờ họ thì giờ khắc này tâm hồn của họ đều thông suốt lẫn nhau, quyết định sau này sẽ mưa gió cùng thuyền, nắm tay nhau đối mặt.
Danh sách chương