Nam Cung Phong lắc đầu: “Không còn gì khác.”

Âu Dương Vân không tin: “Không thể nào, nếu anh đã hỏi như vậy thì chắc chắn là giữa hai người còn gì đó, nói mau, rốt cuộc còn chuyện gì em không biết?”

Anh cười xấu xa: “Giữa anh và cô ta còn gì mà em không biết chứ?” Hình như cô hiểu rõ mối tình đầu của hắn như lòng bàn tay vậy.

“Em biết nhiều lắm.”

“Vậy em nói thử xem, em biết những gì rồi?”

“Hai người từng lên giường, hai người từng xăm tên nhau lên người, hai người cùng thích đến quán mì B ở gần đây để ăn mì cay…”

Ái chà, Nam Cung Phong giả vờ kinh ngạc: “Đúng là biết không ít.”

Trong lòng Âu Dương Vân cảm thấy khó chịu, những chuyện anh đã làm với Đường Huyên, ngoài lên giường ra thì những thứ khác đều chưa từng làm với cô.

“Bọn anh còn từng cùng bái ông Kiều làm thầy, cùng đi Thụy Sỹ trượt tuyết, cùng đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào, nhưng thứ này em cũng không biết sao?”

Vốn dĩ trong lòng đã cảm thấy khó chịu, sau khi nghe Nam Cung Phong nói cô càng cảm thấy khó chịu, cô nhíu lông mày một cái, tức giận chất vấn: “Có cần chọc tức em vậy không?”

Nam Cung Phong bật cười, đưa tay kéo cô xoay tròn vào lòng: “Được rồi, đừng ghen tuông với người trong quá khứ nữa, nếu anh đã có thể thản nhiên nhắc tới đề tài mối tình đầu với em thế này đã chứng tỏ đoạn tình cảm đó thật sự đã không còn gì với anh…”

Âu Dương Vân ngây ra, trong lồng ngực hụt một hơi rồi tản đi ngay, đúng vậy, cô không nên ghen tuông, trước đây trong lòng Nam Cung Phong có Đường Huyên sẽ không nhắc đến mối tình đầu, còn bây giờ anh lại có thể thản nhiên nói chuyện với cô như vậy chỉ có thể chứng minh anh đã thật sự không có gì nữa, trái tim đã không thuộc về người ở mối tình đầu kia nữa.

Vừa nghĩ như vậy, tâm tình thoải mái hơn, cô ôm hông anh nói: “Vậy anh cũng đặt tên cho con của chúng ta được không?”

Nam Cung Phong kinh ngạc nhìn xuống: “Chúng ta… con gì cơ?”

“Đây là mong muốn của em, tuy bây giờ không thể sinh con nhưng vẫn mong muốn cuộc đời sau này của em sẽ không cảm thấy khô khan vô vị nữa.”

Im lặng một lúc, anh cũng đồng ý: “Được.”

Sau đó bắt đầu suy nghĩ: “Là đặt tên con trai hay tên con gái?”

“Mỗi bên đặt một tên đi.”

Nam Cung Phong suy nghĩ một chút: “Con trai thì cứ gọi là Nam Cung Như Phong, con gái thì tên là Nam Cung Như Hoa, thế nào?”

Bụp. Âu Dương Vân tức giận đánh anh một đánh: “Gió gì hoa gì chứ, nghe quê chết đi được.”

“Đâu có, anh thấy gọi thuận miệng mà?”

“Thì đúng là thuận miệng, nhưng quá quê mùa đi, nhất là Như Hoa, anh không cảm thấy giống tên kỹ viện thời xưa sao?”

Kỹ viện…

Nam Cung Phong trợn to mắt: “Suy nghĩ của em quá xấu xa đi?”

“Là anh đặt tên quá ác.”

“Được, anh lại nghĩ thử cái khác xem.”

Nam Cung Phong ngẫm nghĩ một lúc: “Nam Cung Vũ Trạch được không?”

“Nam Cung Vũ Trạch?”

“Ừ, Vũ ý là cam lộ, là màn sương ngọt ngào làm dịu vạn vật trên thế gian.”

Âu Dương Vân gật đầu lia lịa: “Hay, tên này hay, em thích.”

Nam Cung Phong cười thầm trong bụng, biết ngay là cô thích tên này, chỉ cần là tên có liên quan đến văn học nghệ thuật chắc chắn cô sẽ thích.

“Còn con gái thì sao?”

“Con gái thì cứ gọi là Nam Cung Huệ Lan, thông minh, lòng ngọt ngào lương thiện như hoa lan, được chứ?”

Âu Dương Vân hôn anh chụt một cái: “Được, hay lắm, vậy cứ quyết thế đi.”

Qua đêm nay ở hoa viên, sau khi Nam Cung Phong đặt tên cho con xong, Âu Dương Vân quyết định thay đổi tình trạng, cô hiểu tâm trạng quyết định tất cả, nếu tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới khả năng thụ thai của cô.

Vì vậy từ hôm đó trở đi, cô tạo cho mình một thói quen sinh hoạt tốt, nghe nhạc thư giãn vui vẻ, đọc sách trấn an tinh thần, một ngày ba bữa ăn đúng giờ, dùng thuốc do thầy thuốc trên giang hồ kê đúng giờ, buổi chiều sẽ đi dạo trong công viên gần đó một mình hoặc là đi cùng với mẹ chồng, buổi tối sẽ đến lớp học yoga. Hoàn toàn thoát khỏi tình trạng rầu sĩ sầu não lúc trước, thay đổi thói quen sinh hoạt, tâm trạng của cô ngày một tốt hơn.

Tối hôm đó cô tới câu lạc bộ yoga, lúc đậu xe thấy một cô gái bước xuống từ chiếc xe trước mặt cô, nhìn kỹ lại, tuy không quá quen nhưng cô có thể nhận ra cô ta, cô gái kia chính là bạn gái của Quý Phong, Dương Văn Lệ, khi cô đang nghĩ sao cô ta lại ở đây, trong xe lại có một người đàn ông bước xuống, điều khiến cô kinh ngạc là Dương Văn Lệ đi tới trước mặt người đàn ông, duỗi cánh tay mảnh khảnh ra rồi ôm vào cổ người đàn ông, chủ động chu môi ra hôn.

Cô kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được Dương Văn Lệ lại to gan như thế, ở nơi công cộng mà lại ngang nhiên thân mật với đàn ông, nghĩ đến lúc trước em chồng đã nói với cô, con bé đột nhiên rất bất bình cho Quý Phong.

Lúc cô đang định xuống xe chất vấn cô ta, một chân thò ra lại chợt rụt lại, Quý Phong rất yêu bạn gái cậu ta, nếu như Dương Văn Lệ không thừa nhận, cô có làm to chuyện cũng vô ích, xem ra chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.

Người đàn ông ngồi vào xe nghênh ngang rời đi, Âu Dương Vân đợi một lúc lâu mới xuống xe, sau đó giả vờ như vừa đến, đi vào câu lạc bộ.

Dương Văn Lệ thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên, tiến lên bắt chuyện: “Này, cô Âu Dương? Còn nhớ tôi không?”

Âu Dương Vân cười lịch sự: “Đương nhiên, bạn gái của Quý Phong, lần trước chúng ta đã gặp ở bệnh viện.”

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Tôi tập yoga. Còn cô?”

“Tôi cũng vậy, gần đây cơ thể mệt mỏi, có thể là vì đã ngưng tập hai tháng, trước kia tôi từng là học viên của câu lạc bộ yoga này.”

“Vậy ư?”

Âu Dương Vân giả vờ thật bất ngờ, hai người trò chuyện tràn đầy phấn khởi, Dương Văn Lệ hoàn toàn không biết chuyện lén lút của cô ta đã bị phát hiện.

Giờ học yoga tổng cộng là hai tiếng, có thời gian giải lao giữa giờ, Nam Cung Phong lại tới, hơn nữa còn cầm một bó hoa hồng xanh đẹp đẽ, Âu Dương Vân rất bất ngờ, lén chạy tới hỏi: “Anh tới làm gì thế?”

“Anh phải đi bàn công việc, tiện đường đi qua đây nên vào thăm em chút.”

Âu Dương Vân thấp giọng nói: “Vậy cũng đâu cần mua hoa.”

Nam Cung Phong trì cười cười: “Không phải là để em nở mày nở mặt sao? Muốn để người ở đây đều biết em có một anh chồng cưng chiều em.”

Hai người rôm rả nửa ngày Âu Dương Vân mới lưu luyến không rời, nói: “Được rồi, đến giờ tập rồi, anh đi đi.”

Cô đứng vào hàng, dùng sức phất tay với Nam Cung Phong, khiến người bên cạnh không ngừng hâm mộ: “Oa, chị Âu Dương, chồng chị đẹp trai thật đấy?”

“Đâu chỉ đẹp trai, quả thật là quá thân mật, hoa hồng xanh khó mua lắm đấy…”

“Chứ còn gì nữa, tôi tập yoga ở đây nửa năm rồi, chồng tôi còn chưa tới lấy một lần…”

Âu Dương Vân nhìn về phía Dương Văn Lệ, lại phát hiện cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Cung Phong rời đi nhưng có điều suy nghĩ, lập tức cô càng chắc chắn cô ta không phải là cô gái tốt.

Buổi tối về đến nhà, cô vừa vào phòng sách đã kéo Nam Cung Phong: “Đi, em nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

Nam Cung Phong tỏ vẻ mơ hồ.

Vào phòng ngủ ngồi xuống ghế sofa, cô nghiêm trang nói: “Anh đoán xem hôm nay em thấy gì?”

Nam Cung Phong lắc đầu: “Anh nào biết em thấy gì, em thấy gì thế?”

“Em thấy Dương Văn Lệ lén lút với người đàn ông khác!”

“Dương Văn Lệ? Bạn gái của Quý Phong?”

“Đúng vậy.”

“Không thể nào…”

“Thật đấy, em tận mắt nhìn thấy, hai người còn hôn nhau nữa.” Âu Dương Vân nghiến răng nói: “Trước đó Tình Tình nói với em em cũng không tin, sau đó cái lần Quý Phong xảy ra tai nạn xe có hơi nghi ngờ, có điều bây giờ chính em nhìn thấy thì càng thêm chắc chắn.”

“Em nói với Quý Phong chưa?”

“Chưa, Quý Phong hoàn toàn bị người phụ nữ kia bỏ bùa đến thần hồn điên đảo rồi, nếu em nói với cậu ta chắc chắn cậu ra sẽ không tin.”

Nam Cung Phong thở dài: “Bỏ đi, chuyện của người khác em đừng lo. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.”

“Sao có thể kệ được? Quý Phong lại không phải người khác, cậu ấy chính là người mà Tình Tình yêu mến, chuyện này liên quan trực tiếp đến Tình Tình, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi không mặc kệ được, huống hồ Quý Phong cũng là người gần gũi nhất với anh, anh nhẫn tâm nhìn cậu ấy bị người phụ nữ kia đùa giỡn tình cảm như một kẻ ngốc sao?”

“Vậy em muốn thế nào?”

“Chúng ta phải nghĩ cách, để Quý Phong nhìn thấy rõ con người cô ta.”

Nam Cung Phong sợ hãi quan sát cô: “Em đừng nói với anh em đã nghĩ ra cách rồi nhé.”

“Đương nhiên là em nghĩ ra rồi, lúc về em đã nghĩ trên xe rồi.”

“Cách gì?”

Âu Dương Vân cúi xuống tai anh nói anh nghe cách của cô, sau khi nghe xong Nam Cung Phong lập tức lắc đầu: “Không được, sao lại lấy anh làm mồi nhử?”

“Bởi vì lúc tối anh tới câu lạc bộ, em phát hiện ánh mắt cô ta nhìn anh rất khác thường, cho nên trọng trách này ngoài anh ra không thể còn ai khác.”

“Vậy em không sợ anh sẽ phim giả tình thật với cô ta sao?”

Ấy… Âu Dương Vân cười gian: “Anh sẽ xem trọng món hàng này sao?”

Nam Cung Phong nói không nên lời, nhưng vẫn có chút không tình nguyện: “Tìm đại một người không được sao, mắc chi phải để anh xuôi dòng nước đục này, nếu như bị Quý Phong biết, không liều mạng với anh mới lạ.”

“Anh nghĩ vì sao Dương Văn Lệ lại len lút với người khác? Hoàn toàn chính là vì đòi hỏi danh lợi, người bình thường không lọt vào mắt cô ta, có phải Quý Phong rất ưu tú không? Ngoài thân phận trẻ mồ côi kia, thực ra cũng coi như một thanh niên đầy hứa hẹn, cho nên người này phải ưu tú hơn Quý Phong mới có thể có sức hấp dẫn cô ta.”

“Nói vậy là em quyết tâm muốn đẩy anh tới bên cạnh người phụ nữ khác một lần nữa?”

“Đương nhiên không phải rồi, chỉ là để anh hy sinh một chút nhan sắc để cứu vớt đôi uyên ương số khổ Quý Phong và Tình Tình mà thôi.”

“Để anh nghĩ thêm.”

Nam Cung Phong định đứng dậy, Âu Dương Vân lại ấn vai anh xuống: “Không cần nghĩ thêm đâu, cứ quyết định như vậy đi, thực ra em cũng muốn mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu một chút? Anh có thể nể mặt em mà bằng lòng không? Có được không? Hả chồng?”

Âu Dương Vân tung ra vẻ nũng nịu, Nam Cung Phong chắc chắn là hết cách: “Ài, được rồi được rồi, dù sao anh cũng đã chiều em lên tận trời rồi, không ngại cưng chiều em thêm một chút nữa.”

“Thật tốt quá, biết là anh tốt nhất mà, cảm ơn chồng.”

Cô vội vàng lấy di động ra: “Em gọi điện cho Lâm Ái.”

“Em gọi điện cho Lâm Ái làm gì?”

“Bảo cô ấy hẹn Giang Hựu Nam làm cùng chúng ta.”

“Cái gì?” Nam Cung Phong trừng mắt: “Sao phải dẫn theo cái tên Giang Hựu Nam kia?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện