Âu Dương Vân ôm Nam Cung Phong rất lâu, hai người không nói gì, mãi đến khi tạnh mưa, rượu cũng đã uống cạn, Nam Cung Phong lảo đảo đứng dậy, rời khỏi khu mộ như cái xác không hồn.

Cô đi theo sau anh tựa như cái bóng của anh, nhưng anh lại không quay đầu nhìn cái bóng của mình.

Lên xe, anh vẫn không nói gì, lúc này anh chỉ muốn yên tĩnh một mình không ai quấy rầy, Âu Dương Vân hiểu rõ tâm trạng của anh nên cũng thức thời im lặng không nói.

Đến khu vực thành phố, lúc này Nam Cung Phong mới hờ hững hỏi một câu: “Cô đi đâu?”

Cô nhìn anh: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, xuống ở đâu?”

Gọng nói của anh lạnh băng như con người của anh vậy, Âu Dương Vân cắn môi: “Xuống đây đi.”

Nam Cung Phong “két” một tiếng dừng xe lại, đợi cô xuống xe, anh lái thẳng xe đi.

Nhìn xe anh biến mất, trái tim của Âu Dương Vân cảm thấy mất mát, có phải cô quá tự tin hay không, cho dù là lúc này, anh cũng không cần cô...

Cô thẫn thờ đi trên đường, điện thoại di động trong túi vang lên, là Lâm Ái gọi tới…

“Alo, Tiểu Vân, cậu vẫn còn ở thành phố B chứ?”

“Vẫn còn, sao vậy?”

“Chúng ta gặp nhau đi, tớ chờ cậu ở quán cà phê lần trước.”

“Được.”

Cô cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi đi tới chỗ hẹn với Lâm Ái.

Lâm Ái vừa thấy cô đã ân cần hỏi: “Có phải Nam Cung Phong vẫn rất lạnh nhạt với cậu hay không?”

“Ừ.”

Cô buồn bã gật đầu.

“Haiz, người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc rõ ràng, tớ suy nghĩ kỹ một chút, sở dĩ Nam Cung Phong đối xử với cậu như vậy, có phải là có ẩn tình gì không?”

Âu Dương Vân bỗng nhiên sửng sốt: “Ẩn tình? Cậu ám chỉ điều gì?”

“Ý của tớ là có phải anh ấy có nỗi khổ tâm khó nói nên mới lạnh lùng với cậu như thế? Thử nghĩ xem, anh ấy đã từng yêu cậu như vậy, sao có thể mới qua hai năm đã hoàn toàn biến thành một người khác? Cho dù con người sẽ thay đổi nhưng tình cảm sẽ thay đổi sao?”

“E rằng anh ta giận tớ vì ban đầu tớ cố chấp rời đi mặc anh ta níu kéo, lúc đó anh ta đã nói, tớ đi rồi thì không cần về nữa.”

“Nếu đổi lại là người khác có lẽ tớ sẽ tin, nhưng đó là Nam Cung Phong thì tớ tuyệt đối không tin, Nam Cung Phong là người nặng tình cỡ nào, năm đó Đường Huyên phản bội anh ấy mà anh ấy cũng không quên được cô ta, bây giờ sao anh ấy lại quên cậu được chứ? Nếu anh ấy thực sự hận cậu, sau khi cậu đi thì sẽ không tìm cậu.”

Âu Dương Vân rơi vào trầm tư, Lâm Ái giúp cô vỡ lẽ ra vài điều, thực ra cô vẫn nghĩ không thông suốt, sau hai năm gặp lại Nam Cung Phong, tại sao anh phải lạnh lùng với cô như vậy, rõ ràng trong lòng anh rất quan tâm của cô.

“Thế nào? Có phải cậu muốn làm rõ ràng vấn đề này? Cho dù hai người không thể gương vỡ lại lành, nhưng ít ra phải chia tay rõ ràng chứ?”

“Ừ!”

Âu Dương Vân nặng nề gật đầu.

Tối hôm đó, cô gọi cho Thẩm Thanh Ca.

“Alo, Thanh Mạt, chuyện gì xảy ra với em vậy? Cả ngày cũng không mở máy?”

Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trách móc của Thẩm Thanh Ca.

“Em tới thành phố B, em nghĩ kỹ thì thấy dự án hợp tác của tập đoàn Ái Vân vẫn nên để em phụ trách.”

“Ặc, bây giờ em là chủ tịch, tự do điều động công việc, không cần báo lại cho anh đúng không?”

Thẩm Thanh Ca tức giận hỏi.

“Không phải, buổi sáng anh không ở công ty, vừa hay bên này lại xảy ra chút vấn đề nên em vội chạy tới.”

“Không phải Tiểu Lưu ở đó sao?”

“Từ lúc vừa mới bắt đầu, sản phẩm mới chính là em tiếp nhận, cô ấy không quen thuộc như em, ngày mai em sẽ để cô ấy về.”

“Một tháng còn không quen? Em muốn nói ánh mắt chọn người của anh rất kém sao?”

“Đương nhiên không phải, thực ra em muốn tự mình hoàn thành lần hợp tác này, cũng không phải anh không biết ý thức trách nhiệm của em rất mạnh, chuyện gì hoặc là không làm, đã làm thì luôn muốn nó tốt nhất.”

Thẩm Thanh Ca thở dài: “Vậy có phải anh lại không nhìn thấy em trong một thời gian dài đúng không?”

“Anh rảnh có thể tới thành phố B, em rảnh cũng có thể trở về thành phố F mà.”

“Chuyện cầu hôn thì sao? Em nói sẽ suy nghĩ, suy nghĩ kỹ chưa?”

“Chuyện này đợi sản phẩm mới thành công tung ra thị trường rồi hãy nói.”

“Ha, em còn chuyên nghiệp hơn cả cấp trên nữa...”

Hôm sau Âu Dương Vân đi tới tập đoàn Ái Vân, trực tiếp đi vào phòng làm việc chủ tịch, Nam Cung Phong giật mình trong chốc lát, không thay đổi sắc mặt hỏi: “Sao cô lại tới?”

“Tôi làm việc, việc phát triển sản phẩm mới tiếp tục do tôi phụ trách, anh không có ý kiến chứ?”

“Đó là quyết định của bên hợp tác, tôi có thể có ý kiến gì.”

“Không có ý kiến là tốt rồi, hy vọng về sau chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Âu Dương Vân sâu xa liếc mắt nhìn anh rồi xoay người đi ra ngoài.

Cô bắt đầu đặc biệt chú ý đến Nam Cung Phong, chỉ cần có cơ hội liền tìm hiểu chuyện của Nam Cung Phong từ các đồng nghiệp trong công ty, hỏi anh thích đi đâu, bình thường thích tiếp xúc với ai, dần dần, tất cả mọi người đều cho rằng cô ngưỡng mộ Nam Cung Phong.

Trưa hôm nay, cô đứng ở phòng trà nước gọi điện thoại cho Quý Phong, thực sự là không nghe được tin tức gì có ích từ những người trong công ty, bọn họ đều không hiểu rõ Nam Cung Phong.

“Alo, Quý Phong, tôi không ở đây hai năm, ngoại trừ chuyện của Đường Huyên, Nam Cung Phong còn xảy ra chuyện gì khác không?”

“Ngoại trừ cãi nhau với ông chủ một trận rồi dọn ra ngoài thì dường như không xảy ra chuyện gì.”

“Vậy sao anh ta lại trở nên lạnh lùng như vậy, cậu không cảm thấy anh ta cất giấu bí mật gì sao?”

“Việc này...”

Quý Phong thở dài: “Tôi còn thực sự không rõ, sếp Phong bây giờ quả thực không giống trước kia, trước đây chuyện gì anh ấy đều nói với tôi, nhưng bây giờ rất ít khi tiết lộ chuyện gì đó.”

“Vậy anh ta có... hành động kỳ lạ nào không?”

“Tôi không chú ý lắm.”

“Vậy bắt đầu từ bây giờ cậu để ý một chút, chỉ cần anh ta gặp ai hoặc thường đi đâu thì báo cho tôi biết ngay.”

“Được, có điều, vì sao cô muốn biết những việc này?”

“Tôi chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân gì khiến anh ta biến thành bộ dạng bây giờ.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, Âu Dương Vân xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng trà nước, lại kinh ngạc phát hiện La La đứng sau lưng cô.

Cô lịch sự gật đầu chào, đi ngang qua, La La lại đột nhiên nói: “Đừng quá tò mò cuộc sống của người khác, thân phận của cô bây giờ đã không phải là người có thể tham dự vào chuyện riêng của người khác.”

Âu Dương Vân giật mình, hờ hững xoay người, lạnh lùng hỏi “Vậy cô có quyền gì nới với tôi những lời này, cô là gì của Nam Cung Phong?”

“Tôi là người duy nhất hiểu cuộc sống của anh ấy suốt hai năm qua, cô Âu Dương, nếu có thể, xin cô đừng bước vào cuộc sống của sếp Phong nữa, bởi vì sự tò mò của cô rất có thể đẩy anh ấy vào sự đau khổ tột cùng.”

“Lời này của cô có ý gì? Sao tôi lại khiến anh ta đau khổ?”

“Tôi sẽ không nói nhiều với cô, tôi chỉ xuất phát từ ý tốt nhắc nhở cô, nếu cô không muốn nhìn thấy anh ấy đau khổ, xin hãy rời xa anh ấy.”

Lời nói của La La khiến Âu Dương Vân vô cùng bực bội, lại càng thêm kiên định muốn biết Nam Cung Phong nghĩ gì trong lòng.

Sẩm tối ngày thứ tư ở lại thành phố B, lúc tan làm cô gặp được Giang Hựu Nam ở cửa công ty, Giang Hựu Nam đi tới trước mặt cô, thản nhiên hỏi: “Có rảnh không? Ăn cơm chung nhé.”

Âu Dương Vân suy nghĩ vài giây, gật đầu bằng lòng: “Được.”

Hai người tới một nhà hàng món Tây, sau khi chọn món, Giang Hựu Nam giả vờ tùy ý hỏi: “Hai năm qua sống tốt không?”

“Khá tốt.”

“Anh không ngờ em sẽ theo công việc này, thế nào? Có thú vị hơn làm giáo viên không?”

“Cũng được, thú vị thì không đến mức, chỉ là một công việc có thể nuôi sống mình mà thôi.”

Hai người lại im lặng, Giang Hựu Nam đi vào vấn đề: “Anh nghe Lâm Ái nói, em có người yêu mới?”

Âu Dương Vân không phủ nhận: “Ừ.”

“Em thích anh ta không?”

“Không thích sao lại yêu đương.”

Ánh mắt Giang Hựu Nam hiện lên một chút tổn thương: “Có phải ngoại trừ anh, ai cũng có thể?”

Âu Dương Vân không biết nên trả lời như thế nào câu hỏi này của anh ta, liền đổi chủ đề: “Em đói bụng rồi, ăn trước đã.”

Ha, Giang Hựu Nam châm chọc cong khóe môi: “Vốn dĩ anh nghĩ em không chấp nhận anh không phải bởi vì anh không tốt, mà là tên Nam Cung Phong kia quá may mắn, bây giờ xem ra, không phải tên kia quá may mắn, mà là trừ anh ra thì ai cũng có thể trở thành kẻ may mắn.”

Âu Dương Vân nghe vậy thở dài, nặng nề nói: “Hiệu trưởng Giang, anh và Lâm Ái đã kết hôn rồi, nói những điều này có ý nghĩa gì sao? Cho dù anh tốt hay không, cho dù người khác có may mắn hơn anh hay không, đều không thể thay đổi một sự thật, giữa chúng ta không có duyên phận.”

Giang Hựu Nam cười tự giễu: “Em suy nghĩ nhiều rồi, anh nói những lời này không phải muốn oán trách gì, Lâm Ái là một cô gái tốt, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy, hôm nay hẹn em ra đây chỉ là muốn nói cho em biết, về sau chúng ta vẫn là bạn, em có khó khăn gì có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”

Cô cảm động gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Kết thúc bữa ăn, Giang Hựu Nam đưa Âu Dương Vân về căn hộ, sau đó chạy xe về nhà, trong nhà tối thui, anh ta mở đèn, phát hiện Lâm Ái ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, anh kinh ngạc đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Ái chậm rãi ngước mắt, ảm đạm hỏi anh ta: “Có phải anh vẫn không quên được Tiểu Vân đúng không?”

“Không, em đang nói gì vậy?”

Giang Hựu Nam nhanh chóng ngồi xổm xuống, cầm tay cô ấy.

“Em nghe được anh nói: Có phải ngoại trừ anh, ai cũng có thể...”

Giang Hựu Nam cứng đờ: “Sao em nghe được?”

“Buổi chiều sau khi ra khỏi trường học em vẫn đi theo phía sau anh, em thấy anh đi tìm Tiểu Vân, hai người dùng bữa ở nhà hàng Victorian, em ngồi phía sau anh.”

“Anh nghĩ là em hiểu lầm rồi, anh...”

“Hai năm rồi, em vẫn không đi vào trái tim anh được sao?”

Lâm Ái ngắt lời anh ta, đau lòng hỏi.

“Ai nói em không đi vào trái tim anh được?”

“Trái tim của một người chỉ có thể chứa một người, nếu em đã đi vào trái tim anh, anh sẽ không lén tìm Âu Dương Vân sau lưng em. E rằng Tiểu Vân không nghe ra ý anh muốn nói, nhưng em nghe ra được, anh không cam lòng, không cam lòng khi chỉ có mình không thể tiến tới với cô ấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện