Ba giờ chiều hôm đó, Âu Dương Vân đã về đến thành phố F. Cô không đi đến nhà bác mình mà chạy thẳng đến bệnh viện luôn.
Lúc xách một giỏ trái cây đến bệnh viện, cô bất ngờ phát hiện ra Thẩm Thanh Ca cũng có ở đó. Bác gái nhìn thấy cô thì mừng rỡ một cách khác lạ: “Vân, sao cháu lại về thế?”
“Bác trai gọi điện báo cho cháu biết, bác thấy thế nào rồi ạ?”
“Bác không sao, chỉ hơi bị cảm cúm thôi. Không ngờ ông ấy lại làm quá lên khiến mọi người lo lắng.”
Ánh mắt của Diêu Mẫn Quân liếc nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, rồi lại nhìn về phía cháu gái của mình.
Lúc này Âu Dương Vân mới nói chuyện với Thẩm Thanh Ca: “Cảm ơn anh đã đến thăm bác em.”
Thẩm Thanh Ca giả bộ tức giận hừm một tiếng: “Giờ mới nhìn thấy anh à?”
“Đương nhiên em đã thấy anh ngay từ đầu rồi, nhưng em đến thăm bác em mà. Sao em có thể gạt bác em sang một bên mà chào hỏi với anh trước được?”
Thẩm Thanh Ca cười vui vẻ: “Anh đùa thôi, em tưởng anh sẽ ghen với bác gái à?”
Mấy người không hẹn mà cùng bật cười, Thẩm Thanh Ca liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình: “Công ty còn có cuộc họp, anh đi trước đây. Tối mình cùng ăn bữa cơm nhé.”
Âu Dương Vân gật đầu: “Vâng.”
Đợi Thẩm Thanh Ca đi rồi, Diêu Mẫn Quân nắm lấy tay cháu gái mình rồi cảm thán nói: “Thanh Ca quả thực là một người đàn ông tốt, tối qua biết bác bị ốm, cậu ấy đã ngừng hết công việc để đến thăm bác, rồi còn trả tiền thuốc thang cho bác nữa.”
Lữ Trường Quý chen vào một câu: “Đúng vậy, trước giờ bác chưa từng gặp người nào tốt bụng đến thế. Vân, cháu không thể phụ lòng người ta được.”
Gương mặt Âu Dương Vân lộ ra vẻ khó xử, hai bác vẫn chưa biết chuyện của cô với Nam Cung Phong, cô cũng không biết phải mở lời với hai người thế nào bèn khéo léo nói: “Để cháu suy nghĩ lại ạ.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa? Một người đàn ông như Thẩm Thanh Ca có đốt đèn lồng đi tìm còn khó thấy, người ta lại không chê cháu đã từng kết hôn với không thể sinh con thì cháu còn kén chọn cái nỗi gì nữa!”
Âu Dương Vân thấy bác gái mình đang hết sức tâng bốc Thẩm Thanh Ca thì bèn dứt khoát thẳng thắn nói: “Anh ấy rất tốt, nhưng người mà cháu yêu là Nam Cung Phong.”
“Cái gì cơ?”
Lữ Trường Quý và Diêu Mẫn Quân đồng thanh kêu lên, họ quyết định phản đối chuyện Âu Dương Vân và Nam Cung Phong lại dính líu đến nhau, Lữ Trường Quý nói: “Vân, ông bà ta có câu một lần vấp ngã là một lần khôn, mỗi lần thất bại là một bài học. Nam Cung Phong thì có gì tốt chứ? Nhà cậu ta chẳng qua chỉ là có chút tiền dơ bẩn, lẽ nào nhà Thanh Ca không có sao? Gia thế của Thanh Ca không hề thua kém gì so với Nam Cung Phong đâu.”
“Đúng đấy, cháu có nhớ ban đầu cháu bị cậu ta đuổi ra ngoài như thế nào không? Bây giờ vết sẹo đã lành nên cháu quên mất nỗi đau rồi ư?”
Âu Dương Vân thở dài: “Bác à, không ai đuổi cháu đi cả mà là tự cháu bỏ đi. Nam Cung Phong thiếu chút nữa đã quỳ xuống để xin cháu đừng bỏ đi, nhưng cháu vẫn làm vậy. Nói thế nào đi nữa thì đúng ra vẫn là cháu có lỗi với người ta.”
Trời ạ, Diêu Mẫn Quân xoa xoa cái trán rồi nói với Lữ Trường Quý: “Ông xem, ông xem đi. Tôi đã nói là con bé chỉ muốn đến thành phố B thôi, cái cậu họ Nam Cung ấy đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú rồi. Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi đúng không?”
Lữ Trường Quý lạnh mặt quở trách cháu gái: “Nếu cháu mà tái hợp với Nam Cung Phong thì sau này hãy coi như là không còn người bác này nữa!”
Âu Dương Vân không có cách nào liên lạc được với hai bác mình, buổi tối cô nằm trên giường gửi tin nhắn cho Nam Cung Phong.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Có nhớ em không?”
“Không.”
“Không nhớ thật hay giả?”
“Thật thì sao mà giả thì sao?”
“Nếu không nhớ thật thì em đi ngủ, còn giả thì em lại nói chuyện với anh tiếp.”
Đợi một lúc lâu sau, Nam Cung Phong mới trả lời: “Giả.”
Lúc nhìn thấy dòng tin nhắn này, Âu Dương Vân cười đến mức không khép được miệng, trong lòng cô còn ngọt ngào hơn cả được ăn kẹo.
“Em kể anh nghe một chuyện, lần này em không về được nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Hai bác em quyết định phản đối chuyện bọn mình tái hợp, tư tưởng của hai người bây giờ đã bị Thẩm Thanh Ca mua chuộc rồi.”
Nam Cung Phong chợt nổi giận, trong đầu vô cùng hối hận, anh không nên thả Âu Dương Vân về mới phải.
“Thế em có nghe lời hai bác không?”
“Chuyện này… em đâu dám không nghe, lúc anh vứt bỏ em, chính hai bác đã cưu mang em mà.”
“Anh vứt bỏ em lúc nào hả?”
“Thôi không nói nữa, dẫu sao bác em cũng đã tuyên bố rồi. Nếu em mà quay lại với anh thì bác ấy sẽ cắt đứt quan hệ với em.”
“Thế thì cắt đứt luôn đi, ông ấy cũng đâu có phải là ba của em, dựa vào đâu mà can thiệp vào việc em yêu đương với ai chứ.”
Âu Dương Vân không trả lời tin nhắn của anh, Nam Cung Phong không khỏi tức giận, anh nhanh chóng gọi điện thoại qua, nhưng lại nhận được thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy.
Là cô cố ý làm anh sốt ruột, để anh có cảm giác không an toàn với cô.
Âu Dương Vân căn bản không hề ngờ rằng, trưa ngày hôm sau Nam Cung Phong đã chạy đến thành phố F rồi.
Lúc đến sân bay đón anh, con mắt của Âu Dương Vân thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi tròng, cô tức giận hỏi: “Anh đến đây làm gì hả?”
“Đến bắt người!”
Nam Cung Phong kéo lấy tay cô nói: “Đi về với anh.”
Âu Dương Vân dùng sức vùng vẫy: “Không được, bác gái em còn đang ốm, anh bảo em bỏ mặc hai bác để bỏ trốn theo anh à? Anh đùa hơi quá trớn rồi đấy.”
“Thế em muốn thế nào?”
“Nếu anh thật sự muốn đưa em về thì phải được sự đồng ý của bác em đã, nếu bác ấy đồng ý thì em sẽ đi về cùng anh ngay.”
Nam Cung Phong bất đắc dĩ thở dài: “Đưa anh đi.”
Ngồi trên taxi, Âu Dương Vân nhắc nhở anh: “Anh phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị đánh phủ đầu nhé.”
“Dừng xe.”
Nam Cung Phong đột nhiên quát lên.
“Sao thế? Chưa lâm trận đã định rút lui làm kẻ đào ngũ à?”
Âu Dương Vân nghĩ anh sẽ bị câu nói của cô hù dọa, mặt mày hoang mang.
“Mua đồ.”
Nam Cung Phong tức giận trừng mắt với cô một cái.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ đến nhà bác Âu Dương Vân, vợ Lữ Trường Quý sợ hết hồn, rõ ràng là bà không ngờ Nam Cung Phong lại bất ngờ xuất hiện. Hai người đều không chút thiện chí với anh, Lữ Trường Quý chẳng nói chẳng rằng đã đi ra ngoài, còn Diêu Mẫn Quân thì lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Nam Cung Phong hít sâu một hơi, mỉm cười đáp: “Bác gái, cháu nghe nói bác bị ốm nên cháu tới thăm bác ạ.”
“Tôi không dám phiền cậu đâu.”
Diêu Mẫn Quân thờ ơ quay người đi vào trong phòng.
Nam Cung Phong liếc mắt nhìn Âu Dương Vân, cô không biết làm sao nhún nhún vai tỏ ý mình cũng hết cách.
Không chào đón thì không chào đón, người ta đã đến nhà rồi thì cũng không thể không tiếp đãi được. Diêu Mẫn Quân đi ra ngoài cửa nói với chồng mình đang ngồi chồm hổm hút thuốc ở bên ngoài: “Trường Quý, ông đi mua chút thức ăn về đây đi.”
Âu Dương Vân huých huých Nam Cung Phong, bảo anh đi cùng với bác gái rồi nói mấy lời hay ý đẹp để lấy lòng bà, cố gắng lấy lại hình tượng của mình.
Nam Cung Phong vốn là người đàn ông không biết nói lời ngon tiếng ngọt, bảo anh nói năng nghiêm nghị còn được chứ bảo anh nịnh nọt người khác thì quả thực là không thể. Anh đè thấp giọng nói: “Đến em anh còn chẳng nịnh nọt được thì anh lấy lòng bác gái em thế nào đây?”
“Thế sao Thẩm Thanh Ca người ta lại làm được thế?”
Câu nói này của Âu Dương Vân khiến cho Nam Cung Phong không còn gì để nói, anh không tình nguyện đi qua, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lữ Trường Quý hốt hoảng chạy vào nhà: “Hỏng rồi, Thanh Ca đến rồi.”
Vừa nghe thấy Thẩm Thanh Ca đến, ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Âu Dương Vân chính là không thể để hai người đàn ông chạm mặt nhau ở đây được, nếu không thì sẽ xong đời luôn mất.
Cô vội vàng kéo Nam Cung Phong vào phòng mình, rồi trịnh trọng nói với đối phương: “Anh đừng ra ngoài, nếu anh mà ra ngoài đó là mối quan hệ của em va anh sẽ bại lộ ngay đấy.”
Trên mặt Nam Cung Phong đã giăng đầy mây đen, anh trầm giọng chất vấn: “Mối quan hệ của hai chúng ta không thể để cho người khác biết sao?”
“Đừng có xuyên tác ý của em được không hả, rõ ràng là anh biết em không có ý này mà.”
“Vậy thì đừng có giấu diếm nữa, anh không thích lén lén lút lút như thế này đâu.”
“Vân, Vân, cháu dậy chưa thế? Thanh Ca đến rồi này.”
Diêu Mẫn Quân gõ gõ cửa, Âu Dương Vân gấp đến độ cuồng cuống rối rít, cô bảo đảm với Nam Cung Phong: “Thứ hai tuần sau sản phẩm mới tung ra thị trường thành công, em sẽ nói thật với anh ấy, tuyệt đối không mập mờ nữa, ok?”
Nói rồi, cô nhón chân lên hôn chụt một cái lên khuôn mặt của Nam Cung Phong.
Âu Dương Vân đi ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Ca trêu đùa cô: “Mặt trời chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ, cô gái lười nhác như vậy trừ anh ra thì còn ai nhìn trúng được nữa hả.”
Cô ngại ngùng chỉnh lại đầu tóc: “Sao anh lại đến vào giờ này? Có việc gì ạ?”
“Anh vừa xử lý việc ở công ty xong là đến mời em đi ăn đây, khó khăn lắm em mời về thành phố F một chuyến, anh phải tranh thủ từng giây để được ở bên cạnh em chứ.”
Diêu Mẫn Quân cười nói: “Công việc của Vân ở thành phố B cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó hai đứa sẽ có nhiều thời gian để ở bên cạnh nhau hơn.”
Cách một tấm cửa, Nam Cung Phong nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài, anh tức giận tới mức phổi sắp nổ tung đến nơi. Nếu không phải sợ Âu Dương Vân nổi giận, anh thật muốn xông ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết Âu Dương Vân là người phụ nữ của anh, đừng có ai định mơ tưởng gì!
Thẩm Thanh Ca quả thực đã kéo Âu Dương Vân ra ngoài ăn cơm, nhớ đến Nam Cung Phong đang ở nhà, Âu Dương Vân nào còn khẩu vị ăn uống gì nữa. Khó khăn lắm cô mới tìm được một cái cớ để về nhà, nhưng lại được thông báo là Nam Cung Phong đã đi rồi.
Âu Dương Vân vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bác cô lại kéo cô lại: “Bác gái cháu còn ốm mà cháu lại bỏ bà ấy lại rồi đi sao?”
Âu Dương Vân chỉ chỉ ra bên ngoài: “Nhưng Nam Cung Phong…”
“Cậu ấy là một người đàn ông trưởng thành rồi, cháu còn lo cậu ta đi lạc đường chắc.”
Nhìn thấy bác gái mình yếu ớt ngồi trên sofa, cuối cùng Âu Dương Vân cũng không đành lòng bỏ đi. Cô gọi điện thoại cho Nam Cung Phong, nhưng anh đã tắt máy, xem ra anh tức giận thật rồi.
Một buổi chiều mà Âu Dương Vân đã gọi đến n cuộc điện thoại, Nam Cung Phong vẫn không mở máy. Sau khi trời tối, cô nghĩ ra gọi điện cho Tình Tình, tiếng chuông vang lên hai lần cô bé đã nhấc máy: “Alo, chị dâu ạ?”
“Tình Tình, anh trai em về chưa?”
“Dạ, anh ấy về rồi, đang ở trong thư phòng. Sao thế chị?”
“Em bảo anh ấy nhận điện thoại được không?”
“Dạ được, chị đợi một lát nhé.”
Nam Cung Tình Tình chạy thẳng đến thư phòng, một lát sau, cô đè thấp giọng nói vào điện thoại: “Chị dâu ơi, anh ấy không nghe điện đâu. Hai anh chị cãi nhau à?”
Âu Dương Vân thất vọng thở dài: “Haizz, một lời khó nói hết. Thôi, ngày mai chị về rồi kể nhé.”
Ngày hôm sau, Âu Dương Vân đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố B. Vừa xuống máy bay, cô không về nhà ngay mà đến thẳng công ty luôn. Nam Cung Phong nhìn thấy cô nhưng không chút ngạc nhiên, anh lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Sao hôm qua anh lại đi mất? Cũng không nhận điện thoại của em, anh không biết là em sẽ lo lắng sao?”
Hừ, Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng: “Em bận đi hẹn hò với bạn trai mới, mà vẫn có thời gian lo lắng cho anh à?”
“Em xin lỗi mà, em cũng là nghĩ cho đại cục thôi. Không phải vì muốn thứ hai sản phẩm được tung ra thị trường thành công thì em đâu đến mức phải vì nghĩa diệt thân mà bỏ mặc anh một mình tủi thân ở nhà chứ?”
“Em bớt làm anh dao động đi, Âu Dương Vân, anh không phải là đứa trẻ lên ba mà em tùy ý nói vài câu ngon ngọt là có thể lừa được đâu.”
Lúc xách một giỏ trái cây đến bệnh viện, cô bất ngờ phát hiện ra Thẩm Thanh Ca cũng có ở đó. Bác gái nhìn thấy cô thì mừng rỡ một cách khác lạ: “Vân, sao cháu lại về thế?”
“Bác trai gọi điện báo cho cháu biết, bác thấy thế nào rồi ạ?”
“Bác không sao, chỉ hơi bị cảm cúm thôi. Không ngờ ông ấy lại làm quá lên khiến mọi người lo lắng.”
Ánh mắt của Diêu Mẫn Quân liếc nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, rồi lại nhìn về phía cháu gái của mình.
Lúc này Âu Dương Vân mới nói chuyện với Thẩm Thanh Ca: “Cảm ơn anh đã đến thăm bác em.”
Thẩm Thanh Ca giả bộ tức giận hừm một tiếng: “Giờ mới nhìn thấy anh à?”
“Đương nhiên em đã thấy anh ngay từ đầu rồi, nhưng em đến thăm bác em mà. Sao em có thể gạt bác em sang một bên mà chào hỏi với anh trước được?”
Thẩm Thanh Ca cười vui vẻ: “Anh đùa thôi, em tưởng anh sẽ ghen với bác gái à?”
Mấy người không hẹn mà cùng bật cười, Thẩm Thanh Ca liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình: “Công ty còn có cuộc họp, anh đi trước đây. Tối mình cùng ăn bữa cơm nhé.”
Âu Dương Vân gật đầu: “Vâng.”
Đợi Thẩm Thanh Ca đi rồi, Diêu Mẫn Quân nắm lấy tay cháu gái mình rồi cảm thán nói: “Thanh Ca quả thực là một người đàn ông tốt, tối qua biết bác bị ốm, cậu ấy đã ngừng hết công việc để đến thăm bác, rồi còn trả tiền thuốc thang cho bác nữa.”
Lữ Trường Quý chen vào một câu: “Đúng vậy, trước giờ bác chưa từng gặp người nào tốt bụng đến thế. Vân, cháu không thể phụ lòng người ta được.”
Gương mặt Âu Dương Vân lộ ra vẻ khó xử, hai bác vẫn chưa biết chuyện của cô với Nam Cung Phong, cô cũng không biết phải mở lời với hai người thế nào bèn khéo léo nói: “Để cháu suy nghĩ lại ạ.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa? Một người đàn ông như Thẩm Thanh Ca có đốt đèn lồng đi tìm còn khó thấy, người ta lại không chê cháu đã từng kết hôn với không thể sinh con thì cháu còn kén chọn cái nỗi gì nữa!”
Âu Dương Vân thấy bác gái mình đang hết sức tâng bốc Thẩm Thanh Ca thì bèn dứt khoát thẳng thắn nói: “Anh ấy rất tốt, nhưng người mà cháu yêu là Nam Cung Phong.”
“Cái gì cơ?”
Lữ Trường Quý và Diêu Mẫn Quân đồng thanh kêu lên, họ quyết định phản đối chuyện Âu Dương Vân và Nam Cung Phong lại dính líu đến nhau, Lữ Trường Quý nói: “Vân, ông bà ta có câu một lần vấp ngã là một lần khôn, mỗi lần thất bại là một bài học. Nam Cung Phong thì có gì tốt chứ? Nhà cậu ta chẳng qua chỉ là có chút tiền dơ bẩn, lẽ nào nhà Thanh Ca không có sao? Gia thế của Thanh Ca không hề thua kém gì so với Nam Cung Phong đâu.”
“Đúng đấy, cháu có nhớ ban đầu cháu bị cậu ta đuổi ra ngoài như thế nào không? Bây giờ vết sẹo đã lành nên cháu quên mất nỗi đau rồi ư?”
Âu Dương Vân thở dài: “Bác à, không ai đuổi cháu đi cả mà là tự cháu bỏ đi. Nam Cung Phong thiếu chút nữa đã quỳ xuống để xin cháu đừng bỏ đi, nhưng cháu vẫn làm vậy. Nói thế nào đi nữa thì đúng ra vẫn là cháu có lỗi với người ta.”
Trời ạ, Diêu Mẫn Quân xoa xoa cái trán rồi nói với Lữ Trường Quý: “Ông xem, ông xem đi. Tôi đã nói là con bé chỉ muốn đến thành phố B thôi, cái cậu họ Nam Cung ấy đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú rồi. Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi đúng không?”
Lữ Trường Quý lạnh mặt quở trách cháu gái: “Nếu cháu mà tái hợp với Nam Cung Phong thì sau này hãy coi như là không còn người bác này nữa!”
Âu Dương Vân không có cách nào liên lạc được với hai bác mình, buổi tối cô nằm trên giường gửi tin nhắn cho Nam Cung Phong.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Có nhớ em không?”
“Không.”
“Không nhớ thật hay giả?”
“Thật thì sao mà giả thì sao?”
“Nếu không nhớ thật thì em đi ngủ, còn giả thì em lại nói chuyện với anh tiếp.”
Đợi một lúc lâu sau, Nam Cung Phong mới trả lời: “Giả.”
Lúc nhìn thấy dòng tin nhắn này, Âu Dương Vân cười đến mức không khép được miệng, trong lòng cô còn ngọt ngào hơn cả được ăn kẹo.
“Em kể anh nghe một chuyện, lần này em không về được nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Hai bác em quyết định phản đối chuyện bọn mình tái hợp, tư tưởng của hai người bây giờ đã bị Thẩm Thanh Ca mua chuộc rồi.”
Nam Cung Phong chợt nổi giận, trong đầu vô cùng hối hận, anh không nên thả Âu Dương Vân về mới phải.
“Thế em có nghe lời hai bác không?”
“Chuyện này… em đâu dám không nghe, lúc anh vứt bỏ em, chính hai bác đã cưu mang em mà.”
“Anh vứt bỏ em lúc nào hả?”
“Thôi không nói nữa, dẫu sao bác em cũng đã tuyên bố rồi. Nếu em mà quay lại với anh thì bác ấy sẽ cắt đứt quan hệ với em.”
“Thế thì cắt đứt luôn đi, ông ấy cũng đâu có phải là ba của em, dựa vào đâu mà can thiệp vào việc em yêu đương với ai chứ.”
Âu Dương Vân không trả lời tin nhắn của anh, Nam Cung Phong không khỏi tức giận, anh nhanh chóng gọi điện thoại qua, nhưng lại nhận được thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy.
Là cô cố ý làm anh sốt ruột, để anh có cảm giác không an toàn với cô.
Âu Dương Vân căn bản không hề ngờ rằng, trưa ngày hôm sau Nam Cung Phong đã chạy đến thành phố F rồi.
Lúc đến sân bay đón anh, con mắt của Âu Dương Vân thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi tròng, cô tức giận hỏi: “Anh đến đây làm gì hả?”
“Đến bắt người!”
Nam Cung Phong kéo lấy tay cô nói: “Đi về với anh.”
Âu Dương Vân dùng sức vùng vẫy: “Không được, bác gái em còn đang ốm, anh bảo em bỏ mặc hai bác để bỏ trốn theo anh à? Anh đùa hơi quá trớn rồi đấy.”
“Thế em muốn thế nào?”
“Nếu anh thật sự muốn đưa em về thì phải được sự đồng ý của bác em đã, nếu bác ấy đồng ý thì em sẽ đi về cùng anh ngay.”
Nam Cung Phong bất đắc dĩ thở dài: “Đưa anh đi.”
Ngồi trên taxi, Âu Dương Vân nhắc nhở anh: “Anh phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị đánh phủ đầu nhé.”
“Dừng xe.”
Nam Cung Phong đột nhiên quát lên.
“Sao thế? Chưa lâm trận đã định rút lui làm kẻ đào ngũ à?”
Âu Dương Vân nghĩ anh sẽ bị câu nói của cô hù dọa, mặt mày hoang mang.
“Mua đồ.”
Nam Cung Phong tức giận trừng mắt với cô một cái.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ đến nhà bác Âu Dương Vân, vợ Lữ Trường Quý sợ hết hồn, rõ ràng là bà không ngờ Nam Cung Phong lại bất ngờ xuất hiện. Hai người đều không chút thiện chí với anh, Lữ Trường Quý chẳng nói chẳng rằng đã đi ra ngoài, còn Diêu Mẫn Quân thì lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Nam Cung Phong hít sâu một hơi, mỉm cười đáp: “Bác gái, cháu nghe nói bác bị ốm nên cháu tới thăm bác ạ.”
“Tôi không dám phiền cậu đâu.”
Diêu Mẫn Quân thờ ơ quay người đi vào trong phòng.
Nam Cung Phong liếc mắt nhìn Âu Dương Vân, cô không biết làm sao nhún nhún vai tỏ ý mình cũng hết cách.
Không chào đón thì không chào đón, người ta đã đến nhà rồi thì cũng không thể không tiếp đãi được. Diêu Mẫn Quân đi ra ngoài cửa nói với chồng mình đang ngồi chồm hổm hút thuốc ở bên ngoài: “Trường Quý, ông đi mua chút thức ăn về đây đi.”
Âu Dương Vân huých huých Nam Cung Phong, bảo anh đi cùng với bác gái rồi nói mấy lời hay ý đẹp để lấy lòng bà, cố gắng lấy lại hình tượng của mình.
Nam Cung Phong vốn là người đàn ông không biết nói lời ngon tiếng ngọt, bảo anh nói năng nghiêm nghị còn được chứ bảo anh nịnh nọt người khác thì quả thực là không thể. Anh đè thấp giọng nói: “Đến em anh còn chẳng nịnh nọt được thì anh lấy lòng bác gái em thế nào đây?”
“Thế sao Thẩm Thanh Ca người ta lại làm được thế?”
Câu nói này của Âu Dương Vân khiến cho Nam Cung Phong không còn gì để nói, anh không tình nguyện đi qua, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lữ Trường Quý hốt hoảng chạy vào nhà: “Hỏng rồi, Thanh Ca đến rồi.”
Vừa nghe thấy Thẩm Thanh Ca đến, ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Âu Dương Vân chính là không thể để hai người đàn ông chạm mặt nhau ở đây được, nếu không thì sẽ xong đời luôn mất.
Cô vội vàng kéo Nam Cung Phong vào phòng mình, rồi trịnh trọng nói với đối phương: “Anh đừng ra ngoài, nếu anh mà ra ngoài đó là mối quan hệ của em va anh sẽ bại lộ ngay đấy.”
Trên mặt Nam Cung Phong đã giăng đầy mây đen, anh trầm giọng chất vấn: “Mối quan hệ của hai chúng ta không thể để cho người khác biết sao?”
“Đừng có xuyên tác ý của em được không hả, rõ ràng là anh biết em không có ý này mà.”
“Vậy thì đừng có giấu diếm nữa, anh không thích lén lén lút lút như thế này đâu.”
“Vân, Vân, cháu dậy chưa thế? Thanh Ca đến rồi này.”
Diêu Mẫn Quân gõ gõ cửa, Âu Dương Vân gấp đến độ cuồng cuống rối rít, cô bảo đảm với Nam Cung Phong: “Thứ hai tuần sau sản phẩm mới tung ra thị trường thành công, em sẽ nói thật với anh ấy, tuyệt đối không mập mờ nữa, ok?”
Nói rồi, cô nhón chân lên hôn chụt một cái lên khuôn mặt của Nam Cung Phong.
Âu Dương Vân đi ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Ca trêu đùa cô: “Mặt trời chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ, cô gái lười nhác như vậy trừ anh ra thì còn ai nhìn trúng được nữa hả.”
Cô ngại ngùng chỉnh lại đầu tóc: “Sao anh lại đến vào giờ này? Có việc gì ạ?”
“Anh vừa xử lý việc ở công ty xong là đến mời em đi ăn đây, khó khăn lắm em mời về thành phố F một chuyến, anh phải tranh thủ từng giây để được ở bên cạnh em chứ.”
Diêu Mẫn Quân cười nói: “Công việc của Vân ở thành phố B cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó hai đứa sẽ có nhiều thời gian để ở bên cạnh nhau hơn.”
Cách một tấm cửa, Nam Cung Phong nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài, anh tức giận tới mức phổi sắp nổ tung đến nơi. Nếu không phải sợ Âu Dương Vân nổi giận, anh thật muốn xông ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết Âu Dương Vân là người phụ nữ của anh, đừng có ai định mơ tưởng gì!
Thẩm Thanh Ca quả thực đã kéo Âu Dương Vân ra ngoài ăn cơm, nhớ đến Nam Cung Phong đang ở nhà, Âu Dương Vân nào còn khẩu vị ăn uống gì nữa. Khó khăn lắm cô mới tìm được một cái cớ để về nhà, nhưng lại được thông báo là Nam Cung Phong đã đi rồi.
Âu Dương Vân vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bác cô lại kéo cô lại: “Bác gái cháu còn ốm mà cháu lại bỏ bà ấy lại rồi đi sao?”
Âu Dương Vân chỉ chỉ ra bên ngoài: “Nhưng Nam Cung Phong…”
“Cậu ấy là một người đàn ông trưởng thành rồi, cháu còn lo cậu ta đi lạc đường chắc.”
Nhìn thấy bác gái mình yếu ớt ngồi trên sofa, cuối cùng Âu Dương Vân cũng không đành lòng bỏ đi. Cô gọi điện thoại cho Nam Cung Phong, nhưng anh đã tắt máy, xem ra anh tức giận thật rồi.
Một buổi chiều mà Âu Dương Vân đã gọi đến n cuộc điện thoại, Nam Cung Phong vẫn không mở máy. Sau khi trời tối, cô nghĩ ra gọi điện cho Tình Tình, tiếng chuông vang lên hai lần cô bé đã nhấc máy: “Alo, chị dâu ạ?”
“Tình Tình, anh trai em về chưa?”
“Dạ, anh ấy về rồi, đang ở trong thư phòng. Sao thế chị?”
“Em bảo anh ấy nhận điện thoại được không?”
“Dạ được, chị đợi một lát nhé.”
Nam Cung Tình Tình chạy thẳng đến thư phòng, một lát sau, cô đè thấp giọng nói vào điện thoại: “Chị dâu ơi, anh ấy không nghe điện đâu. Hai anh chị cãi nhau à?”
Âu Dương Vân thất vọng thở dài: “Haizz, một lời khó nói hết. Thôi, ngày mai chị về rồi kể nhé.”
Ngày hôm sau, Âu Dương Vân đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố B. Vừa xuống máy bay, cô không về nhà ngay mà đến thẳng công ty luôn. Nam Cung Phong nhìn thấy cô nhưng không chút ngạc nhiên, anh lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Sao hôm qua anh lại đi mất? Cũng không nhận điện thoại của em, anh không biết là em sẽ lo lắng sao?”
Hừ, Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng: “Em bận đi hẹn hò với bạn trai mới, mà vẫn có thời gian lo lắng cho anh à?”
“Em xin lỗi mà, em cũng là nghĩ cho đại cục thôi. Không phải vì muốn thứ hai sản phẩm được tung ra thị trường thành công thì em đâu đến mức phải vì nghĩa diệt thân mà bỏ mặc anh một mình tủi thân ở nhà chứ?”
“Em bớt làm anh dao động đi, Âu Dương Vân, anh không phải là đứa trẻ lên ba mà em tùy ý nói vài câu ngon ngọt là có thể lừa được đâu.”
Danh sách chương