Mặt trời ló dạng ở đằng Đông, ánh nắng ban mai chiếu rọi trái tim u ám của anh. Trong lòng anh cuối cùng cũng có đáp án.

Anh nhanh chóng thu dọn một rương hành lý, sau đó gọi điện thoại dặn dò Quý Phong một vài việc trong công ty, sau đó thậm chí không chào hỏi người trong nhà lấy một tiếng, điên cuồng lái xe đi về phía sân bay.

Làm thủ tục tạm thời xong, anh bèn trông chừng ở đại sảnh chờ máy bay mà Âu Dương Vân sẽ xuất hiện. Đúng bảy giờ, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy chào với cô.

Âu Dương Vân còn tưởng mình hoa mắt. Cô dụi mắt, xác định mình không hoa mắt, sau đó nhanh chóng bước lên, nhìn chằm chằm hành lý bên chân anh, kinh ngạc hỏi: “Anh đang định đi đâu vậy?”

“Paris.”

Cô càng ngạc nhiên hơn: “Anh đi Paris làm gì?”

“Hưởng tuần trăng mật.”

Nam Cung Phong đáp rất tự nhiên, Âu Dương Vân lại không tin tưởng: “Tới tiễn em thì cứ nói thẳng, đừng đùa giỡn.”

“Em nhìn mặt anh thấy giống đang đùa không?”

Anh lắc lắc rương hành lý đắt đỏ cỡ nhỏ trong tay mình.

“Vậy anh đi công tác đúng không?”

“Công tác mới lạ. Đã nói là hưởng tuần trăng mật rồi mà, sao em không tin nhỉ?”

Âu Dương Vân cảm thấy anh đang đùa giỡn cô, trợn trắng mắt: “Rồi, vậy thì chúc anh tuần trăng mật vui vẻ. Hẹn gặp lại.”

“Ê, em đi đâu…” Nam Cung Phong thò tay kéo cô lại.

“Em đi cầu độc mộc của em, anh đi đường dương quan của anh, em đi đâu thì có liên quan gì tới anh?”

“Sao lại không liên quan? Chúng ta sắp hưởng tuần trăng mật cùng với nhau mà? Nếu em đi rồi thì còn mình anh, hưởng thế nào được nữa?”

“Ai muốn hưởng tuần trăng mật với anh chứ?”

Âu Dương Vân nhướn mày, hết chỗ nói rồi. Mới sáng ra, đầu bị chó cắn rồi đúng không?

Đại sảnh chờ máy bay đã vang lên tiếng nhắc nhở đăng ký. Nam Cung Phong ngang ngược kéo cô đi. Cô ra sức vùng vẫy: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

“Không đi nữa thì trễ giờ mất.”

Anh ngoảnh đầu lại nhắc nhở cô. Dù sao cũng đều đến Paris cả. Âu Dương Vân thấy anh không buông tay, đành phải đi theo anh.

Sau khi lên máy bay, cô bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh lại rồi hỏi: “Anh lại lên cơn tâm thần phân liệt rồi hả?”

Đặt khoang hạng nhất, hơn nữa còn là ghế đôi. Vé máy bay của cô bị trở thành giấy lộn. Quan trọng hơn nữa là cô hoàn toàn không biết anh đang định chơi trò gì.

“Vốn suýt nữa thì khỏi rồi, nhưng tại em nên giờ anh lại lên cơn.”

Âu Dương Vân ngơ ngác, thoáng bai rối nói: “Em không hiểu ý anh là gì.”

“Không hiểu thì để anh viết cho em xem.”

Nam Cung Phong lấy một chiếc bút máy màu đen từ trong túi áo vest ra, sau đó kéo tay phải của Âu Dương Vân, viết mấy chữ rồng bay phượng múa lên lòng bàn tay của cô: “Không thể không có em.”

Cô giật thót tim, lại giả ngu tiếp: “Em vẫn không hiểu.”

Nam Cung Phong lau sạch nét mực còn chưa khô kia bằng tay, viết rõ ràng hơn cho cô xem: “Không nỡ để em đi.”

Anh đã viết rõ ràng như thế rồi, Âu Dương Vân không đến mức không hiểu được. Nhưng cô vẫn rất khó tin, cho nên mới lắc đầu lần nữa: “Em vẫn không hiểu.”

“I love you, do you understand?” (Anh yêu em, hiểu chưa?)

Nam Cung Phong lại viết lên lòng bàn tay cô lần thứ ba. Cô bỗng nhếch miệng cười, giành lấy bút của anh, viết một dòng chữ bên dưới: “I see, just why?” (Em hiểu, nhưng tại sao?)

Lòng bàn tay đã đen thui, không viết chữ được nữa. Nam Cung Phong ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nguyên nhân rất đơn giản, anh nghĩ rằng trái tim anh không thể đến bên em, nhưng khi em sắp rời khỏi anh thì anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Thật ra thì trái tim của anh không cần đến bên em, bởi vì em đã ở trong lòng anh từ lâu rồi.”

Âu Dương Vân bỗng nhào vào hõm vai của anh, vui quá mà khóc. Bất kể Nam Cung Phong có kéo thế nào đi nữa cũng không thể kéo cô ra được. Mãi cho tới khi khóc no rồi, cô mới chủ động rời khỏi vai anh, nghẹn ngào nói: “Nếu anh dám nuốt lời thì em sẽ không tha cho anh đâu.”

“Em không cần đe dọa anh đâu. Em biết rõ hơn ai hết, anh thận trọng với tình cảm tới mức nào mà.”

Đúng rồi, đây cũng là lý do mà Âu Dương Vân khóc. Có thể khiến Nam Cung Phong nhận tình cảm của cô thật sự không dễ dàng chút nào. Quá khó để có thể đi vào trái tim anh.

Nam Cung Phong nắm bàn tay đen như than của cô, hai trái tim cô đơn cuối cùng cũng tựa vào nhau.

Máy bay đến Paris an toàn. Âu Dương Vân có vẻ rất phấn khởi. Đây là lần đầu tiên cô bước chân lên vùng đất ước mơ, hơn nữa còn có Nam Cung Phong ở bên cạnh. Cảm giác sung sướng này khiến cô muốn thét chói tai, kêu lên cho cả thế giới biết rằng bây giờ cô là người phụ nữ rất hạnh phúc.

So với sự xa lạ của cô, Nam Cung Phong càng quen thuộc với thành phố Paris này hơn. Anh thường xuyên đi công tác ở đây, đã không cảm thấy nơi này có gì đặc biệt. Nhưng thấy Âu Dương Vân vui sướng như thế, anh cũng cảm thấy phấn khởi hơn nhiều.

“Ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt mỏi rồi nhỉ? Anh đã gọi Quý Phong đặt khách sạn rồi, chúng ta đi nghỉ tạm trước đi.”

Anh hỏi ý kiến của Âu Dương Vân.

Âu Dương Vân lắc đầu: “Em không mệt. Bây giờ em rất muốn làm một việc, anh có thể phối hợp với em được không?”

“Ừ được, việc gì?”

“Chúng ta tìm một con đường trồng đầy cây ngô đồng, sau đó nắm tay nhau đi một lát, được không?”

Nam Cung Phong bật cười: “Anh còn tưởng là chuyện gì chứ. Đơn giản mà, đi thôi.”

Anh thành thạo dẫn cô đi đến đại lộ Champs Elysees. Đứng giữa đại lộ, Âu Dương Vân kích động tới mức lệ tràn mi. Cảnh tượng bao năm qua chỉ dám tưởng tượng trong lòng, giờ khắc này rõ ràng đã xuất hiện.

Cô chủ động dắt tay Nam Cung Phong, sau đó men theo hàng cây ngô đồng đi về phía trước. Mùa thu tươi đẹp, lá ngô đồng vàng ươm rơi xuống đầu họ. Hai người nhìn nhau cười, trái tim càng đến gần nhau hơn.

Nam Cung Phong chưa bao giờ biết rằng thì ra bỏ gánh nặng trong lòng xuống, nếm thử một tình yêu mới lại khiến người ta nhẹ nhõm đến vậy. Ba năm sau, cuối cùng anh cũng có thể sống như một người bình thường được rồi.

Không biết là vì Champs Elysees quá dài hay là vì họ đi quá chậm nên mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, họ vẫn chưa đi đến cuối con đường. Âu Dương Vân rất vui vẻ, bởi vì chỉ cần chưa đi tới cuối con đường thì cô và Nam Cung Phong nhất định có thể đi mãi mãi.

Mãi mãi là bao xa, không ai biết rõ. Nhưng cô sẵn lòng bước tiếp cùng anh…

“Anh sắp mệt chết rồi, bây giờ mình về được chưa?”

“Được rồi.”

Âu Dương Vân cười tủm tỉm gật đầu.

Hai người tới một khách sạn xa hoa ở trung tâm thành phố. Vừa vào cửa, Nam Cung Phong đã nằm sóng soài trên sofa thở dài. Âu Dương Vân lại không thấy mệt, đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy nửa thành phố, phấn khởi hét lên: “Paris, tôi yêu em! Paris, em đẹp quá!!!”

Kêu tới mức cổ họng khát khô. Một đôi tay ôm lấy cô từ đằng sau. Cô ngưng bặt lại, mặt hơi đỏ lên, tai nóng ran. Tối qua cô còn đang đau lòng vì sự vô tình của Nam Cung Phong, hôm nay anh và cô đã cùng nhau đứng trên miền đất trong mơ, kề sát bên nhau như người yêu thân thiết.

Sự thay đổi trong muốn quan hệ của hai người khiến bất kể là Nam Cung Phong hay là Âu Dương Vân đều có chút hồi hộp. Anh tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Đói chưa? Xuống lầu ăn cơm nhé?”

“Vâng.”

Âu Dương Vân e thẹn gật đầu, hơi mong chờ vào buổi tối hôm nay.

Lúc ăn cơm, cô thường xuyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện mình, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai vô đối, thậm chí trong đầu tràn đầy cảnh tượng anh hôn cô. Nam Cung Phong chỉ đặt một phòng, ngụ ý đã rất rõ ràng. Âu Dương Vân vừa nghĩ tới chuyện này, khóe môi bất giác nhếch lên.

“Lát nữa còn muốn đi dạo nữa không?”

“Không đâu.”

Cô ra sức lắc đầu: “Em mệt rồi.”

Thật ra không phải là mệt, mà sợ lãng phí ngày lành giờ tốt.

Bữa tối kết thúc, hai người thừa dịp thang máy đi lên, Nam Cung Phong ôm Âu Dương Vân vào lòng theo phản xạ. Âu Dương Vân tựa vào vòng tay ấm áp của anh, hạnh phúc hết sức. Cô cảm thấy mình không phải đang đi thang máy mà là đang ngồi trên chiếc xe đi lên trời.

Ra thang máy, Nam Cung Phong lấy thẻ phòng ra mở cửa. anh cởi áo khoác, kéo caravat nói: “Chảy mồ hôi đầy người rồi. Tắm rửa thôi.”

“Vâng, anh tắm đi.”

Âu Dương Vân đỏ mặt, rũ mí mắt xuống không dám nhìn anh lấy một lần.

Nam Cung Phong vào phòng tắm, Âu Dương Vân khẩn trương đi loanh quanh trong phòng. Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, trái tim cô đập thình thịch như đánh trống. Lát nữa phải làm gì đây? Đầu óc cô trống rỗng. Trước kia cô còn từng có ý đồ quyến rũ Nam Cung Phong, nhưng bây giờ thật sự sắp đi tới mức đó, cô lại không có dũng khí nữa.

Đúng lúc cô đang rối rắm thì cửa phòng tắm mở ra, Nam Cung Phong để trần nửa người trên bước ra, trên cơ bắp rắn chắc có những giọt nước lấp lánh. Bỗng nhiên nhìn thấy nửa chữ xăm trên ngực anh, lòng cô bỗng chùng xuống.

“Đi tắm đi.”

“Để lát nữa đi, em còn muốn ngắm cảnh đêm một chút.”

Cô buồn bã đi đến trước cửa sổ sát đất, đầu óc bị cảm giác phấn khởi làm cho tê dại dần dần tỉnh táo lại. Nam Cung Phong vừa nhìn đã phát hiện sự hụt hẫng của cô, bước tới ôm lấy cô, nói bằng giọng thản nhiên: “Anh đã giao trái tim cho em rồi, đồng nghĩa với việc hình xăm này đã không còn quan trọng nữa. Ngày mai anh sẽ đi xóa nó. Nếu em để ý thì đêm nay anh không đụng vào em.”

Âu Dương Vân không phủ nhận lời anh nói khiến cô vừa vui mừng lại vừa cảm động. Cô đứng lặng yên một lát, quay đầu lại định nói gì đó thì đã bị anh ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Trong khoang miệng của anh có mùi bạc hà thoang thoảng. Cô mặc cho anh ôm chặt lấy mình, lông mi run rẩy nhìn anh. Một lúc lâu sau mới nâng tay lên, ôm chầm lấy cổ anh.

Nếu đây là mơ thì cô tự nguyện đắm chìm trong đó.

Âu Dương Vân chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy Nam Cung Phong với dáng vẻ cương quyết, hành động kịch liệt như vậy.

Quấn quýt dây dưa, anh vẫn ôm chặt lấy cô, trên đường đã lột sạch quần áo trên người cô, lẳng lặng nhìn cô.

Anh ôm cô lên giường, đè lên người cô, giữ chặt cô lại, bắt đầu hôn từ cổ xuống dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện