Âu Dương Vân nghĩ tới hình ảnh hoan ái nồng nhiệt tối qua dù sao cũng hơi ngượng, nhưng chuyện cần nói cô thì cô vẫn không quên. Cô nhấc chân đi tới phòng tắm, nói với Nam Cung Phong đang đánh răng: “Hôm nay em có chuyện nhất định phải nói thật với anh.”
“Chuyện gì vậy? Buổi tối nói sau nhé, anh đang vội, sắp muộn rồi.”
Trông anh đúng là rất vội, cô bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được, tối về rồi nói tiếp.”
Nam Cung Phong lao ra cửa, hôn lên trán cô một cái rồi ám muội kề sát bên tai cô, nói: “Tối hôm qua đúng là rất lợi hại, anh đây xin chịu thua.”
Mặt Âu Dương Vân phừng một cái đỏ bừng xuống tận cổ, cô nuốt nước miếng, lúng túng đá anh: “Xấu xa.”
Sau khi Nam Cung Phong tới công ty, Âu Dương Vân cũng tắm rửa rồi xuống tầng. Mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bà hiểu rõ lý do vì sao cô và con trai mình dậy muộn nên cười cười dặn dò người giúp việc: “Bưng canh lên cho mợ chủ.”
Âu Dương Vân ngồi đối diện với mẹ chồng nên rất lúng túng. Cô không biết những tiếc rên rỉ tối qua có bị bọn họ nghe thấy hay không, nếu bị bọn họ nghe được thì đúng là xấu hổ chết mất.
“Tiểu Vân, đừng ngại, mẹ là người từng trải. Mẹ có thể hiểu được sự ngọt ngào quấn quýt của đôi vợ chồng son các con mà.”
Mẹ chồng nói như vậy cô lại càng ngại hơn, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, vâng.”
“Mau uống canh này đi con, rất tốt cho sức khỏe. Lát nữa mang cho chồng con một bát, vừa rồi bảo nó uống, nó nói không có thời gian rồi đi luôn.”
Âu Dương Vân bưng bát canh trước mặt lên, hận không thể vùi đầu vào đó. Cô uống một hơi cạn sạch, đáy bát chổng hẳn lên trời, cũng không biết canh có mùi vị như thế nào nữa.
“Mẹ đã bảo dì Lữ chuẩn bị sẵn rồi. Nếu như bây giờ con không có chuyện gì thì đi đưa cho nó nhé?”
Cô cười cứng nhắc: “Không cần đâu ạ, tinh lực anh ấy tốt lắm rồi.”
“Tinh lực dù tốt như thế nào cũng phải bổ sung. Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị yếu đi đó.”
Đúng là, mẹ thế nào thì con thế ấy. Cô đã hơi hiểu vì sao cô em chồng lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, hóa ra là do di truyền từ gen của mẹ chồng.
“Vâng, thế cũng được ạ.”
Âu Dương Vân chọn chiếc xe Benz trắng trong gara. Nam Cung Phong đã ra lệnh, từ hôm nay, cô phải làm mợ chủ nhà giàu danh xứng với thực. Mợ chủ nhà giàu phải có dáng vẻ của mợ chủ nhà giàu, không thể vừa bước chân ra cửa đã giơ tay lên gọi xe được. Lệnh của anh, cô không dám không nghe theo.
Khi Nam Cung Phong đến công ty, ánh mắt Quý Phong làm anh sởn cả tóc gáy: “Nhìn tôi như thế làm gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Thành thật khai báo đi, đã phá sắc giới rồi phải không.”
“Chuyện này cũng phải khai báo với cậu chắc? Rốt cuộc ai mới là sếp hả?”
“Anh là sếp. Nhưng chỉ là trong công việc thôi. Hiện giờ, tôi lấy danh nghĩa cá nhân hỏi anh, rốt cuộc đã phá sắc giới hay chưa?”
Nam Cung Phong tức giận gườm anh ta: “Phá rồi. Thì sao?”
“Ôi trời ơi! Biết ngay anh phá rồi mà. Nhìn cái dáng vẻ miệt mài vô độ, ánh mắt đờ đẫn, cả người không có sức lực, ngay cả ấn đường cũng biến thành màu đen của anh là tôi biết ngay anh đã phá rồi mà! Được rồi! Phá rồi là chuyện tốt! Nói thử xem quá trình phá như thế nào được không?”
“Gần đây cậu rảnh lắm hả? Tôi nghĩ chắc nên giao thêm công việc cho cậu mới được.”
“Rồi, rồi. Tôi không nhắc tới chuyện này nữa, tôi nói chuyện chính được chưa?”
Quý Phong đi theo anh vào văn phòng Tổng giám đốc rồi cung kính báo cáo: “Bởi vì Tổng giám đốc là anh chìm đắm trong nữ sắc, không đến kịp giờ, nên cuộc họp buổi sáng đã được tôi dời qua chiều rồi.”
“Rất tốt.”
Nam Cung Phong mở tài liệu để trước mặt ra, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chìm đắm cái gì?”
“Nữ… sắc.”
Để tránh bị tài liệu tập kích nên vừa nói xong tên nhóc này lập tức dùng chiêu “chuồn là thượng sách” trong ba mươi sáu kế.
Khi Âu Dương Vân tới công ty, Nam Cung Phong vừa mới vào phòng họp. Cô buồn chán ngồi đợi trong phòng làm việc của anh, đợi cả tiếng đồng hồ anh mới kết thúc cuộc họp về phòng.
Đột nhiên nhìn thấy cô, Nam Cung Phong khá ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
Cô chỉ chỉ cái bình giữ nhiệt ở bên cạnh: “Tới đưa cho anh cái này.”
“Cái gì vậy?”
Nam Cung Phong mở nắp ra ngửi thử một cái, lông mày không kiềm chế được mà nhíu lại.
“Canh bổ, nghe nói là để giúp anh bồi bổ sức khỏe.”
“Mang về đi, anh không uống đâu.”
Âu Dương Vân trừng mắt: “Anh nghĩ em rảnh lắm chắc? Làm chân chạy việc cho mẹ con anh à? Mẹ bảo em mang đến, anh lại bảo em mang về?”
“Vậy thì em đừng về, cứ đợi ở đây đi. Dù sao thì anh cũng không uống canh này đâu.”
“Tại sao lại không uống?”
“Muốn biết hả?”
“Vâng.” Cô hơi đỏ mặt.
Anh ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
Cô tiến tới gần.
“Thứ này uống vào sẽ tăng cường tinh lực, chẳng mấy chốc sẽ có thể sinh được một đám nhóc con.”
“Cái gì?”
Âu Dương Vân hoảng sợ kêu lên thất thanh: “Nhưng em uống mất rồi. Phải làm sao bây giờ?”
“Thế nên mới nói, em cái người phụ nữ này, lúc thì thông minh quá đáng, lúc lại ngốc không chịu được.”
“Sao em biết được mẹ sẽ có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Đã có vết xe đổ của tối hôm qua, thế mà hôm nay còn không thông minh hơn à?”
“Tối hôm qua... tối hôm qua làm sao?” Cô nói năng lộn xộn cả lên.
“Đừng nói với anh, thuốc tối qua em uống không phải là do mẹ đưa nhé.”
Âu Dương Vân vừaxấu hổ vừa giận dữ quay người đi: “Em không uống.”
“Tới lúc này mà còn mạnh miệng hả? Thế tối hôm qua, là ai...”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Cô hốt hoảng che miệng anh lại: “Tai vách mạch rừng đó. Đừng có làm cho em không còn mặt mũi đâu để nhìn người khác có được không?”
“Vậy em thừa nhận rồi hả?”
“Đều là chuyện đã qua, cứ nhắc lại làm gì chứ.”
Cô cầm bình giữ nhiệt lên: “Không uống thì thôi, em mang về là được.”
“Ấy, chờ một chút.”
Nam Cung Phong chỉ chỉ vào máy tính: “Chờ anh giải quyết nốt việc này đã rồi sẽ uống ngay.”
“Không phải nói là không uống sao?”
Cô cạn lời, sao cái bệnh vui giận thất thường này mãi không sửa được chứ.
“Nể tình em cực khổ mang đến đây, nếu không uống thì lại không nể mặt em. Huống hồ, thứ này uống vào cũng không hại gì.”
“Không phải anh không muốn có em bé sao?”
Âu Dương Vân vốn không định nói, ai ngờ không kiềm chế được đã bật thốt lên.
“Ai nói anh không muốn có em bé?”
Cô nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói: “Lần nào... không phải anh đều bắn ra ngoài sao?”
Anh phì cười, đứng dậy, ôm eo cô, thân mật cắn cắn tai cô, rồi nói: “Đó là vì không muốn em mang thai sớm quá. Nếu không sao chúng ta có thể thể thoải mái không kiêng dè gì như tối qua được.”
Tai cô đỏ bừng lên, giãy giụa đẩy anh ra: “Đáng ghét, không ngờ bề ngoài nhìn anh cũng là người đoan chính mà trong lòng lại xấu xa như vậy.”
“Lại bàn về việc đoan chính, tối hôm qua có một người...”
“Được rồi mà, sao cứ nhắc mãi tới chuyện này vậy.”
Cô vừa thẹn thùng vừa giận, véo anh một cái.
“Chờ anh một lát.”
Nam Cung Phong bắt đầu chăm chỉ làm việc. Âu Dương Vân đứng một bên quan sát, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bên anh muốn khai thác làng du lịch ở La Tế sao?”
Anh ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, sao nào.”
“Công trình này anh định cho ai nhận thầu?”
“Không phải là định thổi gió bên gối anh, để anh đưa công trình này cho Âu Dương Trường Phong chứ?”
Cô muốn nói lại thôi: “Nếu như… nếu như được, mong anh hãy vì tình riêng một lần.”
Nam Cung Phong suy nghĩ một chút: “Được, vì đây là lần đầu tiên em mở miệng xin anh, anh sẽ giao quyền thi công công trình này cho ba của em. Nhưng mà, không phải em rất ghét ông ấy sao?”
“Em…”
Âu Dương Vân không biết phải giải thích thế nào, cô vặn vẹo ngón tay: “Chuyện này về sau em sẽ giải thích với anh, hiện giờ anh đừng hỏi.”
“Vậy cũng được.”
Nam Cung Phong bưng bình giữ nhiệt đang để ở trước mặt lên, uống một hơi hết sạch canh bổ dưỡng bên trong, đau khổ nói: “Thật không ngờ Âu Dương Vân lợi hại đến nhường ấy. Có thể biến một Nam Cung Phong có nguyên tắc như vậy thành ra thế này.”
Âu Dương Vân hôn lên gò má anh một cái, cảm kích nói: “Cảm ơn anh yêu, em nhất định sẽ yêu anh thật nhiều.”
Cô cầm bình giữ nhiệt rồi hài lòng rời đi, Nam Cung Phong chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô. Vết thương sâu trong lòng anh bắt đầu khép lại từng chút một.
Ra khỏi tòa nhà của tập đoàn, cô gọi điện cho ba mình, cuộc gọi rất lâu mới được bắt máy: “Alo?”
Giọng nói vô cùng không kiên nhẫn.
“Ba, ba có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé.”
“Không phải con đã ra nước ngoài rồi sao?” Âu Dương Trường Phong lạnh lùng chất vấn, nói vậy thì con tiện nhân Âu Dương Kiều kia đã nói rõ tình hình rồi.
“Con không ra nước ngoài. Con vẫn đang ở thành phố B. Con muốn bàn với ba một cuộc giao dịch, không biết ba có hứng thú không?”
“Giao dịch gì?”
“La Tế quê mình sắp được Nam Cung Phong khai thác thành làng du lịch rồi. Nếu ba có hứng thú với hạng mục này thì chúng ta gặp mặt rồi bàn chi tiết hơn.”
Âu Dương Trường Phong im lặng, đương nhiên ông ta rất muốn có được miếng thịt béo này rồi. Âu Dương Vân biết ba mình không có khí khái gì cả nên báo địa chỉ chỗ hẹn cho ông ta.
Trong quán trà với không gian thanh nhã, Âu Dương Vân nhìn thấy ba mình sớm hơn một chút so với dự đoán. Hai ba con gặp mặt nhau không hề có cảm giác thân thiết như bình thường, trái lại lại đối xử với nhau xa lạ đến mức làm người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Cô cũng không nói lời thừa thãi mà đi thẳng vào chuyện chính: “Con có thể giúp ba giành được quyền thi công La Tế. Nhưng ba nhất định phải lấy chứng cứ uy hiếp tới con trong tay Âu Dương Kiều đưa cho con.”
Âu Dương Trường Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Con cho là ba ngu tới mức đi vào vết xe đổ của con sao?”
“Lần này chúng ta giao dịch công bằng. Ba đưa bút ghi âm cho con, con sẽ mang theo hợp đồng tới gặp ba.”
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như định giở trò bịp bợm gì, ông ta nhíu mày: “Nam Cung Phong sẽ để cho con sắp đặt công trình lớn như vậy sao?”
“Có lẽ ba cảm thấy đó là chuyện không thể. Nhưng sự thực đúng như vậy, anh ấy đã đồng ý với con rồi, con muốn giao cho ai cũng được.”
“Để ba suy nghĩ một chút.”
“Được, vậy ngày mai hãy cho con một câu trả lời chắc chắn.”
Cô nhanh nhẹn đứng dậy, tao nhã cất bước rời đi. Âu Dương Trường Phong đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng lúc càng xa của cô, không nhịn được nghĩ rằng, rốt cuộc cô giống ai? Thông minh, nhanh trí như vậy, lại còn hiểu được cách lên kế hoạch mà không để lộ ra nữa.
Cô con gái như vậy không khỏi làm ông ta thấy hoảng hốt. Ông ta nhớ tới ngôi mộ tội lỗi nhiều năm trước...
Âu Dương Trường Phong gần như không cần quá nhiều thời gian để đấu tranh. Thương nhân vì lợi nhuận, cái bản tính này đã thay ông ta đưa ra lựa chọn. Hôm đó khi về tới nhà, ông ta liền tới phòng của con gái mình, tìm cái bút ghi âm được để trong ngăn kéo, lẳng lặng nhét vào trong ngực rồi lập tức gọi điện cho Âu Dương Vân, chỉ nói mấy chữ: “Thỏa thuận xong.”
Âu Dương Vân không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của ông ta, cô lạnh nhạt nói: “Được, vậy sáng mai ở chỗ cũ. Con sẽ mang theo hợp đồng, ba mang theo vật con muốn. Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
“Chuyện gì vậy? Buổi tối nói sau nhé, anh đang vội, sắp muộn rồi.”
Trông anh đúng là rất vội, cô bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được, tối về rồi nói tiếp.”
Nam Cung Phong lao ra cửa, hôn lên trán cô một cái rồi ám muội kề sát bên tai cô, nói: “Tối hôm qua đúng là rất lợi hại, anh đây xin chịu thua.”
Mặt Âu Dương Vân phừng một cái đỏ bừng xuống tận cổ, cô nuốt nước miếng, lúng túng đá anh: “Xấu xa.”
Sau khi Nam Cung Phong tới công ty, Âu Dương Vân cũng tắm rửa rồi xuống tầng. Mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bà hiểu rõ lý do vì sao cô và con trai mình dậy muộn nên cười cười dặn dò người giúp việc: “Bưng canh lên cho mợ chủ.”
Âu Dương Vân ngồi đối diện với mẹ chồng nên rất lúng túng. Cô không biết những tiếc rên rỉ tối qua có bị bọn họ nghe thấy hay không, nếu bị bọn họ nghe được thì đúng là xấu hổ chết mất.
“Tiểu Vân, đừng ngại, mẹ là người từng trải. Mẹ có thể hiểu được sự ngọt ngào quấn quýt của đôi vợ chồng son các con mà.”
Mẹ chồng nói như vậy cô lại càng ngại hơn, chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, vâng.”
“Mau uống canh này đi con, rất tốt cho sức khỏe. Lát nữa mang cho chồng con một bát, vừa rồi bảo nó uống, nó nói không có thời gian rồi đi luôn.”
Âu Dương Vân bưng bát canh trước mặt lên, hận không thể vùi đầu vào đó. Cô uống một hơi cạn sạch, đáy bát chổng hẳn lên trời, cũng không biết canh có mùi vị như thế nào nữa.
“Mẹ đã bảo dì Lữ chuẩn bị sẵn rồi. Nếu như bây giờ con không có chuyện gì thì đi đưa cho nó nhé?”
Cô cười cứng nhắc: “Không cần đâu ạ, tinh lực anh ấy tốt lắm rồi.”
“Tinh lực dù tốt như thế nào cũng phải bổ sung. Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị yếu đi đó.”
Đúng là, mẹ thế nào thì con thế ấy. Cô đã hơi hiểu vì sao cô em chồng lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, hóa ra là do di truyền từ gen của mẹ chồng.
“Vâng, thế cũng được ạ.”
Âu Dương Vân chọn chiếc xe Benz trắng trong gara. Nam Cung Phong đã ra lệnh, từ hôm nay, cô phải làm mợ chủ nhà giàu danh xứng với thực. Mợ chủ nhà giàu phải có dáng vẻ của mợ chủ nhà giàu, không thể vừa bước chân ra cửa đã giơ tay lên gọi xe được. Lệnh của anh, cô không dám không nghe theo.
Khi Nam Cung Phong đến công ty, ánh mắt Quý Phong làm anh sởn cả tóc gáy: “Nhìn tôi như thế làm gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Thành thật khai báo đi, đã phá sắc giới rồi phải không.”
“Chuyện này cũng phải khai báo với cậu chắc? Rốt cuộc ai mới là sếp hả?”
“Anh là sếp. Nhưng chỉ là trong công việc thôi. Hiện giờ, tôi lấy danh nghĩa cá nhân hỏi anh, rốt cuộc đã phá sắc giới hay chưa?”
Nam Cung Phong tức giận gườm anh ta: “Phá rồi. Thì sao?”
“Ôi trời ơi! Biết ngay anh phá rồi mà. Nhìn cái dáng vẻ miệt mài vô độ, ánh mắt đờ đẫn, cả người không có sức lực, ngay cả ấn đường cũng biến thành màu đen của anh là tôi biết ngay anh đã phá rồi mà! Được rồi! Phá rồi là chuyện tốt! Nói thử xem quá trình phá như thế nào được không?”
“Gần đây cậu rảnh lắm hả? Tôi nghĩ chắc nên giao thêm công việc cho cậu mới được.”
“Rồi, rồi. Tôi không nhắc tới chuyện này nữa, tôi nói chuyện chính được chưa?”
Quý Phong đi theo anh vào văn phòng Tổng giám đốc rồi cung kính báo cáo: “Bởi vì Tổng giám đốc là anh chìm đắm trong nữ sắc, không đến kịp giờ, nên cuộc họp buổi sáng đã được tôi dời qua chiều rồi.”
“Rất tốt.”
Nam Cung Phong mở tài liệu để trước mặt ra, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chìm đắm cái gì?”
“Nữ… sắc.”
Để tránh bị tài liệu tập kích nên vừa nói xong tên nhóc này lập tức dùng chiêu “chuồn là thượng sách” trong ba mươi sáu kế.
Khi Âu Dương Vân tới công ty, Nam Cung Phong vừa mới vào phòng họp. Cô buồn chán ngồi đợi trong phòng làm việc của anh, đợi cả tiếng đồng hồ anh mới kết thúc cuộc họp về phòng.
Đột nhiên nhìn thấy cô, Nam Cung Phong khá ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
Cô chỉ chỉ cái bình giữ nhiệt ở bên cạnh: “Tới đưa cho anh cái này.”
“Cái gì vậy?”
Nam Cung Phong mở nắp ra ngửi thử một cái, lông mày không kiềm chế được mà nhíu lại.
“Canh bổ, nghe nói là để giúp anh bồi bổ sức khỏe.”
“Mang về đi, anh không uống đâu.”
Âu Dương Vân trừng mắt: “Anh nghĩ em rảnh lắm chắc? Làm chân chạy việc cho mẹ con anh à? Mẹ bảo em mang đến, anh lại bảo em mang về?”
“Vậy thì em đừng về, cứ đợi ở đây đi. Dù sao thì anh cũng không uống canh này đâu.”
“Tại sao lại không uống?”
“Muốn biết hả?”
“Vâng.” Cô hơi đỏ mặt.
Anh ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
Cô tiến tới gần.
“Thứ này uống vào sẽ tăng cường tinh lực, chẳng mấy chốc sẽ có thể sinh được một đám nhóc con.”
“Cái gì?”
Âu Dương Vân hoảng sợ kêu lên thất thanh: “Nhưng em uống mất rồi. Phải làm sao bây giờ?”
“Thế nên mới nói, em cái người phụ nữ này, lúc thì thông minh quá đáng, lúc lại ngốc không chịu được.”
“Sao em biết được mẹ sẽ có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Đã có vết xe đổ của tối hôm qua, thế mà hôm nay còn không thông minh hơn à?”
“Tối hôm qua... tối hôm qua làm sao?” Cô nói năng lộn xộn cả lên.
“Đừng nói với anh, thuốc tối qua em uống không phải là do mẹ đưa nhé.”
Âu Dương Vân vừaxấu hổ vừa giận dữ quay người đi: “Em không uống.”
“Tới lúc này mà còn mạnh miệng hả? Thế tối hôm qua, là ai...”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Cô hốt hoảng che miệng anh lại: “Tai vách mạch rừng đó. Đừng có làm cho em không còn mặt mũi đâu để nhìn người khác có được không?”
“Vậy em thừa nhận rồi hả?”
“Đều là chuyện đã qua, cứ nhắc lại làm gì chứ.”
Cô cầm bình giữ nhiệt lên: “Không uống thì thôi, em mang về là được.”
“Ấy, chờ một chút.”
Nam Cung Phong chỉ chỉ vào máy tính: “Chờ anh giải quyết nốt việc này đã rồi sẽ uống ngay.”
“Không phải nói là không uống sao?”
Cô cạn lời, sao cái bệnh vui giận thất thường này mãi không sửa được chứ.
“Nể tình em cực khổ mang đến đây, nếu không uống thì lại không nể mặt em. Huống hồ, thứ này uống vào cũng không hại gì.”
“Không phải anh không muốn có em bé sao?”
Âu Dương Vân vốn không định nói, ai ngờ không kiềm chế được đã bật thốt lên.
“Ai nói anh không muốn có em bé?”
Cô nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói: “Lần nào... không phải anh đều bắn ra ngoài sao?”
Anh phì cười, đứng dậy, ôm eo cô, thân mật cắn cắn tai cô, rồi nói: “Đó là vì không muốn em mang thai sớm quá. Nếu không sao chúng ta có thể thể thoải mái không kiêng dè gì như tối qua được.”
Tai cô đỏ bừng lên, giãy giụa đẩy anh ra: “Đáng ghét, không ngờ bề ngoài nhìn anh cũng là người đoan chính mà trong lòng lại xấu xa như vậy.”
“Lại bàn về việc đoan chính, tối hôm qua có một người...”
“Được rồi mà, sao cứ nhắc mãi tới chuyện này vậy.”
Cô vừa thẹn thùng vừa giận, véo anh một cái.
“Chờ anh một lát.”
Nam Cung Phong bắt đầu chăm chỉ làm việc. Âu Dương Vân đứng một bên quan sát, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bên anh muốn khai thác làng du lịch ở La Tế sao?”
Anh ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, sao nào.”
“Công trình này anh định cho ai nhận thầu?”
“Không phải là định thổi gió bên gối anh, để anh đưa công trình này cho Âu Dương Trường Phong chứ?”
Cô muốn nói lại thôi: “Nếu như… nếu như được, mong anh hãy vì tình riêng một lần.”
Nam Cung Phong suy nghĩ một chút: “Được, vì đây là lần đầu tiên em mở miệng xin anh, anh sẽ giao quyền thi công công trình này cho ba của em. Nhưng mà, không phải em rất ghét ông ấy sao?”
“Em…”
Âu Dương Vân không biết phải giải thích thế nào, cô vặn vẹo ngón tay: “Chuyện này về sau em sẽ giải thích với anh, hiện giờ anh đừng hỏi.”
“Vậy cũng được.”
Nam Cung Phong bưng bình giữ nhiệt đang để ở trước mặt lên, uống một hơi hết sạch canh bổ dưỡng bên trong, đau khổ nói: “Thật không ngờ Âu Dương Vân lợi hại đến nhường ấy. Có thể biến một Nam Cung Phong có nguyên tắc như vậy thành ra thế này.”
Âu Dương Vân hôn lên gò má anh một cái, cảm kích nói: “Cảm ơn anh yêu, em nhất định sẽ yêu anh thật nhiều.”
Cô cầm bình giữ nhiệt rồi hài lòng rời đi, Nam Cung Phong chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô. Vết thương sâu trong lòng anh bắt đầu khép lại từng chút một.
Ra khỏi tòa nhà của tập đoàn, cô gọi điện cho ba mình, cuộc gọi rất lâu mới được bắt máy: “Alo?”
Giọng nói vô cùng không kiên nhẫn.
“Ba, ba có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé.”
“Không phải con đã ra nước ngoài rồi sao?” Âu Dương Trường Phong lạnh lùng chất vấn, nói vậy thì con tiện nhân Âu Dương Kiều kia đã nói rõ tình hình rồi.
“Con không ra nước ngoài. Con vẫn đang ở thành phố B. Con muốn bàn với ba một cuộc giao dịch, không biết ba có hứng thú không?”
“Giao dịch gì?”
“La Tế quê mình sắp được Nam Cung Phong khai thác thành làng du lịch rồi. Nếu ba có hứng thú với hạng mục này thì chúng ta gặp mặt rồi bàn chi tiết hơn.”
Âu Dương Trường Phong im lặng, đương nhiên ông ta rất muốn có được miếng thịt béo này rồi. Âu Dương Vân biết ba mình không có khí khái gì cả nên báo địa chỉ chỗ hẹn cho ông ta.
Trong quán trà với không gian thanh nhã, Âu Dương Vân nhìn thấy ba mình sớm hơn một chút so với dự đoán. Hai ba con gặp mặt nhau không hề có cảm giác thân thiết như bình thường, trái lại lại đối xử với nhau xa lạ đến mức làm người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Cô cũng không nói lời thừa thãi mà đi thẳng vào chuyện chính: “Con có thể giúp ba giành được quyền thi công La Tế. Nhưng ba nhất định phải lấy chứng cứ uy hiếp tới con trong tay Âu Dương Kiều đưa cho con.”
Âu Dương Trường Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Con cho là ba ngu tới mức đi vào vết xe đổ của con sao?”
“Lần này chúng ta giao dịch công bằng. Ba đưa bút ghi âm cho con, con sẽ mang theo hợp đồng tới gặp ba.”
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như định giở trò bịp bợm gì, ông ta nhíu mày: “Nam Cung Phong sẽ để cho con sắp đặt công trình lớn như vậy sao?”
“Có lẽ ba cảm thấy đó là chuyện không thể. Nhưng sự thực đúng như vậy, anh ấy đã đồng ý với con rồi, con muốn giao cho ai cũng được.”
“Để ba suy nghĩ một chút.”
“Được, vậy ngày mai hãy cho con một câu trả lời chắc chắn.”
Cô nhanh nhẹn đứng dậy, tao nhã cất bước rời đi. Âu Dương Trường Phong đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng lúc càng xa của cô, không nhịn được nghĩ rằng, rốt cuộc cô giống ai? Thông minh, nhanh trí như vậy, lại còn hiểu được cách lên kế hoạch mà không để lộ ra nữa.
Cô con gái như vậy không khỏi làm ông ta thấy hoảng hốt. Ông ta nhớ tới ngôi mộ tội lỗi nhiều năm trước...
Âu Dương Trường Phong gần như không cần quá nhiều thời gian để đấu tranh. Thương nhân vì lợi nhuận, cái bản tính này đã thay ông ta đưa ra lựa chọn. Hôm đó khi về tới nhà, ông ta liền tới phòng của con gái mình, tìm cái bút ghi âm được để trong ngăn kéo, lẳng lặng nhét vào trong ngực rồi lập tức gọi điện cho Âu Dương Vân, chỉ nói mấy chữ: “Thỏa thuận xong.”
Âu Dương Vân không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của ông ta, cô lạnh nhạt nói: “Được, vậy sáng mai ở chỗ cũ. Con sẽ mang theo hợp đồng, ba mang theo vật con muốn. Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Danh sách chương