Dưới màn đêm, đèn neon lập lòe sáng, một người phụ nữ trẻ tuổi đứng giữa đường cái vượt đèn đỏ, giao thông bị ùn tắc nghiêm trọng, người ngồi trong xe nhao nháo ló ra, xé cổ họng hò hét: "Tránh ra, mau tránh ra."

Âu Dương Vân mắt điếc tai ngơ, như cái xác không hồn bước đi về phía trước, khi đèn xanh sáng lên, một chiếc xe việt dã phóng nhanh về phía cô, vào thời điểm mấu chốt, một bóng người dùng thế sét đánh không kịp bưng tai ôm cô quay lại, cô chầm chậm quay đầu, may mắn mục đích của mình cuối cùng cũng đạt được, nhưng đáng tiếc trong mắt người kia, lại không có độ ấm quen thuôc.

"Nếu muốn chết cũng không cần làm trước mặt tôi."

Nam Cung Phong thô lỗ nắm cổ tay cổ, quăng cô sang một bên, Âu Dương Vân không hề nổi giận, ổn định hơi thở rồi lại lần nữa đi về phía lòng đường. Nam Cung Phong triệt để nổi giận: "Đầu óc cô có vấn đề sao? Cách chết có rất nhiều, vì sao phải chọn làm ở đây?"

"Em thích dùng cách này có được không?"

Âu Dương Vân nhìn anh đầy ưu thương, nước mắt chảy lã chã, lần thứ hai đi về phía trước, lại một chiếc xe xông về phía cô, Nam Cung Phong vẫn không đành lòng nhìn cô hương tan ngọc nát trước mặt mình, lần thứ hai kéo cô trở về, bởi vì xung lực của xe, hai người bị ném đi khoảng cách rất xa, cánh tay của Nam Cung Phong bị rách một lớp da, máu thấm ra ngoài.

Từng giọt...

Tiếng còi xe chói tai vang lên trong trời đêm, sau xe của Nam Cung Phong đã có một đường dài xe cộ bị chặn lại, có vài người không kiên nhẫn thò đầu ra mắng: "Cãi lộn thì về nhà mà cãi, đừng ở đây chắn đường của ông."

"Mẹ nó, muốn chết thì đi nhảy lầu đi..."

Tiếng gào càng ngày càng nhiều, Nam Cung Phong nổi giận, một tay kéo lấy cánh tay Âu Dương Vân, nhét cô vào ghế sau xe, khởi động động cơ nghênh ngang rời đi... Anh lái xe đến bờ biển, mặt không chút biểu cảm bước xuống xe trước, sau đó mở cửa xe, túm lấy Âu Dương Vân kéo ra, không chút thương tiếc vứt trên bờ cát, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Ý anh là muốn ly hôn với em?"

Âu Dương Vân nghẹn ngào chất vấn, chống đỡ thân thể vô lực đứng lên trên bờ cát.

"Cô cảm thấy cuộc hôn nhân này còn cần phải duy trì sao?"

Nam Cung Phong trào phúng hỏi lại, ánh mắt kia là sự lạnh lùng mà Âu Dương Vân chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù trong những ngày bị hành hạ tra tấn cũng chưa từng rùng mình như vậy.

"Em sẽ không ly hôn với anh, anh biết mà."

Ha, anh cười lạnh, "Chẳng sao cả, cô muốn làm quả phụ cũng chẳng ai ngăn được cô."

"Nhất định phải vô tình vậy sao? Nếu em nói với anh lời xin lỗi, anh liệu có thể bình tĩnh nghe em giải thích không?"

"Không cần, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích gì của một người phụ nữ xảo trá. Bởi vì những lời đó dù nói ra, cũng sẽ dối trá giống y như cô ta."

Cuối cùng Nam Cung Phong liếc nhìn cô lạnh lùng rồi xoay người vào trong xe ngồi đầy dứt khoát, khởi động động cơ rời đi.

Âu Dương Vân vội vàng tiến lên chắn trước đầu xe anh, lớn tiếng nói: "Nếu thật sự muốn đi, vậy nghiền qua người em trước đi đã."

Anh phẫn nộ mở cửa xe, một tay bóp lấy cổ cô ấn cô lên mui xe: "Âu Dương Vân, không phải tôi chưa từng cho cô cơ hội giải thích, thậm chí cơ hộ tha thứ cũng đã cho cô, là chính cô vứt bỏ. Bởi vậy hiện tại, đừng tiếp tục quấn lấy tôi mất hết tự tôn như thế nữa. Tôi đã không còn hứng thú gì với lời giải thích của cô nữa."

Anh dùng lực vung tay một cái, đem Âu Dương Vân hung hăng quăng mạnh lên bờ cát, xịch một tiếng, khởi động xe dứt khoát bỏ đi.

Nhìn xe anh dần dần biến mất ở phía xa, nước mắt đã đảo quanh rất lâu trong hốc mắt của Âu Dương Vân cuối cùng cũng không nhịn được tràn ra ngoài. Cô đột nhiên sử dụng tất cả sức lực trên cơ thể chạy dọc theo bờ biển, chỉ mong rằng khi tiêu hao hết sức lực thì cũng không có tinh thần và thể lực để đau buồn nữa.

Không biết chạy bao lâu, cô co quắp kiệt sức nằm ngủ trên bờ cát, giống như buổi tối rất lâu trước kia, cùng với Nam Cung Phong ngắm sao trời, hai tay gối lên đầu, mở to mắt nhìn sao lấp lánh đầy trời, từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy vào làn tóc, đối diện với từng lần thất bại sau khi dũng cảm, cuối cùng cần nỗ lực bao nhiên lần nữa mới nhìn thấy ánh rạng đông?

Vì sao, trước mắt cô chỉ có bóng tối mênh mông không bờ....

Sau khi Âu Dương Vân từ bờ biển về thì ốm, giấc ngủ không ổn, ăn uống không ngon miệng, lại cộng thêm tâm lý không yên, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, cô ngã xuống. Gió biển đêm đó quá mãnh liệt, cơn gió thổi lên thân thể yếu ớt của cô không ngờ lại lạnh lẽo giống hệt như ánh mắt Nam Cung Phong, thế nên cô nhiễm cảm lạnh nghiêm trọng, ngay cả công việc bình thường cũng không thể làm nữa.

Sau khi Lâm Ái biết cô bị bệnh, phóng thẳng tới thăm cô, nhìn người bạn tốt nằm trên giường hơi thở mong manh, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác vừa đau lòng vừa buồn bã, lên tiếng răn dạy đầy giận dữ: "Lúc trước nói cậu đừng thật thà, cậu nhất quyết thật thà ngay thẳng. Giờ thì hay rồi, sau khi nói hết rồi Nam Cung Phong tha thứ cho cậu không?"

"Không có bức tường nào không có gió lùa, cậu cho rằng mình không nói thì anh ấy vĩnh viễn không biết sao?" Âu Dương Vân yếu ớt hỏi lại.

"Vậy sao anh ta lại biết?"

"Làm sao biết không quan trọng, quan trọng là anh ấy đã biết rồi."

"Quyết tâm không tha thứ cho cậu à?"

"Ừm."

Lâm Ái cảm thấy không đáng thay cho bạn tốt: "Không tha thứ thì thôi, trên đời này không phải chỉ có một mình anh ta là đàn ông, sáng hôm nay Giang Hựu Nam vẫn hỏi thăm cậu đấy, anh ấy..."

"Được rồi." Âu Dương Vân xoa xoa trán: "Giờ mình không muốn nghe những lời này."

"Vậy giờ cậu định thế nào? Rời đi chứ? Nếu không có chỗ đi thì tới chỗ mình."

"Không cần đâu."

Đáy mắt Âu Dương Vân lộ vẻ rất mệt mỏi, Lâm Ái không đành lòng làm tăng thêm trách nhiệm trong lòng cô nữa, đứng dậy nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cẩn thận, hôm nào mình lại tới thăm cậu."

"Được."

Lâm Ái thở dài, xoay người đi xuống lầu. Đến dưới lầu, bà Nam Cung giữ cô lại đầy hòa nhã: "Ăn cơm tối xong rồi hãy đi."

"Không cần ạ, cháu vẫn còn có việc."

Cô ấy nhận được yêu thương mà trong lòng sợ hãi vội xua tay, ánh mắt lướt nhanh về phía lầu trên: "Tiểu Vân, phiền mọi người chăm sóc, cô ấy là người rất đáng thương."

"Chuyện này còn phải nói sao? Tiểu Vân là con dâu nhà ta, ta tất nhiên phải yêu thương giống như con gái."

Lâm Ái gật đầu, rời dinh thự Bạch Vân chưa bao lâu thì di động vang lên, vừa nhìn thì thấy dãy số của Giang Hựu Nam, cô lại thở dài lần nữa, tiếp điện thoại: "Alo?"

"Cô ấy sao rồi?"

"Không tốt lắm."

"Có dự định gì không?”

"Có dự định gì không thì không rõ, nhưng không có ý rời khỏi nhà đó."

Giang Hữu Nam nghe vậy thì im lặng, rất lâu sau mới nói: "Ừ, tanh biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ái cảm thấy mất mát vô cùng. Nếu có một ngày, Giang Hựu Nam có thể quan tâm cô giống như quan tâm Âu Dương Vân, cho dù là một giây đồng hồ, cô vẫn sẽ cảm thấy cuộc đời này không uổng.

Ngày thứ ba Âu Dương Vân bị bệnh, Nam Cung Tình Tình đi tới công ty nhà mình, đương nhiên, không ai dám ngăn cô lại.

Cô đi thẳng tới văn phòng Tổng Giám đốc ở tầng chín, Quý Phong nhìn thấy cô có chút bất ngờ, đứng dậy nói: "Tình Tình, sao em lại tới đây?"

"Anh trai em đâu?"

"Sếp Phong đang họp."

"Vậy em ở đây đợi anh ấy."

Quý Phong rót nước cho cô: "Sao tâm sự lại nhiều thế? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Đâu phải anh không biết nhà tụi em xảy ra chuyện gì."

Quý Phong giật mình, an ủi nói: "Không sao, làm gì có vợ chồng nào không cãi nhau, anh trai và chị dâu em đã là người lớn rồi, sẽ xử lý tốt chuyện tình cảm."

Nam Cung Tình Tình ngẩng đầu, chớp đôi mắt to trong suốt hỏi: "Vậy trong mắt anh Quý Phong, em chỉ là một đứa nhóc sao?""

"Lẽ nào em không phải là đứa nhóc sao? Em mới mười tám tuổi thôi."

"Em mười tám tuổi, nhưng em không phải đứa nhóc mười tám tuổi, mà là cô gái mười tám tuổi, cho dù anh không dùng ánh mắt nhìn phụ nữ để nhìn em, nhưng ít ra cũng đừng coi em là trẻ con."

Nam Cung Tình Tình buông cốc nước trong tay, đẩy cánh cửa văn phòng làm việc của anh trai, ầm một tiếng, tâm trạng không vui bộc lộ hết ra ngoài không bỏ sót chút gì.

Cô ấy ngồi trong phòng làm việc đợi nửa tiếng, Nam Cung Phong kết thúc cuộc họp trở lại, vừa nhìn thấy người mình chờ xuất hiện, cô lập tức tới chất vấn: "Anh, sao đã mấy ngày rồi không về nhà?"

"Có chuyện sao?"

Nam Cung Phong nhíu mày lạnh lùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mơ hồ có thể thấy được lún phún lần râu xanh thẫm, cô em gái thấy vậy lại nghĩ, trong lòng anh trai nhất định cũng không dễ chịu.

"Chị dâu bị bệnh rồi, đã bị bệnh mấy ngày rồi, anh có muốn về thăm chị ấy không?"

Nam Cung Phong buông hàng mi xuống khẽ run rẩy vài cái: "Bị bệnh thì đi gặp bác sĩ, tìm anh thì có tác dụng gì."

"Nhưng chị dâu vì anh mới bị bệnh mà, chỉ cần anh trở về thăm chị ấy, chị ấy sẽ bình phục lại rất nhanh."

"Không rảnh."

Anh cự tuyệt không chút do dự, thái độ thờ ơ chẳng quan tâm trên mặt không biết là giả bộ hay là thật.

Nam Cung Tình Tình nóng nảy: "Anh, đừng vô tình như vậy có được không? Cho dù chị dâu có lừa anh, nhưng tình yêu đối với anh là thật mà. Bởi vì làm tổn thương anh, khoảng thời gian này chị ấy cũng sống rất khổ sở."

"Em tới là để làm thuyết khách cho cô ta sao? Nếu là vậy thì giờ đi đi, anh không có thời gian, cũng không muốn nghe chuyện liên quan tới cô ta."

"Anh, không phải em tới làm thuyết khách cho chị dâu, em chỉ tới để nói cho anh biết chị ấy bị bệnh rồi, thật sự bị bệnh rồi, anh về thăm chị ấy có được không? Coi như em xin anh..."

"Người phụ nữa kia hay lắm sao? Em phải thay cô ta xin xỏ? Em thì biết gì? Em chẳng qua chỉ là một đứa nhóc choai choai. Thế giới này có rất nhiều mặt giả dối mà em chưa từng nhìn thấy, bởi vì em là em gái anh, anh mới khuyên em một câu, đừng cho rằng người và chuyện gì cũng tốt đẹp như vậy."

Lúc nãy vì chuyện "trẻ con" mà Nam Cung Tình Tình mới cãi cọ với Quý Phong, lúc này anh trai ruột lại nhắc tới chuyện mà cô cấm kị, cô không khỏi tức giận quát: "Ai là trẻ con? Đừng tưởng rằng lớn hơn em vài tuổi thì có thể cậy già lên mặt. Em thấy mấy người tự xưng là người lớn này khi đối mặt với chuyện tình cảm, còn không bằng đứa nhóc ba tuổi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện