Thành Minh Di rất nổi tiếng vì luôn có những món đặc sản cực kì đặc biệt, lấy ví dụ như món gà quay muối tiêu ướp thịt cá trê, đúng vậy chính là cá trê, là con cá trê ban nãy Mộc Dao vừa đem ra hù dọa hai cô nàng kia.
Đừng nghe tên nó rất gần gũi thân thuộc mà cảm thấy cá trê chỉ đơn thuần là con cá. Kể từ khi những cư dân của Mục Châu phát hiện ra loài cá này thì họ đã tính được tới năm loại nguyên tố mà loại cá này có thể kích phát, nên rằng cá trê là một trong những loài động vật được giới quý tộc săn đón nhất, và cũng bởi vì nó mang nhiều nguyên tố nên cũng vô cùng bổ béo cho những người sinh ra đã kém cỏi về cả mặt thể chất lẫn năng lực nguyên tố.
Trung bình hằng năm người ta bắt khoảng 500 con cá trê để chế biến và cung cấp cho những người cần bổ sung nguyên tố, ví dụ như trẻ em mới thức tỉnh và người già đang dần mất đi năng lực nguyên tố. Các dược sư tin rằng thịt cá trê có công dụng kéo dài và gia tăng cái gọi là tuổi thọ nguyên tố, tuy nhiên cái kéo dài đó là 1 năm, 10 năm hay 1 phút thì chẳng ai biết được.
Mộc Dao chỉ biết thịt cá trê ăn rất ngon.
Ngày trước khi chưa rời thôn, cô từng bắt được một con đi lạc từ nhánh sông rẽ đâm ra từ Rừng Cát Tiên. Cô ăn suốt 1 tháng mới ăn hết được cả con cá. Có điều cô chẳng cảm nhận được nguyên tố bên trong được tăng lên chút nào, chắc có lẽ cô ăn hàng không chính chủ.
Nhà hàng nổi tiếng nhất với món thịt cá trê tên là Nhà Hàng Sinh Đôi, nghe đâu chủ nhà hàng này là hai anh em sinh đôi nhưng chẳng giống nhau một chút nào. Người gầy người mập, người cao người thấp, người trắng người đen. Mộc Dao vốn có thiện cảm với những cặp sinh đôi, nên khi bước tới Minh Di, cô đã quyết định việc thứ nhất mình làm là đi báo danh, còn việc thứ hai chính là đến chiêm ngưỡng hai anh em sinh đôi nổi tiếng đó.
Thảo Nguyên vốn là một người sành ăn, cô nàng từng tự hào là đã ăn sạch khắp các quán hàng trong thành Minh Di từ năm mười tuổi, nhưng cô nàng có một nhược điểm, đó chính là cô cực kì ghét ăn cá trê.
Vì ngày trước, khi cô còn mang hùng tâm tráng chí đi ăn mỹ thực khắp thiên hạ đã có lần đụng trúng một con cá trê bô lão ở dòng sông chính của Rừng Cát Tiên. Cô và nó quần nhau suốt ba ngày ba đêm mới phân thắng bại, ngày đó cô kéo con cá nát bấy về nhà với máu me đầy mặt và mùi tanh đầy người. Sau này hể cứ nghe mùi cá trê là cô nàng lại tự động tìm toa lét để ói ra.
“Ôi ôi! Cô đừng nói với tôi là cô đi ăn con cá chết tiệt đó đấy nhé!”
Thảo Nguyên la ó lên: “Ê tôi không đi! Đứng lại cho tôi! Ê con nhỏ kia!”
Mộc Dao quay sang hỏi Ngân Hà vốn đang rất bình tĩnh bên cạnh: “Cô ấy lúc nào cũng thế à?”
Ngân Hà rất bình tĩnh xách áo Thảo Nguyên lôi đi, vừa đi vừa không cẩn thận va chỗ này một chút va chỗ kia một tẹo, làm Thảo Nguyên vừa oai oái la đau vừa than thở trách móc bé Hà không thương mình. Mộc Dao nhướn mắt nhìn theo bóng hai người họ đi càng ngày càng xa, tự nhủ với lòng chuyến đi này xem ra là có thể bớt buồn chán rồi.
Ba người bước vào nhà hàng gọi món cá trê nướng hấp mỡ hành. Thảo Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thấy chết không sờn, Ngân Hà thì từ đầu đến giờ vẫn luôn chưa từng thay đổi sắc mặt, Mộc Dao cũng vẫn luôn cười tủm tỉm không nói tiếng nào.
Cá trê có thể tích rất khổng lồ, da lại còn dày hơn cả da bò, nên việc bắt giết một con cá trê và làm thịt nó tốn thời gian hơn làm thịt những con vật thông thường rất nhiều. Thông thường gọi một bàn cá trê sẽ phải chờ gần một tiếng đồng hồ, và đáng mừng là ba người Mộc Dao đã chờ được mười lăm phút rồi.
“Lại chờ lại chờ! Tại sao tôi phải chờ cái món chết tiệt đó chứ?” Thảo Nguyên lại phát điên.
“Bồi bàn, cho thêm một suất nữa.” Ngân Hà bình tĩnh trả lời.
“Hà à, sao cậu nỡ làm thế với tớ!” Lại phát điên.
“Thêm một suất nữa.” Lại bình tĩnh.
Đúng lúc này thì cả nhà hàng đột nhiên rung chuyển, có tiếng nổ mạnh từ tầng trên lan đến thẳng nơi Mộc Dao đang ngồi, cả ba người đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng ra bên ngoài.
Nhà Hàng Sinh Đôi có năm tầng, cao hơn hai mươi mét, chấn động ban nãy truyền đến là từ tầng thượng của nhà hàng.
Bây giờ tầng thượng đang bốc cháy, khói dày đặc nghi ngút bốc lên cực cao, trong màn khói dường như còn có thứ gì đó đang chuyển động.
“Ôi không phải là con sâu đó chứ!” Thảo Nguyên càm ràm.
Mộc Dao chớp chớp mắt nhìn cái bóng khổng lồ nằm phía sau màn khói, lẩm bẩm: “Thật không may, đúng là con sâu đó đấy.”
Nói rồi cô phất áo choàng ra sau, nhìn về phía hai người còn lại: “Tôi sẽ tạo kết giới bao trùm chỗ này lại, hai người kéo dài chút thời gian được chứ? Nếu được thì xử lý nó luôn càng tốt…”
“Tôi sẽ dành phần cho cô.”
Nói rồi Thảo Nguyên tung người nhảy lên tầng thượng, Ngân Hà theo sát sau giữ một khoảng cách nhất định với Thảo Nguyên, điển hình của một tổ hợp đánh cận chiến và xa chiến.
Mộc Dao nắm chặt tay trái đưa lên trước mặt, tay phải xòe rộng quét nửa vòng tròn phía trên nắm tay trái, sau đó cô mở nắm tay ra, giữa không trung xuất hiện một đóa hoa sen màu đỏ nhạt chậm rãi quay tròn. Cô nâng đó hoa sen lên cao, bông hoa màu đỏ càng quay càng nhanh, dần dần xung quanh đóa hoa xuất hiện một lốc xoáy tròn màu đỏ nhạt, trộn lẫn thêm một ít tia sáng vàng như tia chớp.
Vòng xoáy càng lúc càng đậm đặc, đôi mắt của Mộc Dao cũng từ màu đen bình thường dần dần chuyển sang màu đỏ như máu. Đôi con ngươi nhíu lại thành một đường thẳng sáng như thủy tinh. Mộc Dao chầm chậm hạ hoa sen lửa xuống, cô cúi người đưa bàn tay trái xuống gần mặt đất, sau đó lật tay đập mạnh xuống nền đất.
Từ chỗ cô đang đứng đột nhiên xuất hiện từng lớp sóng màu đỏ như lửa, ngay dưới chân cô là một đóa sen lớn đang dần nở rộ, theo từng lớp sóng lan ra ngoài mà bông hoa càng ngày càng lớn. Cả nhà hàng đều bị bao trùm lại trong bóng in dưới đất của hoa sen lửa.
“Tất cà những người không có nguyên tố, những người dưới cấp mười ngay lập tức rời đi trước khi kết giới hoàn thành, đây là một con Cuốn Chiếu cấp mười một, không muốn chết thì nhanh đi!” Mộc Dao gào lên.
Đừng nghe tên nó rất gần gũi thân thuộc mà cảm thấy cá trê chỉ đơn thuần là con cá. Kể từ khi những cư dân của Mục Châu phát hiện ra loài cá này thì họ đã tính được tới năm loại nguyên tố mà loại cá này có thể kích phát, nên rằng cá trê là một trong những loài động vật được giới quý tộc săn đón nhất, và cũng bởi vì nó mang nhiều nguyên tố nên cũng vô cùng bổ béo cho những người sinh ra đã kém cỏi về cả mặt thể chất lẫn năng lực nguyên tố.
Trung bình hằng năm người ta bắt khoảng 500 con cá trê để chế biến và cung cấp cho những người cần bổ sung nguyên tố, ví dụ như trẻ em mới thức tỉnh và người già đang dần mất đi năng lực nguyên tố. Các dược sư tin rằng thịt cá trê có công dụng kéo dài và gia tăng cái gọi là tuổi thọ nguyên tố, tuy nhiên cái kéo dài đó là 1 năm, 10 năm hay 1 phút thì chẳng ai biết được.
Mộc Dao chỉ biết thịt cá trê ăn rất ngon.
Ngày trước khi chưa rời thôn, cô từng bắt được một con đi lạc từ nhánh sông rẽ đâm ra từ Rừng Cát Tiên. Cô ăn suốt 1 tháng mới ăn hết được cả con cá. Có điều cô chẳng cảm nhận được nguyên tố bên trong được tăng lên chút nào, chắc có lẽ cô ăn hàng không chính chủ.
Nhà hàng nổi tiếng nhất với món thịt cá trê tên là Nhà Hàng Sinh Đôi, nghe đâu chủ nhà hàng này là hai anh em sinh đôi nhưng chẳng giống nhau một chút nào. Người gầy người mập, người cao người thấp, người trắng người đen. Mộc Dao vốn có thiện cảm với những cặp sinh đôi, nên khi bước tới Minh Di, cô đã quyết định việc thứ nhất mình làm là đi báo danh, còn việc thứ hai chính là đến chiêm ngưỡng hai anh em sinh đôi nổi tiếng đó.
Thảo Nguyên vốn là một người sành ăn, cô nàng từng tự hào là đã ăn sạch khắp các quán hàng trong thành Minh Di từ năm mười tuổi, nhưng cô nàng có một nhược điểm, đó chính là cô cực kì ghét ăn cá trê.
Vì ngày trước, khi cô còn mang hùng tâm tráng chí đi ăn mỹ thực khắp thiên hạ đã có lần đụng trúng một con cá trê bô lão ở dòng sông chính của Rừng Cát Tiên. Cô và nó quần nhau suốt ba ngày ba đêm mới phân thắng bại, ngày đó cô kéo con cá nát bấy về nhà với máu me đầy mặt và mùi tanh đầy người. Sau này hể cứ nghe mùi cá trê là cô nàng lại tự động tìm toa lét để ói ra.
“Ôi ôi! Cô đừng nói với tôi là cô đi ăn con cá chết tiệt đó đấy nhé!”
Thảo Nguyên la ó lên: “Ê tôi không đi! Đứng lại cho tôi! Ê con nhỏ kia!”
Mộc Dao quay sang hỏi Ngân Hà vốn đang rất bình tĩnh bên cạnh: “Cô ấy lúc nào cũng thế à?”
Ngân Hà rất bình tĩnh xách áo Thảo Nguyên lôi đi, vừa đi vừa không cẩn thận va chỗ này một chút va chỗ kia một tẹo, làm Thảo Nguyên vừa oai oái la đau vừa than thở trách móc bé Hà không thương mình. Mộc Dao nhướn mắt nhìn theo bóng hai người họ đi càng ngày càng xa, tự nhủ với lòng chuyến đi này xem ra là có thể bớt buồn chán rồi.
Ba người bước vào nhà hàng gọi món cá trê nướng hấp mỡ hành. Thảo Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thấy chết không sờn, Ngân Hà thì từ đầu đến giờ vẫn luôn chưa từng thay đổi sắc mặt, Mộc Dao cũng vẫn luôn cười tủm tỉm không nói tiếng nào.
Cá trê có thể tích rất khổng lồ, da lại còn dày hơn cả da bò, nên việc bắt giết một con cá trê và làm thịt nó tốn thời gian hơn làm thịt những con vật thông thường rất nhiều. Thông thường gọi một bàn cá trê sẽ phải chờ gần một tiếng đồng hồ, và đáng mừng là ba người Mộc Dao đã chờ được mười lăm phút rồi.
“Lại chờ lại chờ! Tại sao tôi phải chờ cái món chết tiệt đó chứ?” Thảo Nguyên lại phát điên.
“Bồi bàn, cho thêm một suất nữa.” Ngân Hà bình tĩnh trả lời.
“Hà à, sao cậu nỡ làm thế với tớ!” Lại phát điên.
“Thêm một suất nữa.” Lại bình tĩnh.
Đúng lúc này thì cả nhà hàng đột nhiên rung chuyển, có tiếng nổ mạnh từ tầng trên lan đến thẳng nơi Mộc Dao đang ngồi, cả ba người đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng ra bên ngoài.
Nhà Hàng Sinh Đôi có năm tầng, cao hơn hai mươi mét, chấn động ban nãy truyền đến là từ tầng thượng của nhà hàng.
Bây giờ tầng thượng đang bốc cháy, khói dày đặc nghi ngút bốc lên cực cao, trong màn khói dường như còn có thứ gì đó đang chuyển động.
“Ôi không phải là con sâu đó chứ!” Thảo Nguyên càm ràm.
Mộc Dao chớp chớp mắt nhìn cái bóng khổng lồ nằm phía sau màn khói, lẩm bẩm: “Thật không may, đúng là con sâu đó đấy.”
Nói rồi cô phất áo choàng ra sau, nhìn về phía hai người còn lại: “Tôi sẽ tạo kết giới bao trùm chỗ này lại, hai người kéo dài chút thời gian được chứ? Nếu được thì xử lý nó luôn càng tốt…”
“Tôi sẽ dành phần cho cô.”
Nói rồi Thảo Nguyên tung người nhảy lên tầng thượng, Ngân Hà theo sát sau giữ một khoảng cách nhất định với Thảo Nguyên, điển hình của một tổ hợp đánh cận chiến và xa chiến.
Mộc Dao nắm chặt tay trái đưa lên trước mặt, tay phải xòe rộng quét nửa vòng tròn phía trên nắm tay trái, sau đó cô mở nắm tay ra, giữa không trung xuất hiện một đóa hoa sen màu đỏ nhạt chậm rãi quay tròn. Cô nâng đó hoa sen lên cao, bông hoa màu đỏ càng quay càng nhanh, dần dần xung quanh đóa hoa xuất hiện một lốc xoáy tròn màu đỏ nhạt, trộn lẫn thêm một ít tia sáng vàng như tia chớp.
Vòng xoáy càng lúc càng đậm đặc, đôi mắt của Mộc Dao cũng từ màu đen bình thường dần dần chuyển sang màu đỏ như máu. Đôi con ngươi nhíu lại thành một đường thẳng sáng như thủy tinh. Mộc Dao chầm chậm hạ hoa sen lửa xuống, cô cúi người đưa bàn tay trái xuống gần mặt đất, sau đó lật tay đập mạnh xuống nền đất.
Từ chỗ cô đang đứng đột nhiên xuất hiện từng lớp sóng màu đỏ như lửa, ngay dưới chân cô là một đóa sen lớn đang dần nở rộ, theo từng lớp sóng lan ra ngoài mà bông hoa càng ngày càng lớn. Cả nhà hàng đều bị bao trùm lại trong bóng in dưới đất của hoa sen lửa.
“Tất cà những người không có nguyên tố, những người dưới cấp mười ngay lập tức rời đi trước khi kết giới hoàn thành, đây là một con Cuốn Chiếu cấp mười một, không muốn chết thì nhanh đi!” Mộc Dao gào lên.
Danh sách chương